Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lộ Nam thức trắng chăm sóc cho Tô Bắc. Thấy cô đau bụng đi ngoài cả đêm, trong lòng anh cũng vô cùng sốt ruột, nhưng lại bất lực không thể giúp được gì.

Thuốc Tô Bắc cũng đã uống rồi nhưng trong người cũng không thấy khá hơn là mấy.

Sáng sớm hôm sau, Tô Bắc cả người hạ đường huyết, đi đường có chút lung lay.

Cô không chịu được nữa, lần thứ 108 tự trách mình rằng đáng lẽ tối qua không nên ăn tôm.

Lộ Nam thật thâm độc.

Quả nhiên cứ ăn đồ của anh mua là lại đau bụng.

Cô gần như mất nửa cái mạng.

Buổi sáng.

Nhìn thấy Tô Bắc yếu ớt nằm trên giường, Lộ Nam không kìm được tự trách: “Tất cả là lỗi của anh!”

Anh nói: “Anh biết em bị đi ngoài, vậy mà vẫn nuông chiều mua tôm cho em, là do anh không đúng! Bây giờ lại khiến em bị bệnh nặng đến vậy.”

Mặt Tô Bắc tái nhợt, trong lòng khổ không thể tả.

Cô vốn dĩ không hề bị đi ngoài!

Đều là do những con tôm đáng chết kia!

Huhu…

Cô vừa buồn vừa đau lòng, đúng là cái miệng hại cái thân!

Tô Bắc uể oải nằm trên giường, cô nhìn Lộ Nam.

“Anh có thể đỡ em dậy không!” Cô mệt đến nỗi nói không ra hơi.

Lộ Nam nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng: “Em muốn dậy làm gì?”

Tô Bắc nói không nên lời, cô thở ra thở vào vài lần mới điều chỉnh được tâm trạng.

Cô nhìn Lộ Nam, giờ cô còn không còn sức để nghiến răng nữa rồi.

“Đi vệ sinh, anh nghĩ em còn có thể đi đâu!” Giọng nói Tô Bắc không còn chút sức lực nào, nghe giống như một con cừu non đang nhẹ giọng kêu be be.

Lộ Nam trong lòng xót xa nhìn Tô Bắc, anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy.

“Để anh bế em đi!” Anh nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bắc chợt đỏ ửng lên, cô cũng không yếu đuối đến mức đó, chỉ là đi vệ sinh thôi mà, đâu cần phải có người bế đi.

Tô Bắc xua xua tay.

“Anh tránh ra đi, em tự đi được!”

Dứt lời, Tô Bắc lật chăn lên đi đến phòng vệ sinh, nhưng bước đi lại không được vững vàng.

Nhìn dáng đi yếu ớt của cô, Lộ Nam lại càng thêm xót xa.

Anh cảm thấy cô có thể ngã bất cứ lúc nào.

Vì lần bệnh này mà Tô Bắc cũng được quan tâm nhiều hơn.

Tôn Tịnh Di có tới bệnh viện vài ba lần.

Nhưng mỗi lần tới bà chỉ ngồi chơi một lát, sau đó lại nhanh chóng rời đi.

Tô Bắc nghe bà nói, sau khi chuyện này xảy ra, bà nội chỉ nhốt mình ở trong phòng, nhất định không ăn không uống gì.

Lộ Tây Tây cũng tự trách bản thân, cho rằng Tô Bắc vì cứu mình nên mới xảy ra chuyện như vậy, cô ta nghĩ mình không còn mặt mũi nào để gặp mọi người nữa.

Vậy nên cô ta đã bỏ nhà ra đi và để lại một bức thư.

Trong thư cô ta nói, đợi tới khi bản thân suy nghĩ thông suốt thì sẽ trở về.

Còn về Mục Niệm Ảnh, bây giờ bà đã bắt đầu ăn uống rồi nhưng mà tâm trạng vẫn còn rất tệ.

Người nhà họ Lộ ai nấy đều lo lắng nên yêu cầu Tô Bắc phải nằm viện 5 ngày để điều trị, rồi sau đó mới đồng ý cho cô xuất viện.

Ngay khi vừa ra viện, Tô Bắc giống như một con chim bị nhốt trong lồng quá lâu, chỉ chờ ngày được trở về với thiên nhiên.

Buổi sáng vừa xuất viện thì buổi chiều cô đã vội vã chạy đến trường quay, xem xét việc quay phim của Cố Thiến Doanh.

Bộ phim này rất quan trọng đối với Cố Thiến Doanh, đối với cô lại càng vô cùng quan trọng.

Cố Thiến Doanh có thể phất lên từ bộ phim này không, phụ thuộc vào người quản lý cao cấp là Tô Bắc cô đây, còn có thực lực hay không thì còn phải để khán giả xem xét và đánh giá.

Cô về nước cũng đã được một thời gian rồi.

Nghiêm Nghệ Đình đã hại cô phải ngã một cú khá đau, lần này hy vọng Cố Thiến Doanh sẽ không làm cô thất vọng.

Tô Bắc tới trường quay mới phát hiện ra.

Lần này, Huyết Linh Lung của Cố Thiến Doanh, Thịnh Thế Đế Hậu - bộ phim mới của Tô Noãn và cả Trót Yêu Nụ Cười của em của Diệp Đình Lạc.

Ba bộ phim này có vẻ sẽ cạnh tranh nhau rất gay gắt.

Gần như là bấm máy và đóng máy cùng một thời điểm, thậm chí còn được chiếu cùng một ngày.

Ai thành công, ai thất bại, vài tháng sau sẽ rõ!

Lúc Tô Bắc đến trường quay, cô phát hiện trường quay mà Tô Noãn đang quay để thực hiện bộ phim mới lại ngay cạnh trường quay Huyết Linh Lung của Cố Thiến Doanh.

Tô Bắc lắc đầu.

Ai mà có mắt như mù lại đi sắp xếp trường quay như vậy.

Chẳng lẽ người đó không biết rằng hai bộ phim này đang có xu hướng cạnh tranh nhau sao, vậy mà còn dám sắp xếp cho quay cùng nhau nữa.

Đôi khi, có một vài ngôi sao nhỏ có thể không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Chẳng lẽ người đó không sợ rằng mấy người ấy sẽ làm những trò bỉ ổi sau lưng để hãm hại nhau sao?

Cô nghĩ ngợi một lúc, dự định trước tiên sẽ không nói cho Cố Thiến Doanh những điều này.

“Ở trường quay nên cẩn thận, không được đùa giỡn người khác, những người hay suy nghĩ nhiều rất đông. Còn nữa, bây giờ đừng quan tâm đến những chuyện khác, chỉ cần tập trung đóng phim thôi. Chị tin em nhất định sẽ thực hiện tốt vai diễn này, chị sẽ thường xuyên tới thăm em. Bây giờ nhanh chóng qua bên đó đi, chị thấy đạo diễn đang tìm em đó!” Tô Bắc nói.

Cố Thiến Doanh gật đầu.

“Vâng chị Bắc Bắc, em nhất định sẽ ghi nhớ lời chị dặn, sẽ không phụ sự kỳ vọng của chị. Vậy em đi trước nhé!” Cố Thiến Doanh vội vã nói.

Tô Bắc gật đầu, Cố Thiến Doanh vui vẻ chạy đi tìm đạo diễn.

Tô Bắc nhìn theo bóng lưng của Cố Thiến Doanh, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tính cách Cố Thiến Doanh có hơi yếu đuối, nhưng cô ấy thật sự diễn rất tốt.

Cô không thể tưởng tượng được, nếu như sau này cô không còn là người quản lý của Cố Thiến Doanh nữa, liệu cô ấy có bị người khác bắt nạt hay không.

Kế hoạch ngày hôm nay chính là để giúp cô ấy nhanh chóng trưởng thành.

Tô Bắc suy nghĩ một lúc rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.

Nhắc tới nhà vệ sinh, Tô Bắc không thể không nói, cái chỗ cho thuê để đóng phim cổ trang này quá là tồi tàn, hai phim trường dùng chung một nhà vệ sinh.

Còn chưa chiếu lên tivi mà bọn họ dường như đã vô cùng mong ngóng, hai bên so bì với nhau từng chút một.

Tô Bắc đi vào một phòng trống trong nhà vệ sinh.

Cô chuẩn bị từ trong phòng vệ sinh đi ra thì chợt nghe thấy tiếng Tô Noãn từ bên ngoài vọng vào.

Tay Tô Bắc vừa định mở cửa ra liền lập tức dừng lại.

“Diệp Nhiễm, cô đừng quá đáng quá, tôi nói cho cô biết, làm người vẫn cần phải chừa lại chút lương tâm!” Tô Noãn tức giận nói.

Diệp Nhiễm hừ nhẹ một tiếng khinh bỉ.

“Sao nào? Nghe tin Cố Thăng Trạch cho tôi đóng vai nữ chính trong bộ phim tiếp theo thì đố kỵ à Tô Noãn. Sao cô vẫn không sửa được cái thói xấu này vậy! Cô nghĩ rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều phải vây quay một mình Tô Noãn cô sao? Cô cũng không biết tự nhìn lại bản thân xem mình là cái thá gì!” Diệp Nhiễm châm chọc, không chút nể mặt Tô Noãn.

Tô Noãn tức giận nghiến răng.

“Diệp Nhiễm, đừng nghĩ cô có Cố Thăng Trạch chống lưng mà đã vội yên tâm. Cố Thăng Trạch là cái thá gì, danh tiếng của anh ta đã thối nát từ lâu rồi. Cô dám trèo lên giường của anh ta nhưng lại không biết suy nghĩ xem bản thân mình sau này sẽ thành hay bại, đúng là đầu to nhưng không não!” Tô Noãn tức giận phản bác.

Diệp Nhiễm miệng cười nhưng trong lòng đầy căm phẫn.

“Tô Noãn, cô không biết xấu hổ mà nói ra hai chữ lương tâm. Nếu như cô có lương tâm, sao năm đó cô lại hãm hại Tô Bắc? Bây giờ cô cứ mở miệng ra là lại nói nhảm, chẳng lẽ cô không biết, cái thứ được gọi là lương tâm này của cô đã bị chó tha từ lâu rồi sao?” Diệp Nhiễm nhìn Tô Noãn một cách mỉa mai, lời nói vô cùng chua ngoa và cay nghiệt.

Tô Bắc đứng bên trong hoàn toàn sững sờ.

Chuyện năm đó là do Tô Noãn lên kế hoạch sao?

Ánh mắt cô đột nhiên tối sầm.

“Diệp Nhiễm, cô đang nói linh tinh cái gì vậy! Cái gì gọi là tôi hãm hại chị ta, đó chẳng phải là chị ta tự làm tự chịu, tự mình hại mình sao. Hơn nữa, năm đó chính cô và Lý Vân Khải là người đầu tiên phản bội chị ta, vậy còn trách tôi sao? Tôi chẳng qua chỉ là mượn gió bẻ măng*, giúp chị ta một tay mà thôi, để cho chị ta thấy rõ bộ mặt thật của một đứa mà chị ta coi là bạn thân như cô!” Lời nói của Tô Noãn vô cùng sắc sảo.

*Mượn gió bẻ măng: lợi dụng tình hình để đem lại lợi ích cho mình

Nói xong, cô ta còn cẩn thận nhìn trước nhìn sau, sợ rằng ai đó sẽ nghe thấy.

Diệp Nhiễm đột nhiên cười phá lên, cô ta cười rất to, như thể Tô Noãn đã làm một chuyện gì đó vô cùng nực cười.

“Tô Noãn, mấy lời này mà cô cũng có thể nói ra, cô đúng là không biết xấu hổ. Tôi và Lý Vân Khải như thế nào thì đó cũng là chuyện riêng của chúng tôi. Nói như vậy, cô bảo tôi hợp tác với cô đưa Lý Vân Khải vào khách sạn, kéo anh ta lên giường rồi cố tình để cho Tô Bắc bắt quả tang, như vậy là cô đang giúp cô ta sao? Cứ cho là cô không biết xấu hổ mà nói rằng cô giúp Tô Bắc, vậy còn những bức ảnh mà cô thuê người chụp lén, cố tình bôi nhọ danh tiếng của cô ta, như vậy là giúp sao? Mặt dày đến độ như cô tôi nghĩ cũng đủ rồi!” Diệp Nhiễm nhìn Tô Noãn nói bằng giọng mỉa mai.

Sắc mặt Tô Noãn tái mét.

“Diệp Nhiễm, cô đừng vội nói vậy, chẳng phải chính cô cũng muốn để Tô Bắc phát hiện ra sớm sao? Nếu chị ta không phát hiện ra thì cô cũng không thể đến với Lý Vân Khải, không phải sao? Chỉ có điều, tương lai tốt đẹp của người nào đó cũng chẳng ra sao, sau đó cô không những bị Lý Vân Khải đá, còn bị anh ta đánh cho một trận!” Tô Noãn càng nói càng tỏ rõ ý châm chọc, có vẻ như chỉ cần chọc vào nỗi đau của Diệp Nhiễm là cô ta lại càng thoải mái.

Diệp Nhiễm giơ tay lên định tát Tô Noãn nhưng lại bị cô ta nhanh chóng giữ lại.

Tô Noãn xiết chặt cánh tay Diệp Nhiễm.

“Diệp Nhiễm, cô muốn đánh tôi à, cô nên về luyện tập thêm vài năm nữa đi, cũng không biết tự nhìn lại bản thân mình xem!” Tô Noãn hung dữ nói.

Diệp Nhiễm nhìn Tô Noãn bằng ánh mắt đầy phẫn nộ.

“Tô Noãn, cái loại đê tiện như mày, tao đã nói rồi, đừng có nhắc tới cái tên cầm thú Lý Vân Khải ấy trước mặt tao. Cả đời này tao không muốn nghe thấy tên của nó thêm một lần nào nữa, biết chưa!” Diệp Nhiễm mất kiểm soát, cứ nhằm vào Tô Noãn mà gào thét.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT