Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đôi mắt của Tô Vân Thiên mở to, cả người tràn đầy giận dữ.

Nhưng nhìn dáng vẻ tuyệt tình của Tô Bắc, cuối cùng thái độ ông ta cũng chỉ có thể mềm xuống.

“Tô Bắc, con nhất định phải bắt ba quỳ xuống cầu xin con sao?” Tô Vân Thiên lau mặt, trực tiếp mở lời, trong lời nói có ý đe dọa.

Ông ta không tin Tô Bắc thực sự dám để ông ta quỳ xuống, cô không sợ tổn thọ chắc!

Sắc mặt của Tô Bắc lập tức thay đổi, toàn thân cô trở nên cứng đờ.

Cô không ngờ rằng Lộ Nam sẽ ra tay nhanh như vậy, một buổi chiều liền ép Tô Noãn đến bước đường này.

Nhưng mà, cô càng không nghĩ tới Tô Vân Thiên có thể vì Tô Noãn mà làm đến mức này.

Tại sao số phận của cô sinh ra đã bị coi là không may mắn, tại sao ba mẹ cô có thể tin điều đó.

Tình thân của ba mẹ mà cô đã hằng mong muốn cuối cùng cũng chỉ là một trò đùa mà thôi.

Ba cô vì em gái ruột của cô lại muốn quỳ gối xuống cầu xin cô.

Em gái ruột của cô hợp tác với người ngoài muốn đưa cô tới chỗ chết!

Nghĩ về điều này, một tia u ám lóe lên trong mắt Tô Bắc.

Mặc dù trái tim cô đang rỉ máu nhưng nó lại càng thêm kiên cường.

Tô Bắc đứng thẳng dậy.

“Ba, nếu ông cứ nhất định làm như vậy thì tôi cũng không còn cách nào. Ông muốn quỳ thì cứ quỳ đi, thứ lỗi tôi không tiếp được!” Tô Bắc nói xong liền quay người rời đi.

Tô Vân Thiên nhìn bóng lưng Tô Bắc, sắc mặt lập tức vô cùng u ám.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Bắc lại tuyệt tình đến như vậy.

Tô Vân Thiên vừa đứng dậy, Tô Noãn liền gọi điện thoại tới.

“Ba, ba rốt cuộc đã đi tìm Tô Bắc chưa vậy? Tại sao tất cả mọi người đều tìm con hủy hợp đồng, một chút chuyển biến cũng không có. Bộ phim lần này của con cũng hoàn toàn bị lỡ rồi, người ta ngay cả nữ chính mới cũng đã chọn xong. Ba, ba mau giúp con đi. Lần này con thật sự xong rồi, có lẽ cả đời này cũng không còn hy vọng nào nữa!” Tô Noãn thê thảm nói, lo lắng đến nỗi phát khóc.

Tô Vân Thiên liền cảm thấy đau lòng vô cùng.

“Tiểu Noãn, con đừng khóc, ba sẽ nghĩ cách cho con. Tô Bắc dù sao cũng là chị ruột của con, ba lại nghĩ cách khác, chắc chắn con sẽ bình yên vô sự!” Tô Vân Thiên an ủi Tô Noãn.

Nhưng mà thực ra trong lòng ông cũng không chắc chắn.

Suy cho cùng, Tô Bắc bây giờ tuyệt tình tới mức khó tin.

Tô Noãn vừa mới nói chuyện với Tô Vân Thiên xong, kết quả là lại có người đến tìm cô ta hủy hợp đồng. Hơn nữa, còn nói rằng cô ta bội ước, đã ký hợp đồng với họ mà còn đồng thời ký với một công ty khác.

Bọn họ hùng hổ bước đến yêu cầu Tô Noãn bồi thường thiệt hại do vi phạm hợp đồng.

Tô Noãn hoàn toàn suy sụp. Những việc như thế này, bình thường dựa vào danh tiếng và địa vị của cô ta, đám người này căn bản sẽ không tính toán so đo mà nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nhưng bây giờ thấy cô ta sa sút, ai cũng muốn đạp cô ta xuống.

Tô Noãn suy sụp, gạt tất cả đồ trên bàn xuống đất.

“Các người ra ngoài! Cút ngay, bây giờ tôi không muốn gặp ai hết!” Tô Noãn mất kiểm soát hét lên.

Người đến hủy hợp đồng bất đắc dĩ nói: "Đồ điên!"

Bọn họ quay người đi tìm người quản lý của Tô Noãn.

Tô Noãn nhìn cánh cửa đóng lại, vô lực ngồi bệt xuống đất.

Tất cả mọi người đang quay lưng rời bỏ cô ta!

Tô Bắc, Tô Bắc! Đồ hèn hạ!

Tô Noãn bây giờ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Bắc.

Chỉ cần nghĩ đến cái tên của Tô Bắc, cả người cô ta đều phát run.

Tô Vân Thiên nghe giọng nói mất kiểm soát của Tô Noãn, ông ta lo lắng nói qua điện thoại: "Tiểu Noãn, có chuyện gì với con vậy? Con mau nói đi, ba rất lo lắng cho con! Đừng vội, ba nhất định sẽ nghĩ ra cách!"

“Ba…” Tô Noãn bật khóc, tiếng khóc thê thảm đau khổ.

“Mọi người đều bắt nạt con, mọi người đều muốn dẫm đạp lên con. Trước đây con có tiền đồ sáng lạng, bọn họ khom lưng cúi đầu, nào dám đối xử với con như vậy. Ba, con hận Tô Bắc, con hận chị ta, đều là chị ta hại con ra nông nỗi này!” Tô Noãn vừa khóc vừa nói.

Tô Vân Thiên đột nhiên thấy lo lắng.

“Tiểu Noãn, con phải kiểm soát cảm xúc của mình, đừng quá kích động mà làm chuyện dại dột. Nếu không con muốn ba và mẹ sống như thế nào đây!” Tô Vân Thiên lo lắng nói.

Tô Noãn khóc thút thít.

“Mất hết rồi, tất cả mất hết rồi... Sự cố gắng của con trong những năm qua, toàn bộ đều trôi xuống sông xuống biển rồi…” Cô ta nghẹn ngào nói.

Tô Vân Thiên lắc đầu bất lực.

“Tiểu Noãn, con cứ về nhà trước đi, để mẹ con chăm sóc con, ba sẽ nghĩ cách!” Tô Vân Thiên nói.

Tô Noãn vừa khóc vừa gật đầu.

“Vâng, vậy con cúp máy trước!” Tô Noãn nói xong liền ném điện thoại xuống đất.

Cô ta chợt nhớ đến vẻ cố kìm nén trên mặt Tô Bắc khi rời khỏi phòng chụp hình hôm nay.

Chị ta quả nhiên đã ra tay, hơn nữa vừa ra tay chính là chí mạng.

Tô Noãn ngồi trong phòng khách, gượng cười đau khổ.

Buổi tối khi Lộ Nam trở về, phát hiện Tô Bắc vừa mới từ bể bơi trên lầu xuống, trên người cô vẫn còn nhỏ vài giọt nước.

Dưới sự hướng dẫn của Lộ Nam, Tô Bắc giờ đã thành thạo các kỹ năng bơi lội.

Nhưng mà khi Lộ Nam đi vắng, Tô Bắc vẫn sẽ dùng tới phao cứu sinh để phòng có chuyện xảy ra.

Tô Bắc đi xuống cầu thang, nét mặt ủ rũ.

Lộ Nam bước tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Anh dùng cằm nhẹ nhàng đặt lên đầu của Tô Bắc.

“Có chuyện gì sao? Sao trông em có vẻ không vui lắm, chiều nay không nghỉ ngơi tốt à?” Lộ Nam nhẹ nhàng nói.

Tô Bắc lắc đầu.

“Không!” Giọng cô có vẻ hơi mệt.

Cảm giác yếu đuối vô lực khiến Lộ Nam có chút đau lòng.

“Không là thế nào, trên mặt em rõ ràng đang viết hai chữ không vui!” Lộ Nam bất đắc dĩ nói.

Tô Bắc hít một hơi thật sâu.

“Ba em chiều nay tan làm đã tới tìm em!” Tô Bắc nói.

“Vì chuyện của Tô Noãn?” Lộ Nam cau mày, anh gần như ngay lập tức nghĩ tới chuyện này.

Tô Bắc gật đầu.

“Vâng, ba muốn em giúp Tô Noãn, mặc dù em không đáp ứng nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu! Anh có biết không? Hôm nay ông ta vậy mà muốn quỳ xuống cầu xin em! Em lúc đó thực sự suy sụp…” Tô Bắc có chút bất lực.

Lộ Nam thấy được sự tổn thương sâu sắc trong giọng nói của cô.

“Bắc Bắc, đừng buồn, bất cứ lúc nào em cũng đều có anh, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em!” Lộ Nam nói một cách kiên định.

Tô Bắc ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một chút không xác định.

“Lời anh nói là thật chứ? Bây giờ em không dám dễ dàng tin vào lời hứa của người khác, bởi vì không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng. Nếu trong lòng em hy vọng quá nhiều, cuối cùng một khi lời hứa bị phá vỡ, em sẽ đau khổ tột cùng!” Tô Bắc nhìn Lộ Nam, nghiêm túc nói.

Lộ Nam ôm chặt cô vào lòng.

“Bắc Bắc, tin anh đi, Lộ Nam anh nói được làm được, đời này vĩnh viễn không phụ em!” Vẻ mặt Lộ Nam vô cùng kiên định và nghiêm túc.

Tô Bắc gật đầu, hy vọng là như vậy!

Có một số chuyện, vẫn cần phải vô cùng thận trọng.

“Đúng rồi, Lộ Nam, ban đầu nhà họ Lộ muốn anh kết hôn, tại sao lại nhất định muốn tìm con gái nhà họ Tô bọn em? Không phải đó chỉ là giải vận đen thôi sao? Cưới ai cũng được mà!” Tô Bắc đột nhiên hỏi.

Lộ Nam nhíu mày.

“Thật ra cũng không phải như vậy. Cái gọi là giải vận đen vẫn rất được coi trọng. Người ta nói rằng chỉ có ngày sinh phù hợp mới có thể có tác dụng. Tất nhiên, đây chỉ là sự mê tín của bà nội, anh không tin những điều này!” Lộ Nam nhẹ nhàng nói.

Tô Bắc gật đầu, hóa ra là như vậy.

Lúc đó hai nhà vội đính hôn, Tô Vân Thiên vốn muốn để Tô Noãn gả cho nhà họ Lộ. Nhưng Tô Noãn nghe đồn tính của Lộ Nam rất tệ, cô ta sống chết cũng không đồng ý. Vừa hay phía nhà họ Lộ cũng không muốn có người con dâu như vậy.

Nhưng mà, những người có ngày sinh phù hợp với nhau, nào có dễ tìm như vậy!

Chẳng qua cô và Tô Noãn là chị em sinh đôi, có cùng ngày sinh.

Tô Vân Thiên chỉ đành để cô thay Tô Noãn kết hôn.

Tô Bắc từ từ nhớ lại việc này.

Cô nhìn Lộ Nam.

“Quên chuyện này đi, đừng nói về những chuyện này nữa,chúng ta đi ăn tối trước nhé!" Tô Bắc nói.

Lộ Nam gật đầu rồi hai người cùng ra ngoài ăn.

Cả buổi tối, Tô Bắc dường như không tập trung nổi.

Lộ Nam không nói gì, cho cô thời gian để cô tự mình suy nghĩ mọi chuyện.

Ăn xong hai người liền về nhà, Lộ Nam tắm xong đi ra thì thấy Tô Bắc đã ngủ.

Anh lắc đầu bất đắc dĩ, định lên tầng bơi cho tỉnh táo rồi lại làm việc một lúc.

Khi Tô Bắc tỉnh dậy tìm nước uống thì phát hiện đèn trong phòng của Lộ Nam vẫn còn sáng.

Tô Bắc cau mày, quay người tiến về phía phòng sách.

Cô đứng trước cửa phòng sách.

“Sao giờ anh vẫn còn chưa ngủ nữa?” Tô Bắc nhẹ nhàng hỏi.

Lộ Nam ngẩng đầu lên liền thấy Tô Bắc đang đứng trước cửa phòng.

Anh dịu dàng nhìn Tô Bắc.

“Anh vẫn còn một chút giấy tờ hôm nay vẫn chưa xem xong, giờ đang xem thêm một chút.” Lộ Nam nói, đưa tay nhẹ bóp trán.

Tô Bắc thấy rõ sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh.

Tô Bắc đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh là tổng giám đốc, vốn dĩ trăm công nghìn việc, bận mãi không dứt, vậy mà anh vẫn muốn lo lắng cho chuyện của cô.

Cô bước tới, đưa tay ra ôm chầm lấy Lộ Nam đang ngồi trên ghế.

“Anh làm xong việc thì nghỉ ngơi sớm đi. Có phải vì việc của em mà buổi chiều đã làm lỡ thời gian của anh rồi không. Em nhìn sắc mặt anh trông thực sự rất mệt mỏi!” Trong lời nói của Tô Bắc mang đầy sự tự trách.

Lộ Nam lắc đầu, âu yếm ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Bắc.

“Ngốc ạ, không sao, việc của em chính là việc của anh. Anh không quan tâm em ai quan tâm em chứ, dù sao cô gái nhỏ ngốc nghếch như em…” Lộ Nam nói, trong lời nói mang theo ý cười đầy yêu thương.

Tô Bắc bĩu môi.

“Anh là đồ ngốc! Lộ Nam, anh vậy mà mắng em …” Tô Bắc nói một cách hờn dỗi, miệng lẩm bẩm, trông rất dễ thương.

Lộ Nam đột nhiên đứng dậy, anh áp sát người lại, Tô Bắc còn chưa kịp phản ứng đã bị anh hôn trộm một cái.

Lúc Tô Bắc phản ứng lại, cô nhìn Lộ Nam, khuôn mặt vô cùng e thẹn.

“Anh làm gì thế!” Tay cô chạm vào ngực Lộ Nam, có chút ngượng ngùng.

Yết hầu của Lộ Nam khẽ chuyển động, anh dịu dàng nhìn Tô Bắc.

“Bắc Bắc, làm sao đây? Anh thực sự sợ mình không kiềm chế được…” Lộ Nam nói giọng khàn khàn.

Tô Bắc giống như một chú nai nhỏ dễ thương. Cô tò mò nhìn Lộ Nam, đôi mắt ươn ướt, rất đáng yêu.

“Không kiềm chế được nữa sao? Lộ Nam.” Cô nghiêm túc hỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT