Lọc Truyện

Tình Một Đêm Đầy Bất Ngờ Với Thiếu Gia

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trong xe, lái xe Tiểu Hàn có vẹ chịu áp lực rất lớn. Phong tiên sinh hôm nay đột nhiên nổi hứng, nói muốn chờ Tô tiểu thư tan học, nhưng bây giờ… Ô ô, núi băng của Phong tiên sinh tỏa ra hơi lạnh thật đáng sợ…

Từ khi lên xe, Phong Kính không hề nói một câu, hai chân đan chéo ngồi ở trong xe, hai đôi mắt khép hờ, tỏ vẻ lãnh đạm vô tình, toàn thân toả ra hơi thở cự tuyệt người ngoài, loại hơi thở này có thể tỏa xa đến ngàn dặm chứ không ít.

Tô Mộc Vũ không biết mình vì sao phải giải thích nhưng vẫn là nhịn không được nói: “Cậu nam sinh kia… tôi không quen”

Phong Kính nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Có quen hay không cũng không liên quan đến tôi, muốn quen biết ai thì đó là chuyện của cô, không cần giải thích với tôi làm gì”. Thanh âm mang chút trào phúng xen lẫn tức giận đến hắn cũng không thể nào phát hiện ra.

Tô Mộc Vũ sửng sốt.

“Chỉ cần cô nhớ rõ quy tắc trong cuộc giao dịch của chúng ta: Nhớ kỹ bổn phận của cô”

Thanh âm vẫn trầm như thế, vẫn dễ nghe như thế, nhưng những lời này lại như chậu nước lạnh giội thẳng vào người Tô Mộc Vũ, khiến cô vốn dĩ đã thấp thỏm lo lắng hiện tại hoàn toàn đông cứng.

Tô Mộc Vũ không biết mình đã mở miệng như thế nào, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu”. Lông mi có chút run rẩy.

Thế nào mà đột nhiên… có chút lạnh?

Cả đêm, Phong Kính đều ở phòng làm việc, đó là cấm địa của hắn, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào. Đến tận mười hai giờ, lúc Tô Mộc Vũ chờ đến mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mới cảm thấy một cỗ ấm áp quen thuộc nằm bên cạnh, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô vào trong lòng.

Nửa mê nửa tỉnh, Tô Mộc Vũ vô ý thức rúc sâu vào lồng ngực hắn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Đêm khuya im ắng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, vang lên chói tai giữa màn đêm yên tĩnh khiến Tô Mộc Vũ đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Vừa định vươn tay với đến thì lại bị Phong Kính đoạt mất, đôi mày hắn nhíu lại một cách nghiêm túc.

Phương Thiệu Hoa gấp gáp nói qua điện thoại: “Phong, mau tới đây! Đã xảy ra chuyện!”

Phong Kính một câu cũng không nói, cúp điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo, gấp gáp lao ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Mộc Vũ kinh ngạc. Thái độ của hắn dường như mất bình tĩnh, có thể khiến hắn khác thường như vậy, chẳng lẽ có chuyện rất nghiêm trọng đã xảy ra sao? Cô cũng không phải cố ý dò hỏi tâm tư của hắn, thế nhưng vẫn theo bản năng hỏi.

Nhưng, vấn đề đó dường như đã chạm vào giới hạn của hắn. Ánh mắt Phong Kính thật đáng sợ, trong mắt chứa đựng sự cảnh cáo, giống như là muốn đóng băng cả người cô. Hắn cầm lấy chìa khoá, đóng sầm cửa lại nhưng bất ngờ kẹp chặt vào ngón tay Tô Mộc Vũ.

“A! Đau!” Tô Mộc Vũ bị đau kêu một tiếng, vội vàng rút tay về, gắt gao ôm lấy, ngón tay đau đến phát run.

Bước chân Phong Kính dừng một chút, hai hàng lông mày hơi nhíu, liếc mắt nhìn Tô Mộc Vũ đang ôm lấy ngón tay của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Đừng có nghĩ rằng mình rất quan trọng, cũng đừng có mang bản thân mình ra tính kế với người khác”

Cửa đóng lại rầm một tiếng.

Hắn… nghĩ cô đang cố ý giả vờ sao? Hắn… nghĩ cô muốn giữ chân hắn lại sao?

Tô Mộc Vũ nhớ lại ngày mình bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, bây giờ cũng lạnh như đêm đó. Cô đột nhiên run lên một trận.

Trong bóng đêm, Tô Mộc Vũ ngẩn người. Một lúc sau, cô nở nụ cười.

Cô trèo lên giường, kéo mền quấn quanh thân mình như một con nhộng, co ro thành một khối.

Nhắm hai mắt lại, cô muốn ngủ. Thế nhưng đại não lại không muốn như thế, lúc này nó lại rất tỉnh táo. Cả người như một lớp băng mỏng manh trên mặt nước bị người ta giẫm lên, đạp nát. Mà cô cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi giấc mộng, trong lòng có chút khổ sở.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Từ lâu cô đã quen có một hơi ấm bên người, thế nhưng hơi ấm này lại đột nhiên biến mất. Cô phát hiện, mình dường như không thể trở lại như trước kia.

Đêm nay, cô mất ngủ.

 

Đêm khuya.

Trên đường không có một bóng người, một chiếc ô tô màu đen dường như rất gấp lao đi xé tan màn đêm, giống như một con sư tử hoang dại chồm lên lồng lộn, gào thét.

