Từ khi Nam Bá lên chức thì Ngũ Vận Uyển luôn thích tăng ca lần nào cũng rời văn phòng đúng giờ, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Sau khi đi xe về biệt thự, rã rời nằm lên sofa mềm mại, Ngũ Vận Uyển mới phát hiện bệnh cảm của mình chưa khỏi hẳn, cơ bắp toàn thân vẫn rất nhức.
Đến khi nghe có người bước lại gần, Ngũ Vận Uyển mới luống cuống ngồi dậy, thấy xe lăn của Nam Ngự đang dừng bên cạnh cô.
Khác với áo sơ mi trắng nghiêm chỉnh bình thường, hôm nay Nam Ngự ở nhà mặc một chiếc áo len xám giản dị, phác hoạ thân hình tam giác ngược hoàn hảo của anh.
"Hôm nay về sớm vậy?" Cô thấy hơi bất ngờ khi giờ này mà gặp được Nam Ngự.
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển.
Mặt cô hơi tái, hơn nữa hốc mắt hồng hồng, hiển nhiên ban ngày cô đã khóc.
"Ừm." Mặt Nam Ngự vẫn lạnh nhạt như cũ, "Cơm nước đã xong xuôi rồi, ăn cơm đi."
Ngũ Vận Uyển vào phòng ăn, thấy thức ăn trên bàn, hơi bất ngờ.
Bàn ăn toàn là những món canh thanh đạm, còn có rất nhiều món được chế biến từ dược liệu.
Mặc dù mới sống với nhau chưa được bao lâu nhưng Ngũ Vận Uyển cũng nhận thấy được rằng Nam Ngự thích ăn cay, sao hôm nay lại ăn thanh đạm vậy?
Ngũ Vận Uyển khó hiểu ngồi vào bàn, Nam Ngự múc một bát canh gà đặt trước mặt cô: "Uống đi cho ấm."
Ngũ Vận Uyển ngỡ ngàng.
Chẳng lẽ vì cô bị cảm nên mới cố ý nấu những món trên bàn?
Chợt Ngũ Vận Uyển không biết phải nói thế nào, chỉ cảm giác như trái tim đã lạnh lẽo và mệt mỏi được ngâm mình trong nước ấm, từ từ ấm áp trở lại.
Thì ra cảm giác có người quan tâm mình lại đẹp đến vậy.
"Đang nghĩ gì đó?" Bỗng dưng giọng nói trầm trầm ấm áp của Nam Ngự vang lên bên tai.
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới sực tỉnh, vội mỉm cười: "Không có gì."
Bỗng nghĩ đến gì đó, cô bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, tối mai tôi phải đi ăn cơm với ba tôi, anh không cần phải chuẩn bị cơm tối cho tôi đâu."
"Ừm." Nam Ngự trả lời, ngừng một lúc, "Đợi có thời gian tôi sẽ đến chào bác trai bác gái."
Ngũ Vận Uyển ngạc nhiên, buột miệng nói: "Không cần đâu."
Nam Ngự khẽ nhướng mày.
Bây giờ Ngũ Vận Uyển mới nhận ra hình như phản ứng của mình là lạ nên hơi lúng túng nói: "Tình cảm của ba mẹ tôi… Không được tốt lắm… Sức khoẻ của mẹ tôi cũng không ổn… Cho nên…"
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển đang hơi bối rối trước mặt, khoé môi khẽ mỉm cười.
Ngũ Vận Uyển không biết anh đã điều tra lai lịch của cô từ lâu rồi.
"Thế hả?" Nhưng anh không vạch trần, chỉ lạnh nhạt nói: "Nhưng nếu rảnh thì tôi muốn đưa em về gặp người nhà của tôi."
Ngũ Vận Uyển ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên Nam Ngự nhắc đến người nhà anh với cô.
"Gặp ba mẹ anh à?" Ngũ Vận Uyển dè dặt hỏi.
"Ba mẹ tôi đã mất rồi."
Ngũ Vận Uyển ngại ngùng: "Xin lỗi."
"Không sao." Mặt Nam Ngự vẫn bình tĩnh, "Có thời gian thì tôi sẽ dẫn em đến chào ông nội và anh tôi, đúng lúc dạo này con trai của anh tôi sắp kết hôn."
Lại kết hôn nữa à?
Ngũ Vận Uyển cười gượng.
Dạo này có ngày đẹp hay sao, mọi người đang tranh nhau kết hôn hả?
"Ừm, được." Nếu mình và Nam Ngự là vợ chồng, gặp người nhà đối phương cũng là lễ nghi nên làm, Ngũ Vận Uyển không từ chối.
Ngày hôm sau, Ngũ Vận Uyển cố chịu đến khi tan làm, gọi xe đến biệt thự nhà họ Lâm.
Mới vừa xuống xe là cô đã thấy một cô gái mặc đầm màu vàng đang vui vẻ chạy về phía cô.
"Chị ơi! Cuối cùng chị cũng đến rồi!" Cô gái ôm lấy tay Ngũ Vận Uyển, cười ngọt ngào, thân thiết nói, "Vào thôi, người ta đang muốn giới thiệu chồng sắp cưới cho chị này."
Ngũ Vận Uyển nhìn Lâm Tiểu Như xinh đẹp động lòng người bên cạnh, khẽ bặm môi: "Cậu nhỏ nhà họ Nam à?"
Lâm Tiểu Như bất ngờ, sau đó bật cười: "Thì ra ba đã nói với chị rồi hả. Ui chao nhưng mà lát nữa gặp anh ấy chị đừng nhắc đến nhà họ Nam nhé, anh ấy ghét nhất là có người mang gia thế anh ấy ra bàn."
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng Lâm Tiểu Như lại không giấu nổi vẻ đắc chí đang hiện rõ trên mặt.
Ngũ Vận Uyển chỉ cười cười.
Lâm Tiểu Như ham hư vinh, chuyện này từ nhỏ cô đã biết. Lần này cô ta cặp được với cậu chủ nhà họ Nam mà lại không khoe khoang, đúng là làm khó cô ta.
Nhưng đúng là nhà họ Nam này đáng để Lâm Tiểu Như kiêu ngạo.
Thành phố S có ba gia tộc lớn, nhà họ Nam, nhà họ Mặc và nhà họ Quý, đó là danh gia vọng tộc có lịch sử lâu đời, hoàn toàn khác với gia tộc mới nổi như nhà họ Lâm.
Nếu cô nhớ không lầm thì cậu chủ nhỏ nhà họ Nam này là con trai độc nhất của cậu cả nhà họ Nam, hình như luôn du học ở nước ngoài nên người ngoài không biết tên của anh ta.
Trong lúc Ngũ Vận Uyển đang suy nghĩ, Lâm Tiểu Như đã nôn nóng kéo cô vào biệt thự.
Trong phòng khách, bóng lưng thon dài mảnh khảnh đang ngồi trên sofa đưa lưng về phía cửa.
Lâm Tiểu Như kéo cô sang, mặt phấn khích: "A Bá, em giới thiệu với anh, đây là chị em. Mặc dù không cùng một mẹ nhưng lại là chị ruột của em đó."
A Bá?
Người Ngũ Vận Uyển hơi cứng đờ, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông trước mặt đang mỉm cười với cô: "Ồ, không ngờ lại là chị của Tiểu Như lại là người quen."
Là Nam Bá.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!