Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cả hai đứa bé Tô Hàn và Tô Lẫm đều nằm khóc trước giường bệnh.

Chúng mở miệng, giọng nói mang theo chút nức nở.

“Mami, mẹ có sao không, mẹ dọa chết con rồi!” Hai đứa trẻ đồng thanh nói.

Tô Bắc nhìn chúng đầy âu yếm.

“Các bé cưng thật ngoan, mami rất cảm động, mami thực sự không sao! Các con nhìn xem!” Tô Bắc vừa nói vừa vén chăn lên, giơ cánh tay mình ra.

Tô Hàn nhăn mặt nhìn Tô Bắc, vẻ mặt có chút bối rối.

“Mami, nếu sức khỏe của mẹ đã tốt rồi, tại sao mẹ vẫn chưa xuất viện mà lại phải ở lại vậy?” Tô Hàn hỏi.

Tô Bắc mặt đầy bất lực.

Cô cũng không muốn ở trong bệnh viện nhưng nếu cô không ở trong bệnh viện làm sao cô có thể giấu được người của nhà họ Lộ!

Tô Lẫm chép cái miệng nhỏ.

“Mami, mùi bệnh viện thật khó ngửi, chúng ta về nhà được không?” Tô Lẫm nhìn Tô Bắc rồi nói.

Tô Bắc hít một hơi thật sâu.

Cô mỉm cười như ăn phải hoàng liên*.

*Hoàng liên: tên một vị thuốc chuyên để giải độc, vị rất đắng.

“Các bé cưng, mami cũng muốn được xuất viện nhưng người nhà Đại Ma Vương lo cơ thể của mami vẫn chưa khỏe hẳn nên họ muốn giữ mami ở bệnh viện. Mami cũng biết họ có ý tốt nên liền ở thêm vài ngày, như vậy mới khiến họ an tâm, các con thấy có đúng không?” Tô Bắc nói.

Tô Hàn gật đầu, có vẻ đúng là như vậy.

Tô Lẫm khẽ bĩu môi, vẻ mặt hơi buồn rầu.

Đại Ma Vương mà mẹ nói tới, cậu bé chưa từng gặp qua, cậu chỉ được nghe anh trai nhắc đến.

Thật ra, cậu và anh trai luôn hy vọng rằng mẹ sẽ tìm được người chăm sóc cho mẹ thật tốt.

Nếu Đại Ma Vương đó tốt với mẹ, vậy thì cứ như vậy đi!

Tô Lẫm nhìn Tô Bắc, dáng vẻ trông như một ông cụ non.

“Mami, sau này mẹ đừng khiến họ lo lắng, cũng đừng khiến con và anh phải lo lắng cho mẹ nữa có được không?” Tô Lẫm nghiêm túc nói.

Nhìn vào dáng vẻ nghiêm túc của con trai, Tô Bắc bỗng thấy tự trách.

Cô gật đầu lia lịa.

“Maimi bảo đảm về sau sẽ không để các con phải lo lắng nữa!” Tô Bắc đồng ý với con trai mình.

Tô Hàn đột nhiên nói: "Mami mẹ có biết không, Tiểu Sâm thật sự rất đáng thương. Bố mẹ cậu ấy cãi nhau suốt ngày, không nói một lời liền đánh cậu ấy. Lần này, cậu ấy đã tận mắt nhìn thấy ba mình chết đến nỗi cả người đờ đẫn, vậy mà mẹ cậu ấy vẫn đánh cậu ấy. Con thực sự thấy rất đau lòng!”

Tô Bắc sững sờ.

“Có phải đứa trẻ mà con nói là người mà mẹ đã cứu không?” Tô Bắc hỏi.

Tô Hàn gật đầu.

“Vâng, cách đây một khoảng thời gian khi mami đi vắng, thỉnh thoảng con có chơi với Tiểu Sâm. Mỗi lần con gặp cậu ấy, trên cơ thể cậu ấy luôn có vết tím bầm! Thật sự làm cho người khác đau lòng!” Tô Hàn nói.

Tô Bắc cau mày, nghe Tô Hàn nói như vậy cô cảm thấy vô cùng đau lòng.

Cô lắc đầu đầy bất lực, không ngờ trên đời còn có những bậc cha mẹ như vậy.

Tô Bắc đang định nói thì đột nhiên tiếng điện thoại vang lên.

Tô Bắc sững người, nhìn sang Diệp Đình Lạc.

Tiếng chuông điện thoại của Diệp Đình Lạc rất to.

Diệp Đình Lạc xấu hổ nhìn Tô Bắc rồi lấy điện thoại di động ra xem. Thì ra là Cố Niên Thành gọi đến.

Cô ấy nhìn Tô Bắc, nụ cười có chút mất tự nhiên.

“Chị Bắc Bắc, mọi người nói chuyện trước đi, em ra ngoài nghe điện thoại!” Diệp Đình Lạc nói.

Tô Bắc gật đầu.

“Không sao, em đi đi, nếu bận thì cứ đi trước!” Tô Bắc nói.

Diệp Đình Lạc gật đầu với cô rồi nhanh chóng đi ra ngoài nghe điện thoại.

Ngay khi điện thoại vừa được kết nối, Diệp Đình Lạc liền nghe thấy giọng nói nhẹ như gió của Cố Niên Thành từ từ thâm nhập vào tim mình.

“Diệp Đình Lạc, khi chúng ta ký hợp đồng, cô chẳng phải đã nói với tôi dù có khó có khổ thế nào, cô chắc chắn cũng sẽ chăm chỉ gấp đôi những người khác sao? Tại sao chỉ xảy ra một việc nhỏ thôi mà cô đã tự cao tự đại rời đi rồi! Tôi cần một lời giải thích hợp lý!” Giọng nói của Cố Niên Thành hơi trầm, có thể thấy rằng tâm trạng của anh ấy không được tốt lắm.

Thậm chí anh ấy còn hơi tức giận.

Diệp Đình Lạc vừa vui vừa sợ.

Cô vui là vì Cố Niên Thành tức giận, cho thấy anh ấy vẫn quan tâm đến cô.

Cô sợ là vì chuyện này Cố Niên Thành sẽ ghét cô.

Mỗi lần nhìn thấy Cố Niên Thành, cô sẽ không tự chủ được mà đỏ mặt, như thể trái tim đang đập dữ dội vì anh ấy.

Tiếc là anh ấy không biết.

Nhưng anh ấy lại nói cô tự cao tự đại!

Diệp Đình Lạc nhíu mày, cô chợt nhớ ra.

Trước khi đến bệnh viện, khi cô và một ngôi sao nữ quay quảng cáo với nhau đã có một cuộc tranh cãi nhỏ.

Thực ra, chính xác mà nói là do cô ta thấy cô một bước thăng tiến, trong lòng rất không phục, lời lẽ đầy sự mỉa mai. Cô vừa nói lại được hai câu đã bị Linda ngăn lại.

Không ngờ rằng, vậy mà lại có người tố cáo cô, lại còn tố cáo đến tận chỗ Cố Niên Thành.

Diệp Đình Lạc không nói nên lời.

Cô vừa đi về phía cuối hành lang vừa mở miệng giải thích.

“Giám đốc Cố, chuyện không phải như anh nghĩ. Ngôi sao nữ đó cố ý đến tìm tôi gây sự, tôi chỉ đáp trả lại hai câu Linda đã kéo tôi đi. Tôi không tự cao tự đại gì, tôi thực sự có việc nên mới rời đi!” Diệp Đình Lạc nói.

"Không cần giải thích với tôi, giải thích chính là biện minh, tôi chỉ muốn biết lý do tại sao cô rời đi? Các cô vừa có một cuộc cãi vã cô liền mặc kệ rời đi, cô thấy người khác sẽ nghĩ thế nào?” Giọng nói của Cố Niên Thành có chút tức giận.

“Giám đốc Cố, lý do tôi rời đi rất đơn giản. Bên phía chị Bắc Bắc xảy ra chút chuyện, anh cũng biết chị Bắc Bắc là ân nhân lớn nhất của tôi, chị ấy giống như cha mẹ của tôi vậy. Chị ấy bị tai nạn, tôi làm sao có thể thờ ơ, nếu giám đốc Cố là vì vấn đề này mà chất vấn tôi, tôi không có gì để nói!” Diệp Đình Lạc ngay thẳng nói.

Cố Niên Thành sững sờ.

Chuyện gì đã xảy ra với Tô Bắc?

“Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, hiện giờ sao rồi?” Cố Niên Thành vội vã hỏi.

Diệp Đình Lạc không nghĩ nhiều liền trả lời: "Là thế này, chị Bắc Bắc vì cứu một bé trai suýt chút nữa gặp tai nạn, may mắn là không xảy ra chuyện gì lớn. Tiểu Hàn rất lo lắng cho chị ấy, tôi liền đưa cậu bé đến nói chuyện với chị!”

Diệp Đình Lạc nói ngắn gọn.

“Cái gì? Bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện sao, ở bệnh viện nào?” Cố Niên Thành bắt đầu lo lắng, ý quan tâm trong lời nói không chút nào giấu giếm.

Diệp Đình Lạc đi đến cửa sổ, cô nói: "Giám đốc Cố, tôi biết anh và chị Bắc Bắc là bạn nhưng chị ấy thực sự không sao. Hơn nữa... chồng chị ấy cũng đang ở bên cạnh, tôi chỉ vừa đưa con trai chị đến gặp chị ấy một chút mà thôi.”

Diệp Đình Lạc nói xong, cảm thấy hơi chột dạ.

Không biết tại sao cô không muốn Cố Niên Thành đến thăm Tô Bắc, như thể trong đầu tự làm ra phản ứng, vừa mở miệng là nói dối.

Nói xong, mắt cô nhìn xuống lầu.

Tô Bắc đang ở tầng 2, Diệp Đình Lạc có thể thấy rõ mọi thứ trong bãi đậu xe qua cửa sổ.

Đột nhiên, vẻ mặt cô sững lại.

Đó không phải là chồng của chị Bắc Bắc sao?

Cô nhớ rằng khi anh đến căn hộ để tìm chị Bắc Bắc, chị Bắc Bắc trốn trong phòng, một tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra. Cuối cùng vẫn là cô và Tô Hàn miễn cưỡng lừa anh rời đi.

Sau đó chị Bắc Bắc cũng tự mình giải thích vấn đề này.

Chỉ đến lúc đó, cô mới biết rằng lý do tại sao chị Bắc Bắc yêu cầu cô chăm sóc bọn trẻ, hóa ra là vì chồng chị ấy không biết đến sự tồn tại của bọn chúng.

Chị ấy với đối phương là hợp đồng hôn nhân. Chị ấy sợ rằng ai đó sẽ làm tổn thương lũ trẻ, vì vậy liền che giấu chuyện về những đứa con.

Nhưng mà bây giờ chị Bắc Bắc và hai đứa con đều đang ở trong phòng. Cứ thế này chồng của chị Bắc Bắc nhất định sẽ nhìn thấy lũ trẻ mất, phải làm sao bây giờ?

Vẻ mặt của Diệp Đình Lạc vô cùng lo lắng, ngay cả Cố Niên Thành nói gì cô cũng không nghe rõ.

Cho đến khi Cố Niên Thành lớn tiếng hét lên: "Diệp Đình Lạc, cô đang làm gì vậy?"

Diệp Đình Lạc lúc ấy mới tỉnh táo lại.

“Giám đốc Cố, anh nói đi, tôi đây!" Diệp Đình Lạc nói nhanh.

Cố Niên Thành có chút lạc lõng không nói nên lời.

“Quên đi, tôi không có gì để nói, tôi cúp máy trước!” Cố Niên Thành nói xong liền cúp máy.

Diệp Đình Lạc nhìn thấy Lộ Nam, anh đã đi vào bệnh viện.

Cô căn bản không có thời gian để phỏng đoán tâm trạng của Cố Niên Thành, nhanh chóng cất điện thoại rồi chạy về phía phòng bệnh.

Phòng bệnh nằm ở đầu kia của hành lang, Diệp Đình Lạc vì nghe điện thoại nên mới phải đi sang đầu bên này.

Cô chạy đến cửa phòng bệnh, mệt đến nỗi thở dốc.

Cô đẩy cửa ra và nói một cách lo lắng: "Chị Bắc Bắc, chồng chị đang tới!"

Diệp Đình Lạc vừa mới nói xong, Tô Bắc đã nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang của phòng bệnh.

Tô Bắc hoảng hốt.

Cô nhìn quanh phòng, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Bước chân ngày càng gần hơn.

Tô Bắc nhanh chóng nói: "Đình Lạc, trước tiên khóa cửa lại, sau đó nghe lệnh của chị!"

Diệp Đình Lạc nhanh chóng đóng cửa và khóa từ bên trong.

Cô vừa khóa cửa được hai giây thì tiếng bước chân dừng lại ở cửa.

Lộ Nam đưa tay ra đẩy cửa hai lần, kết quả lại thấy cửa đã bị khóa.

Anh suy nghĩ một lúc rồi cất giọng gọi: "Bắc Bắc, em đang làm gì vậy, mở cửa cho anh được không?"

Tô Bắc dùng khẩu hình miệng nói với Diệp Đình Lạc và hai đứa trẻ: "Vào nhà vệ sinh!"

Diệp Đình Lạc hiểu ý gật đầu, bế hai đứa nhỏ bước nhẹ nhàng về phía phòng vệ sinh.

Nhìn họ mở cửa phòng tắm, Tô Bắc đúng lúc ho lên hai tiếng át đi tiếng mở cửa.

Cô cố gắng làm cho giọng mình khàn khàn, giả vờ rằng cô vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Ai vậy, có chuyện gì sao?” Tô Bắc nói.

Lộ Nam nghe giọng cô liền cho rằng cô vừa mới ngủ dậy.

Anh nói: "Bắc Bắc, anh quên lấy ví và điện thoại di động nên quay lại lấy. Em có thể giúp anh mở cửa được không?"

“Ừm ... đợi em một chút! Em vẫn ở trên giường!” Tô Bắc cố tình nói to.

Cô thấy Diệp Đình Lạc nhanh chóng đóng cửa phòng vệ sinh mới yên tâm xuống khỏi giường, đi ra mở cửa cho Lộ Nam.

Ngay khi mở cửa, mặt Tô Bắc có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.

Cô nhìn Lộ Nam, vẻ mặt có chút không vui.

“Tại sao không mang đồ mà đã đi rồi, em chỉ vừa mới ngủ thôi!” Tô Bắc dụi mắt, nói một cách ủ rũ.

“Bắc Bắc, sau khi anh đi rồi em lại ngủ một lát, được không?” Lộ Nam nói, cầm điện thoại di động và ví của mình đi, Tô Bắc giả bộ quay lại liếc anh một cái.

“Ừm, được rồi, anh đi đi, em không muốn mọi người làm phiền em. Anh đi rồi em sẽ khóa cửa từ bên trong, anh quay lại thì gọi cho em hoặc gõ cửa, em sẽ mở cửa cho anh!” Tô Bắc nghiêm túc nói.

Lộ Nam gật đầu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT