Lọc Truyện

Tình Một Đêm Đầy Bất Ngờ Với Thiếu Gia

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Tìm không thấy cái thứ hai? Rất đơn giản, bắt cô ta cởi nó ra đi”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ở đây đều kinh sợ.

Marie lại càng khó xử, chỉ biết cười xòa, nói: “Phương thiếu, thật phải làm như thế sao? Chỗ chúng tôi còn có rất nhiều lễ phục đẹp hơn, tôi tự mình chọn lựa cho tiểu thư Đề Na, cam đoan sẽ khiến tiểu thư đây vừa lòng”

Một bên là Phong thiếu, một bên là Phương thiếu, chuyện này bất luận Marie làm như thế nào cũng đều phải đắc tội một trong hai người đó.

Đề Na chớp mắt, vừa rồi Phương thiếu thay cô ta ra mặt, điều này chứng tỏ Phương thiếu có lẽ đang để ý cô ta. Nghĩ như thế, Đề Na nhịn sự kích động hưng phấn trong lòng xuống, nói: “Không được nha, tôi thích bộ này. Phương thiếu, anh giúp em đi”

Phương Thiệu Hoa hừ cười một tiếng, nâng cằm Đề Na lên, nói: “Nghe thấy chưa? Bảo bối của tôi nhìn trúng bộ đó, cho nên… bắt cô ta cởi ra, bây giờ!” Hai chữ cuối cùng mang theo mệnh lệnh không thể cãi.

Tô Mộc Vũ nhìn hắn, nhíu mày.

Cô cùng Phương Thiệu Hoa không có qua lại nhiều, lần duy nhất khiến cô khắc sâu trong tâm trí nhất chính là đêm đó trong quán bar, hắn đặc biệt gọi cô đến xem cảnh đó. Người đàn ông này, chán ghét cô, dường như còn có cả sự khinh thường.

“Tôi không nói thêm lần nữa. Bây giờ, cỡi ra!” Phương Thiệu Hoa nhăn mày, bộ dạng không kiên nhẫn “A! Tôi vốn quên mất. Cô đây vốn dĩ là loại đàn bà đã từng li hôn, còn không biết xấu hổ bám dính lấy Phong, không phải là vì tiền thì vì cái gì? Nói đi, cô muốn bao nhiêu?”

Lời nói càng ngày càng khó nghe, Marie cùng nhân viên bên cạnh không ngại ngùng cũng không được, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, trên trán đều là mồ hôi. Bên ngoài như nghe thấy thanh âm ồn ào bên trong nên mọi người cũng tò mò nhìn vào.

Tô Mộc Vũ thản nhiên cười một tiếng, tự giễu: “Được, tôi cởi. Phương tiên sinh, có tiền thật tốt, thật sự là rất tốt”

Nói xong, cô đi vào phòng thay quần áo. Lưng cô tựa trên cửa, dùng sức nhắm mắt lại.

Quả nhiên, có tiền thật tốt, có tiền là có thể đem lòng tự trọng của người khác đá như trái bóng, có tiền là có thể đánh mắng người khác trước mặt mọi người. Chẳng trách, lúc trước Tần Nghị Hằng lại cao ngạo như vậy, thì ra đều là bởi vì có tiền.

N ực cười, thật sự là quá nực cười.

Kéo khoá bộ lễ phục, đầu ngón tay Tô Mộc Vũ lạnh như băng, răng cắn chặt. Tô Mộc Vũ, mày cần phải nhẫn nhịn, trước khi mày còn chưa đủ mạnh mẽ, mày phải nhịn!

Lúc đi ra, Đề Na kiêu ngạo đoạt lấy quần áo, xoi xét nhìn thoáng qua, dịu dàng nói: “Ai nha, đột nhiên tôi cảm thấy bộ y phục này không thích hợp với mình, cho nên, tôi không muốn mặc nữa”

Đề Na cười nhẹ, xong đem quần áo đưa đến trước mặt Tô Mộc Vũ. Trên thực tế, trước đó cô ta đều biết mình to con hơn Tô Mộc Vũ nhiều, hơn nữa khí chất của bản thân so với bộ quần áo này càng không hợp. Bộ quần áo trang nhã mà thanh lịch khoác lên trên người cô ta, quả thực chẳng ra cái gì cả.