Tốc độ lao đi giống nhau không muốn sống, chỉ nhìn thấy một bóng đen cùng tiếng động cơ gầm rú

Đếni trước cổng viện điều dưỡng ngoại ô thành phố S thì dừng lại, Phương Thiệu Hoa lo lắng đứng ở cửa, lớn tiếng nói: “Nhu Y mất tích. Lúc 5 giờ chiều, y tá có nhìn thấy Nhu Y nhưng sau đó lại không thấy nữa. Viện trưởng phát động cả viện đi tìm đều không thấy”

Cả người hắn đầy mồ hôii, áo khoác sớm không biết ở đâu, cổ tay áo sơmi sắn lên sơ sài, toàn bộ đều hoàn toàn không còn hình tượng thường ngày của Phương tổng tài.

Phong Kính từ trong kẽ răng buông ra một câu chửi thề, chạy vào trong viện điều dưỡng nắm lấy cổ áo viện trưởng hét lên: “Cô ấy đi đâu? Ông không có trông coi cô ấy cẩn thận hay sao?”

Y tá chịu trách nhiệm là một cô gái mới hai mươi mốt tuổi, cô ấy sớm bị doạ cho sợ choáng váng, khẽ nấc lên: “Tầm năm giờ chiều này Vệ tiểu thư nói muốn tản bộ, tôi đưa cô ấy ra ngoài… sau đó cô ấy nói…”

“Cô ấy nói cái gì?” Đôi mắt Phong Kính đỏ lên như muốn giết người.

Y tá sợ tới mức run lên, khóc càng dữ dội hơn “Cô ấy bảo muốn ăn trái cây… tôi liền đi vào mang ra… thế nhưng lúc trở lại… đã không thấy cô ấy…”

Y tá chưa từng gặp cảnh tượng đáng sợ như vậy, khóc đến rối tinh rối mù. Cô ta không chăm sóc bệnh nhân cẩn thận, phải làm sao bây giờ…?

Phong Kính biết có bắt cô ta nói cái gì cũng chẳng còn ý nghĩa liền bỏ mặc y tá quay đi.

“Khu vực gần đây không có bóng người, cơ thể cô ấy lại… cô ấy không có khả năng đi xa, chúng ta tiếp tục tìm kiếm, nhất định có thể tìm ra” Phong Kính tỉnh táo lại, ánh mắt quét một vòng chung quanh nói.

“Viện trưởng phái một nhóm người tìm kiếm xung quanh viện, có thể cô ấy đang ở đâu đó quanh đây. Một nhóm khác theo tôi đến những nhà gần đây tìm”

Nói xong, Phong Kính cùng Phương Thiệu Hoa dẫn theo một nhóm người ra ngoài.

Hai giờ sau, vẫn không tìm được.

Mặt mũi Phong Kính nhíu chặt lại, đột nhiên một bàn tay vỗ vỗ sau lưng hắn.

“Cậu đối với người phụ nữ kia là nghiêm túc sao?” Ánh mắt Phương Thiệu Hoa bình thường vẫn là vẻ bỡn cợt nhưng lúc này đây lại có chút nghiêm túc.

Người phụ nữ kia, bọn hắn đều biết là Tô Mộc Vũ.

Phong Kính nhíu chặt chân mày, tạm dừng một giây, sau đó nói: “Cậu nói thử xem?”. Thái độ hờ hững, giống như vấn đề này thật nhảm nhí.

Phương Thiệu Hoa cười rộ lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, vỗ vỗ bả vai người anh em nói: “Chỉ cần cậu đừng quên Nhu Y là được” Tuy là cười, nhưng câu nói sau đó lại thật nghiêm túc.

Một nhóm người tìm suốt cả đêm mới nhìn thấy thân hình mỏng manh đứng trên đỉnh núi nhỏ.

Bởi vì gầy gò nên nhìn thật nhỏ bé, khoác một chiếc áo mỏng manh ngồi trên một tảng đá, hai chân cô ấy vung vẩy giữa không trung, tóc dài tung bay theo từng cơn gió. Cảnh đó khiến cho người ta sợ hãi, sợ rằng cô ấy sẽ nhảy xuống ngay lập tức.

Giọng của Phương Thiệu Hoa có chút phát run: “Nhu Y”

Cô gái quay đầu cười nói: “Thiệu Hoa, khụ khụ… Anh đến rồi sao?”

Phương Thiệu Hoa tận lực dùng thanh âm êm ái nhất: “Y tá chăm sóc em nói em chơi bịt mắt mà trốn mất tiêu, cho nên anh đến đây tìm em”

Vệ Nhu Y nhẹ nhàng cười: “Em chỉ muốn ở đây nhìn mặt trời mọc thôi, khụ khụ… thật xin lỗi, khụ khụ… Em có chút quái gở, đừng giận em”

Mặt trời mọc, nắng ấm màu cam nhợt nhạt bắt đầu lộ ra, tuyệt đẹp, dung mạo đã hai mươi lăm tuổi nhưng lại mềm yếu đến đau lòng, giống như một gốc hoa đào đến kỳ tàn lụi.

Phương Thiệu Hoa từ từ đi lên, ôm chặt thân ảnh nhỏ nhắn vào lòng, nhẹ giọng nói “Phong… cũng tới…”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT