Trên ngón tay áp út thon dài của anh đeo một chiếc nhẫn kim cương đơn giản.
Là chiếc nhẫn trước đó cô mua.
Ngũ Vận Uyển sững sờ, thậm chí cô quên ngồi xuống bàn ăn, cuối cùng Nam Ngự ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Sao vậy?” Nam Ngự lên tiếng, ánh mắt lướt qua ngón tay trống không của cô, mày hơi nhướng lên: “Nhẫn của em đâu?”
Bỗng chốc Ngũ Vận Uyển hơi bối rối.
Trước đó vì cảm thấy nhẫn mình mua không hợp với Nam Ngự, vì thế ở trước mặt Nam Ngự cô không đeo chiếc nhẫn này của mình, nhưng không ngờ Nam Ngự lại tìm được chiếc nhẫn cô để đó, còn đeo lên tay.
Ngũ Vận Uyển chỉ đành lấy chiếc nhẫn trong túi ra, lúc đeo lên còn thấp giọng nói: “Ngại quá, kiểu này tôi chọn đại thôi.”
Nam Ngự cong khóe môi: “Không sao, rất đẹp.”
Lúc này Ngũ Vận Uyển cũng không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ đành ngồi xuống, bắt đầu lặng lẽ ăn sáng.
Ăn xong bữa sáng, Nam Ngự gấp tờ báo trong tay lại, nhàn nhạt nói: “Tôi đưa em đi làm.”
“Không cần đầu, tôi bắt xe hoặc ngồi tàu điện ngầm là được rồi.” Ngũ Vận Uyển vội nói.
Đùa, lỡ như Nam Ngự bị đám người bên tòa soạn nhận ra thì chẳng phải cô bị nhóm phụ nữ trong tòa soạn ăn tươi nuốt sống sao?
“Ở đây cách ga tàu điện rất xa, hơn nữa không bắt được xe đâu.” Nam Ngự khẽ cau mày.
Thật vậy, hôm qua lúc Ngũ Vận Uyển chuyển đến đây thì đã nhận ra được điều này, các gia đình trong khu biệt thự nhà giàu này đều có xe riêng, tất nhiên sẽ không có taxi hay ga tàu điện gì.
Ngũ Vận Uyển nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa nên chỉ đành lên tiếng: “Vậy có thể phiền anh đưa tôi đến ga tàu điện ngầm thuận đường được không?”
Nam Ngự ngước mắt nhìn Ngũ Vận Uyển khiến cô bỗng chốc hơi căng thẳng, nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu.
Lúc Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự ra đến cổng thì ngoài cổng đã có một chiếc Bentley màu đen.
Một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh xe, tự giới thiệu là Dương Tá, trợ lý đặc biệt của Nam Ngự.
Dương Tá mở cửa xe, Ngũ Vận Uyển đang nghĩ Nam Ngự lên xe kiểu gì thì thấy một tấm sắt trên xe hạ xuống, xe lăn của Nam Ngự thuận lợi trượt vào trong xe.
Ngũ Vận Uyển ngồi vào xe, phát hiện trong xe cũng đã được lắp đặt lại, có một vị trí đặt biệt dành cho xe lăn của Nam Ngự.
Sau khi Ngũ Vận Uyển ngồi xong, xe nhanh chóng khởi động, lái đến ga tàu điện gần nhất.
Xe dừng ở ga tàu điện ngầm, Nam Ngự nhìn khung cảnh ồn ào bên ngoài qua cửa kính xe, đôi mày khẽ cau lại: “Em đi làm thế này bất tiện quá, nếu em không muốn để tôi đón em thì tôi có thể chuẩn bị cho em một chiếc xe khác.”
Ngũ Vận Uyển sửng sốt rồi lập tức lên tiếng: “Thật sự không cần đâu.”
Tất nhiên cô biết, với Nam Ngự thì một chiếc xe chẳng là gì cả, nhưng cô vẫn cảm thấy tiêu tiền của Nam Ngự cứ kỳ kỳ.
Đối với lời từ chối không thèm suy nghĩ của Ngũ Vận Uyển, đôi mắt đen của Nam Ngự hơi sầm xuống, ngay sau đó lại lên tiếng: “Bình thường tôi không hay ở biệt thự, một mình em đi làm thế nào?”
Vừa rồi trên đường Ngũ Vận Uyển cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này, cô lập tức cầm điện thoại lắc lắc: “Bây giờ dịch vụ đặt xe rất tiện, tôi dậy sớm vài phút đặt xe là được rồi. Ờm... tôi sắp muộn rồi, xuống xe trước đây, tạm biệt.”
Nói xong, Ngũ Vận Uyển nhanh chóng xuống xe.
Nam Ngự ở trong xe nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang chạy đi xa ở bên ngoài xe, ánh mắt tối lại.
Dương Tá đang lái xe thấy cảnh này, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “À thì... Cậu Nam, sao tôi cảm thấy mợ chủ không giống với những gì chúng ta điều tra trước đó nhỉ?”
Nam Ngự nhìn bóng lưng của Ngũ Vận Uyển ở bên ngoài, trầm ngâm nói: “Quả thực không giống lắm.”
Anh thật sự không ngờ Ngũ Vận Uyển sẽ từ chối việc mình mua xe cho cô một cách nhanh gọn như vậy.
Anh từng sai Dương Tá điều tra về quá khứ của cô, trong ấn tượng của anh, cô nên là một người phụ nữ nông cạm hám giàu, có thể bán tất cả vì chút tiền.
Cũng chính vì điều này nên anh mới chọn cô.
Một người phụ nữ có thể bỏ chút tiền là đuổi đi được thì sẽ an toàn và dễ kiểm soát hơn là cô chủ giàu có trong lòng nghĩ đến tất cả tài sản của anh.
Tất nhiên anh cũng thừa nhận rằng, một nguyên nhân khác để anh chọn cô đó là cô không khiến anh chán ghét.
Nhưng không ngờ cô có vẻ không hề muốn tiền của mình?
Nói cách khác, cô cao tay hơn mình tưởng tượng, biết cách lạt mềm buộc chặt?
Ánh mắt Nam Ngự hơi tối lại, cuối cùng rời mắt đi.
“Lái xe.”
...
Khu tài chính thành phố S, tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Ngự Diệu.
Nam Ngự ngồi trước bàn làm việc, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, hình ảnh và con số trong màn hình nhanh chóng thay đổi.
Reng reng.
Điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông, Nam Ngự tiện tay ấn nút, giọng Dương Tá vang lên.
“Cậu Nam, cậu Lâm đến rồi.”
“Để cậu ta vào đi.”
Cửa phòng làm việc nhanh chóng mở ra, một người đàn ông anh tuấn, mặc áo sơ mi màu hồng huênh hoang đi vào.
“Nam Ngự, cậu vẫn làm việc à?” Thấy Nam Ngự, người đàn ông phô trương gọi một tiếng, “Tôi tưởng khó khăn lắm cậu mới kết hôn, cho dù không tổ chức hôn lễ thì ít nhất cũng nên đi du lịch hưởng tuần trăng mật gì đó chứ.”
Ánh mắt Nam Ngự vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, thốt ra hai chữ ngắn gọn: “Không rảnh.”
Người đến đã ngồi lên bàn Nam Ngự, anh ta cũng không giận vì vẻ thờ ơ của Nam Ngự, chỉ nheo mắt lại rồi bật cười: “Chị dâu đáng thương thật, cưới một người đàn ông nhạt nhẽo như cậu.”
Lúc này, cuối cùng Nam Ngự cũng dời mắt nhìn đối phương, nhưng anh vẫn không có biểu cảm gì: “Lâm Trạch, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Lâm Trạch cười, mắt cong thành vầng trăng: “Thì tôi chán quá nên muốn gặp chị dâu.”
“Dẹp đi.” Nam Ngự từ chối không chút do dự: “Chắc cậu cũng biết vì sao tôi cưới cô ấy.”
“Tất nhiên tôi biết, nhưng cho dù thế nào thì cũng xem như cậu lập gia đình rồi, cũng có thể buông bỏ chuyện năm đó rồi chứ.” Lâm Trạch trề môi, nụ cười dần biến mất.
Lúc nghe Lâm Trạch nói thế, bàn tay trên bàn phím của Nam Ngự hơi nắm chặt lại không dễ nhận ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!