Vẫn là khuôn mặt trong ký ức, chỉ có điều góc cạnh rõ ràng, hơi thở cũng vững vàng hơn so với vẻ trẻ trung và anh tuấn thời đi học.
Chỉ là khuôn mặt ấy đã sớm mất đi sự dịu dàng mà cô nhớ nhung, chỉ còn lại vẻ thờ ơ.
Anh ta đang nghe cấp dưới ở bên cạnh báo cáo, chốc chốc lại gật đầu, đưa ra vài chỉ thị đơn giản.
Ánh mắt chưa từng muốn nhìn cô, cứ thế bước thẳng vào phòng của tổng biên tập trong sự vây quanh của mọi người.
Sắc mặt Ngũ Vận Uyển hơi tái đi.
Nam Bá, sao anh ta lại về, sao lại quay về...
Năm đó anh ta kiên quyết bỏ đi, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có, sao bây giờ lại quay về?
Tròn hai năm rồi, dù ít hay nhiều thì cô cũng đã thoải mái hơn, nhưng không ngờ sự xuất hiện của anh ta vẫn giống như thủy triều cuộn trào, lập tức quật cô ngã xuống.
Vừa rồi lướt qua nhau, cô hoàn toàn không xác định được anh ta có vừa nhìn đã nhận ra đối phương như mình hay không.
Nghĩ đến đây, Ngũ Vận Uyển bỗng cong môi cười chế giễu.
Nhận ra thì thế nào mà không nhận ra thì thế nào chứ?
Anh ta và cô đã không còn quay lại được nữa rồi...
Một ngày tiếp theo, Ngũ Vận Uyển luôn lo lắng bất an, cô rất sợ Nam Bá sẽ nhận ra mình.
Nhưng sự thật chứng minh, có vẻ là cô đã tự mình ảo tưởng rồi.
Nam Bá lên nhậm chức đã lập tức mở vài cuộc họp để thực hiện một số điều chỉnh về nhân sự và tạp chí.
Trong cuộc họp anh ta luôn tập trung lắng nghe báo cáo của các chủ biên, thỉnh thoảng sẽ đưa ra vài chỉ thị đơn giản, từ đầu đến cuối dường như không hề chú ý đến Ngũ Vận Uyển ở cuối bàn họp.
Xem ra anh ta đã thật sự quên cô rồi.
Nghĩ cũng phải, nếu cô đáng để anh ta nhớ đến thì hai năm trước anh ta sẽ không ra đi mà chẳng nói lời nào, cũng không có một tin tức nào.
Khó khăn lắm mới đến giờ tan làm, Ngũ Vận Uyển không muốn ở trong văn phòng thêm một giây nào, cô lập tức cầm túi rời đi.
Không ngờ lúc này, chủ biên của cô bỗng gọi cô lại.
“Đợi đã Ngũ Vận Uyển, cô giúp tôi đưa báo cáo này cho tổng biên tập Nam, tiện thể báo cáo luôn.”
Ngũ Vận Uyển bỗng khựng lại, khó xử xoay người: “Chủ biên, hôm nay nhà tôi có việc gấp, có thể...”
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của chủ biên Tưởng Lệ Lệ không tốt vì biểu hiện không bằng với chủ biên của nhóm bên cạnh, lúc này nghe lời từ chối của Ngũ Vận Uyển thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Ngũ Vận Uyển, có phải cô thực hiện được một cuộc phỏng vấn hấp dẫn thì cảm thấy cánh của mình cứng cáp hơn rồi?”
Tưởng Lệ Lệ luôn nói chuyện thẳng thắn như vậy, Ngũ Vận Uyển tái mặt, không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành bảo: “Đừng đùa chứ chủ biên, giờ tôi đi ngay đây.”
Cầm lấy tài liệu đi đến cửa phòng làm việc của Nam Bá, Ngũ Vận Uyển hít sâu vài hơi rồi mới đưa tay lên.
Cốc cốc cốc.
Chỉ gõ cửa thôi mà cứ như đã dùng hết sức lực của cô vậy.
“Vào đi.”
Giọng nói quen thuộc của Nam Bá ở trong phòng vang lên, Ngũ Vận Uyển đẩy cửa đi vào.
Mặc dù phòng làm việc của Nam Bá không sang trọng khí thế như của Nam Ngự nhưng cũng trang trí tinh xảo, anh ta ngồi sau bàn, trong tay đang lật xem tạp chí phỏng vấn Nam Ngự kỳ này.
“Tổng biên tập.” Ngũ Vận Uyển lên tiếng, cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh: “Về cuộc phỏng vấn lần này với chủ tịch của Ngự Diệu, chủ biên Tưởng bảo tôi đến báo cáo sơ lược với anh.”
Nam Bá không ngẩng đầu, chỉ ‘ừ’ một tiếng, Ngũ Vận Uyển đành cắn răng bắt đầu báo cáo.
Báo cáo xong, Nam Bá vẫn không có phản ứng gì, nhưng Ngũ Vận Uyển đã hơi không chịu nổi rồi.
“À thì...” Cô cố gắng đè nén sự run rẩy yếu ớt trong giọng nói của mình: “Tổng biên tập, nếu anh không có việc gì khác thì tôi đi trước.”
Nói xong, cô nhanh chóng xoay người muốn ra cửa.
Nhưng lúc tay cô nắm vào tay nắm cửa, một bàn tay to khỏe đột nhiên nắm lấy tay cô.
Ánh mắt hẹp dài của người đàn ông rơi trên chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của cô: “Cô kết hôn rồi?”
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không có can đảm để nhìn vào mắt anh ta, chỉ quay mặt đi, gật đầu.
Nam Bá nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của cô, cảm xúc trong đáy mắt cuộn trào.
Đột nhiên, khóe miệng anh ta cong thành một vòng cung mỉa mai.
“Ngũ Vận Uyển, người đàn ông mà cô chọn lựa thật lâu chỉ có thể mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương bình thường thế này?” Nghĩ đến gì đó, trong mắt anh ta lộ ra vẻ chán ghét: “Nhưng cũng phải thôi, một người phụ nữ vì tiền mà bán cả thân thể, e là đàn ông bỏ ra chút tiền đã có thể lừa được rồi.”
Ngũ Vận Uyển như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
“Anh... Anh biết chuyện hai năm trước?” Môi Ngũ Vận Uyển run rẩy, gắng gượng nói ra một câu.
“Ha.” Thấy phản ứng đầu tiên của Ngũ Vận Uyển không phải là phủ nhận, Nam Bá vô duyên vô cớ cảm thấy trái tim đau đớn.
Tay anh ta đang nắm cổ tay Ngũ Vận Uyển càng thêm mạnh, giọng nói lạnh lùng hơn: “Đúng, tôi biết, hơn nữa từ hai năm trước tôi đã biết rồi. Ngũ Vận Uyển, tôi thật sự nên cảm ơn cô đấy, chính vì biết người phụ nữ tôi yêu ba năm chiều ba năm là con hàng dơ bẩn như vậy nên cuối cùng tôi mới hạ quyết tâm đi Mỹ du học.”
Mặt Ngũ Vận Uyển cắt không còn giọt máu.
Tròn hai năm rồi... Cô từng suy nghĩ không chỉ một lần, tại sao hai năm trước Nam Bá lại đột ngột đi du học trong lúc cô yếu đuối và cần anh ta nhất.
Cuối cùng bây giờ cô cũng biết rồi.
Không ngờ là vì chuyện kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!