Thế nhưng không đợi Tô Mộc Vũ nhận lấy, tay Đề Na đột nhiên buông lỏng, kinh ngạc nói: “Ngại quá, nó rơi xuống đất rồi, cô còn cần không? Nếu cần thì tự mình nhặt lên đi”

Tô Mộc Vũ nhìn bộ quần áo trước mắt, khoé mắt thoáng qua một tia cười lạnh.

Phương Thiệu Hoa ôm Đề Na, trên chóp mũi của cô ta nhẹ nhàng hôn một cái: “Thật tuỳ hứng”. Nói xong, hắn xoay đầu lại nhìn Tô Mộc Vũ nói: “Nếu Đề Na không muốn nữa thì cô lấy đi”

Tô Mộc Vũ chấn động. Cái gì? Cô đã nhịn một bước mà hắn vẫn không chịu buông tha sao?

Trong mắt Đề Na thật đắc ý, tuy rằng cô ta không biết Tô Mộc Vũ là ai, thế nhưng khi có một người đàn ông vì mình mà đi nhục mạ một người phụ nữ khác, tất nhiên bản thân sẽ sinh ra một loại kiêu ngạo. Loại kiêu ngạo này khiến cô ta ngẩng cao đầu.

Phương Thiệu Hoa buông Đề Na ra, bình tĩnh đi đến trước mặt Tô Mộc Vũ. Mặc dù lời nói đáng sợ nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười thản nhiên, giống hệt hình tượng vị công tử ôn hoà cao quý trong tạp chí.

“Sao? Ghét nó rồi à? Tô Mộc Vũ, cô đừngthử sức kiên nhẫn của tôi. Cô cũng biết mình không muốn mặc những bộ quần áo đã bị người khác mặc qua, thì tại sao lại không biết một người đàn bà đã qua tay thằng khác thì đừng nên tiếp tục si tâm vọng tưởng trèo cao chứ?” Một câu cuối cùng, thanh âm rất nhẹ, lại lạnh lùng như băng: “Lúc trước tôi đã nói với cô, chỉ có thể trách cô không biết điều thôi”

Tô Mộc Vũ ngẩng đầu chống lại đôi mắt lạnh băng kia, hai bàn tay nắm chặt, cả người đều run run, mạch máu màu xanh trên chiếc cổ trắng nõn mãnh khảnh đều lồ lộ ra.

Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà đi nhục mạ cô như vậy? Chỉ bởi vì cô là người phụ nữ đã từng ly hôn sao? Cho nên cô đáng bị sỉ nhục như vậy sao?

Phương Thiệu Hoa lui về phía sau từng bước, thản nhiên nói: “Tô Mộc Vũ, cô đừng ép tôi”

Đột nhiên, cửa bị đá văng ra.

Phong Kính đi tới, tuy rằng biểu cảm trên mặt là thản nhiên nhưng ánh mắt rõ ràng hiện ra sự không kiên nhẫn “Có ép hay không là chuyện của tôi. Thiệu Hoa, đánh chó cũng phải nể mặt chủ”

 

Trong nháy mắt Tô Mộc Vũ nhìn thấy hắn, trái tim lạnh băng bỗng nhiên có chút ấm áp, giống như một khối hoá thạch từ từ tan ra lớp băng bên ngoài, chóp mũi mỉm cười yếu ớt.

Phong Kính mặc một bộ âu phục trắng thoải mái, lộ ra chiếc áo sơ mi màu đen nhung tơ bên trong, nút áo trước ngực bung ra để lộ xương quai xanh. Hắn thản nhiên đứng đó, nhưng hào quang quanh hắn toát ra lại khiến người ta chói mắt. Hắn mang khí chất vương giả trời sinh, vô luận như thế nào cũng hấp dẫn ánh mắt người ngoài.

Thế nhưng, đôi mắt hắn lúc này chỉ lạnh như băng, khiến cho những ai nhìn vào đôi mắt đó cũng phải bị đông cứng.

Phương Thiệu Hoa bật cười nói: “Chỉ là đùa chút thôi, cậu cũng không cần phải như thật vậy”

“Đùa?” Phong Kính nhíu mày, đi đến vỗ vỗ bờ vai hắn “Đùa với lửa, không phải ai cũng dám đâu. Thiệu Hoa, có chừng có mực một chút”

Câu nói bình thường như lại đầy ngụ ý

Nụ cười ôn hòa của quý công tử Phương Thiệu Hoa từ từ biến mất.

Đề Na chưa từng gặp chuyện như vậy, sợ tới mức cả người run rẩy, cẩn thận kéo tay áo Phương Thiệu Hoa, nói: “Phương thiếu… Chúng ta đi thôi…”

Đôi mắt Phong Kính đột nhiên đảo qua “Tới phiên cô chõ miệng vào sao?”

Thanh âm lạnh lẽo nhắc nhở, sợ tới mức Đề Na mở to hai mắt nhìn, thấy lạnh cả người.

Vẻ mặt lạnh lùng của Phong Kính đột nhiên trở về bình thường, tiêu sái đi đến trước mặt Đề Na, âm thanh trầm thấp nói: “Lúc nãy cô thích chiếc váy này mà. Như vậy đi, bây giờ mặc vào cho tôi xem rốt cuộc khuynh quốc khuynh thành như thế nào”

“Tôi…” Đề Na sợ tới mức không biết phải làm sao, lúc ánh mắt lạnh lẽo của Phong Kính đảo tới thêm một lần nữa, cô ta lập tức run rẩy nhặt chiếc váy dưới đất lên, đi vào phòng thay quần áo.

“Chờ chút, tôi cho cô vào đó thay ra sao? Ở chỗ này, cởi ra cho tôi!” Khóe miệng Phong Kính gợi lên ý cười, giống như một con sư tử to lớn đang muốn bóp chết con chuột nhắt

Đề Na sợ tới mức run lẩy bẩy, vẻ mặt giấu sau lớp phấn trang điểm dày cộm cũng tái nhợt hẳn đi, cô ta khóc rưng rức cầu cứu Phương Thiệu Hoa.

Đôi mắt của Phương Thiệu Hoa thâm trầm, cũng chưa từng nhìn đến cô ta, như đang rơi vào trầm tư.

Cầu cứu không được, Đề Na đành run rẩy cởi bỏ quần áo, vừa cởi vừa khóc. Bên trong cô ta chỉ mặc một cái áo lót hở hang, bây giờ cởi áo ra nhất định sẽ lộ hoàn toàn. Cô ta liên tục cởi rồi lại mặc, thế nhưng chiếc váy kia lại nhỏ hơn so với thân hình Đề Na, ngay cả khoá áo cũng không kéo được. Cuối cùng chật vật mang theo gương mặt ràn rụa nước quỳ trên mặt đất khóc rấm rức không thành tiếng.

Phong Kính cười lạnh, xoay người kéo Tô Mộc Vũ đang đứng ngây người rời khỏi “Thiệu Hoa, thật không nghĩ đàn bà cậu chọn càng ngày càng thấp”

Phong Kính đi rồi, Đề Na mới dám hướng Phương Thiệu Hoa vươn tay “Phương thiếu… Ô ô ô…”

Phương Thiệu Hoa cũng không nhìn cô ta, xoay người lạnh lùng rời khỏi.

Phong Kính đưa Tô Mộc Vũ đến phòng khác, yêu cầu nhà thiết kế chọn cho cô một chiếc váy màu lam cùng áo choàng.

Đưa Tô Mộc Vũ rời khỏi, kéo vào trong xe, Phong Kính nhìn chằm chằm cô, cảnh cáo: “Sau này cô…” Nói một nửa, nhìn thấy đôi con ngươi trong vắt của cô, hắn đành ngừng lại, thế nhưng lại nhịn không được chốngcằm bật cười, vỗ vỗ ót Tô Mộc Vũ, nói: “Lái xe”

Nhiệt độ từ đôi bàn tay trên ót lại khiến cô nhịn không được giơ tay lên che lấy như muốn duy trì độ ấm đó lâu một chút.

Cô biết Phong Kính và Phương Thiệu Hoa là bạn thân cùng nhau lớn lên, hôm nay lại vì cô mà xung đột lẫn nhau, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cô cảm kích cô cùng

“Cám ơn…”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT