Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Bắc nhìn gương mặt đau đớn của Diệp Đình Lạc, cô không thể không cau mày.

“Vậy mà em còn cầu xin cho cô ta?” Tô Bắc cảm thấy khó hiểu.

Diệp Đình Lạc ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn rơi.

Lắp ba lắp bắp, khiến Tô Bắc cảm thấy khó chịu.

“Chị Bắc Bắc, em cũng không còn cách nào khác, mẹ em nói, lần trước bà ấy bị bệnh, chính chị họ em đã giúp đỡ. Em cũng là con người, không thể thấy chết mà không cứu, mẹ em nói nếu em không giúp chị ấy thì bà sẽ không nhìn mặt em nữa…” Diệp Đình Lạc nói trong sự uất ức tột độ, cô khóc hết cả hơi.

Tô Bắc cũng nức nở không thành tiếng, hóa ra, mỗi gia đình đều có những khó khăn riêng của họ.

Bất kể bạn nghĩ gì, những chuyện kỳ lạ xảy ra trong cuộc đời này, dường như đều không có gì đáng ngạc nhiên.

Cô đưa tay ra, ôm Diệp Đình Lạc vào lòng.

“Được rồi, Đình Lạc. Em đừng khóc nữa, chị biết rồi! Sau này, chúng ta cũng sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Còn về Diệp Nhiễm, lần này chị tha cho cô ta nhưng nếu cô ta dám tái phạm một lần nữa, thì chị sẽ không bỏ qua đâu!” Tô Bắc nói, ánh mắt có phần lạnh giá.

Diệp Đình Lạc nghe Tô Bắc nói vậy, đang khóc đột nhiên nở một nụ cười.

“Chị Bắc Bắc, chị thật tốt, chị tha thứ cho em, em thực sự rất vui. Sau này, em sẽ không giúp đỡ chị ấy nữa đâu!” Diệp Đình Lạc nói, trên mặt còn đọng lại vài giọt nước mắt.

Tô Bắc đưa tay ra búng nhẹ vào mũi cô ấy.

“Nhóc con, sau này em nên kiên trì chút, là chị bao dung độ lượng. Nếu không, người bình thường thì đã đá em bay tới Thái Bình Dương từ lâu rồi, chứ làm gì cho em cơ hội khóc trong vòng tay của chị thế này!” Tô Bắc tức giận nói.

Diệp Đình Lạc thấy hơi xấu hổ, cúi thấp đầu xuống.

Hai người đi dọc con đường lớn rất lâu, lúc này Tô Bắc mới quay người lại.

“Được rồi, Đình Lạc. Chuyện lần này xem như là một bài học, nếu như sau này còn xảy ra điều tương tự như vậy, thì em phải nói cho chị biết trước. Nếu không, chị sẽ không chỉ tức giận thôi đâu!” Tô Bắc giả vờ cáu gắt nhìn Diệp Đình Lạc.

Diệp Đình Lạc gật đầu lia lịa.

“Vâng, chị Bắc Bắc. Em hứa từ giờ về sau sẽ không để xảy ra chuyện này nữa đâu, em cũng sẽ không giúp chị họ em nữa. Em biết trong lòng chị ấy luôn đố kỵ với chị, muốn làm hại chị, rất nhiều việc chị làm thật ra là để tự bảo vệ bản thân!” Diệp Đình Lạc nhìn Tô Bắc, đôi mắt chợt sáng lên.

Tô Bắc thấy hơi ngại, cô nhóc này khen cô hơi quá lời rồi.

Thật ra, mấy năm nay rất nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt một người đàn bà góa chồng, coi Tử Hàn và Tử Lẫm là những đứa trẻ không có ba. Thật ra, cô cũng không hề tốt bụng, yếu đuối như Diệp Đình Lạc đã tưởng tượng.

Tô Bắc nghĩ.

“Được rồi, mau về thôi, chắc bây giờ đoàn phim cũng bắt đầu quay rồi, em mà còn đứng đây nói chuyện với chị nữa, e rằng đạo diễn sẽ mắng chết em!” Tô Bắc cười nói.

Diệp Đình Lạc hơi ngượng ngùng, khẽ cười thầm vài tiếng.

Sau khi Diệp Đình Lạc quay trở lại đoàn phim, Tô Bắc cũng không có chút tâm trạng nào muốn đi ăn nữa, cô đi dọc con đường thêm một lúc, rồi quay về công ty.

Vân Phàm nói với Lộ Nam rằng Hàn Tinh đã đồng ý gặp anh.

Cùng lúc đó, Lộ Nam cũng vừa biết được rằng Tô Bắc không ăn trưa cùng anh, tâm trạng không tốt, hơi nóng tính, vậy nên anh liền rời đi luôn.

Anh xuống tầng, đi một vòng rồi, mới chợt hiểu ra.

Ý của Vân Phàm là, hacker Hàn Tinh lừng danh cả nước ấy đồng ý gặp Vân Phàm.

Nói vậy tức là anh sẽ có cơ hội được gặp một ông hoàng Internet thế giới, vả lại rất có khả năng sẽ khai thác được năng lực của cậu ấy, nhận cậu ấy vào làm việc cho tập đoàn Thịnh Thế của bọn họ.

Như thế, cậu ấy còn có thể tăng cường bảo vệ mạng lưới của tập đoàn Thịnh Thế.

Lộ Nam nghĩ đến đây thì cũng đã muộn giờ cơm rồi, anh liền vội vội vàng vàng đi lên tầng.

Vân Phàm thấy Lộ Nam quay lại, ánh mắt có hơi sững sờ.

“Tổng giám đốc, anh không đi ăn nữa sao? Sao lại lên đây?” Vân Phàm ngạc nhiên hỏi.

Lộ Nam bước nhanh chân đi đến trước mặt Vân Phàm.

“Có phải khi nãy cậu nói, Hàn Tinh đồng ý gặp mặt rồi?” Lộ Nam hỏi, trong giọng nói của anh còn kèm theo chút phấn khích và nóng vội.

Vân Phàm gật đầu.

“Vâng, sao vậy ạ?” Vân Phàm nhìn Lộ Nam, hỏi anh một cách khó hiểu.

Anh ấy hoàn toàn không ngờ rằng, lúc này Lộ Nam mới hiểu được ban nãy anh ấy đã nói gì.

Lộ Nam lắc đầu, một nét ngại ngùng, bối rối đến khó hiểu chợt thoáng hiện lên nét mặt anh.

“Không có gì, không nói những chuyện ngoài lề nữa, chúng ta bàn bạc một chút. Lúc gặp mặt thì nên tới đó thế nào, chúng ta chắc chắn không thể đi cùng nhau, dù sao thì Hàn Tinh đã nói sẽ chỉ gặp một mình cậu. Vậy chúng ta cứ thế này mà tới đó cũng không hay, chẳng khác nào nói lời mà không giữ lời. Tới lúc đó, nếu như muốn mời cậu ấy về công ty, e rằng sẽ rất khó!” Lộ Nam thận trọng nói, anh thậm chí còn suy nghĩ đến cả những chi tiết nhỏ nhất.

Vân Phàm nghe Lộ Nam nói xong liền gật đầu.

“Tổng giám đốc, vấn đề mà anh nói, tôi cũng có nghĩ đến, quả đúng là như vậy, nhưng có điều bây giờ chúng ta vẫn còn chưa bàn bạc được thời gian và địa điểm gặp mặt cụ thể. Đợi sau khi chốt xong thì chúng ta hãy thảo luận chi tiết về biện pháp đối phó, anh thấy sao? Tổng giám đốc.” Vân Phàm nhìn Lộ Nam nói.

Lộ Nam lắc đầu.

“Chúng ta vẫn nên bàn bạc chuyện này trước đi. Cậu Hàn Tinh này, thoạt nhìn đã biết là người làm việc có tính chuyên nghiệp, luôn tuân theo quy tắc. Lúc đó cậu ấy nói với cậu rằng cho cậu ấy hai ngày để suy nghĩ, bây giờ liền đồng ý rồi, tôi sợ cậu ấy thay đổi ý định, cậu hãy kiếm một cái cớ, đẩy thời gian gặp mặt lên sớm hơn một chút. Tới lúc đó, cậu báo thời gian và địa điểm cho tôi, cậu qua đó trước, tôi đợi khi nào Hàn Tinh đến thì sẽ xuất hiện, giả vờ như chúng ta vô tình gặp nhau. Tới lúc ấy, cậu giới thiệu rằng chúng ta quen biết nhau. Như vậy, Hàn Tinh cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều, rồi tôi sẽ đưa ra các điều kiện chào mời, để xem liệu bên kia có đồng ý giúp chúng ta không, cậu thấy thế nào?” Lộ Nam nhướn mày, nói một cách tự hào về bản thân.

Vân Phàm nhìn Lộ Nam bằng ánh mắt tán thành.

“Tổng giám đốc, cách của anh rất hay nhưng, lúc anh đến có thể giảm bớt thần thái xuống được không, đừng dọa lão Đại của nhà tôi!” Vân Phàm nói với giọng bông đùa.

Lộ Nam lườm anh ấy một cái.

“Giỏi lắm, lại còn lão Đại của nhà cậu, người ta còn là lão Đại của bao nhiêu người kia kìa, vả lại, việc này có liên quan gì đến thần thái của tôi. Nếu như đối phương tài giỏi, khó có cơ hội gặp mặt đến vậy thì tôi còn cần phải cố tình tỏ ra yếu thế sao? Còn nếu như đối phương thật sự không có năng lực, cậu nói xem, tôi có cần phải chi một số tiền lớn để mời về không? Thế nên, cậu không cần phải nghĩ ngợi nhiều, mau chóng liên lạc gặp mặt đi, đến lúc ấy chúng ta tùy cơ ứng biến!” Lộ Nam nói.

Vân Phàm nhếch miệng.

Được thôi, nếu Tổng giám đốc đã nói vậy rồi, thì anh ấy cũng không còn cách nào khác.

Có điều, những gì mà Tổng giám đốc nói, nghe vẻ cũng rất có lý.

Vân Phàm kiểm tra tất cả máy tính của công ty lại một lượt, rồi mới đi ăn.

Lộ Nam đột nhiên không muốn đi đâu, chỉ ngồi trong phòng làm việc.

Không có Tô Bắc, anh cũng không buồn ăn cơm.

Cảm giác này thật tệ.

Nhưng anh lại không có bất kỳ cách nào khác.

Như thể không có cô, bản thân anh mất đi một chỗ dựa tinh thần.

Lộ Nam đưa tay lên xoa phần trán đang đau nhức, anh đứng dậy, đi đến chỗ cửa sổ sát đất.

Nhìn xuống bên dưới, thấy người và xe đang nườm nượp qua lại, Lộ Nam bỗng thấy hơi bồn chồn lo lắng.

Anh cầm điện thoại lên, gọi cho Tô Bắc.

Đột nhiên, đôi mắt anh chững lại.

Anh nhìn thấy một dáng người nhỏ bé, hình như đang đi vào công ty.

Mặc dù khoảng cách khá xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy một cách mơ hồ.

Nhưng Lộ Nam cực kỳ chắc chắn, người ấy chính là Tô Bắc.

Lộ Nam nhíu mày, chẳng phải Tô Bắc đi ăn với bạn sao? Sao lại về sớm vậy?

Anh cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm số gọi cho Tô Bắc.

Tô Bắc vừa bước vào trong công ty thì điện thoại liền vang lên.

Cô mở lên xem, là Lộ Nam gọi tới.

Có vẻ như Tô Bắc tự ý thức được, nhìn ngó xung quanh.

Sau khi chắc chắn rằng Lộ Nam không ở gần đây, lúc này Tô Bắc mới nghe điện thoại.

“Alo, Lộ Nam, anh gọi gì vậy?” Tô Bắc nói.

Lộ Nam không dài dòng, anh vào thẳng vấn đề chính.

“Bắc Bắc, có phải em về công ty rồi đúng không?” Lộ Nam hỏi.

Tô Bắc lại một lần nữa đưa mắt nhìn xung quanh, không hề thấy bóng dáng của Lộ Nam, sao anh biết mình đã về.

Tô Bắc tức giận, nhếch mép.

“Đúng vậy, em vừa đi vào trong công ty, chẳng phải anh cũng nhìn thấy rồi sao? Còn hỏi em làm gì!” Tô Bắc chán chường nói.

Lộ Nam thấy hơi ngạc nhiên.

“Sao em biết là anh nhìn thấy em?” Lộ Nam cười nói.

Tô Bắc không nhịn được phải đảo mắt.

“Sao lại không biết, em có siêu năng lực đọc suy nghĩ người khác, kể cả không nhìn thấy anh, thì em cũng biết suy nghĩ của anh!” Tô Bắc nói bằng giọng thần bí.

Lộ Nam cười.

“Bắc Bắc, đừng đùa anh, sao mà em biết được vậy?” Lộ Nam cười nói.

Tô Bắc ung dung bước vào thang máy.

“Đương nhiên là vì anh gọi đến quá đúng lúc, em đâu có ngốc!” Tô Bắc nhướn mày nói.

Lộ Nam nghe giọng Tô Bắc ở đầu dây bên kia có hơi chập chờn, đoán rằng cô đã đi vào trong thang máy.

Anh nghĩ một lúc rồi nhanh chóng nói: “Bắc Bắc, em lên tầng tìm anh đi, anh còn chưa ăn trưa, em phải ăn cùng với anh!”

Tô Bắc nghe được chút giọng điệu đang bất bình và làm nũng từ câu nói của Lộ Nam.

Cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Chỉ là đằng nào cô cũng về công ty rồi, vậy thì ăn cùng Lộ Nam luôn.

“Anh gọi đồ ăn về đi, một lúc nữa là tới giờ làm việc rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài ăn, sợ rằng không kịp!” Tô Bắc nói.

Lộ Nam gật đầu.

“Vậy em lên nhanh nhé, anh ở văn phòng đợi em!” Lộ Nam vui vẻ nói.

Tô Bắc “Vâng” một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Tô Bắc lên đến nơi, thấy cửa phòng Tổng giám đốc đang mở, Tô Bắc nhướn mày, đi thẳng vào trong.

Ở trong phòng, Lộ Nam đang ngồi trên ghế sofa, nở một nụ cười tươi rói, nhìn Tô Bắc không chớp mắt.

Tô Bắc đi đến và ngồi xuống.

“Tổng giám đốc Lộ, nghỉ trưa lâu như vậy, sao anh không đi ăn?” Tô Bắc ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không, trầm tư nhìn Lộ Nam.

Lộ Nam lập tức kéo cô vào lòng, đùa cợt nhưng vẫn kèm theo chút dịu dàng.

“Đương nhiên là vì không có em ở đây, nên không thể ăn ngon được!” Ẩn trong lời nói của Lộ Nam là đâu đó sự nuông chiều, cưng nựng.

Tô Bắc bĩu môi.

“Thế à, không ngờ là anh nhớ em nhiều vậy, đến mức cơm cũng không muốn ăn. Em còn tưởng là vì chuyện sáng nay, máy tính của công ty bị hỏng, thế nên anh mới không có khẩu vị chứ!” Tô Bắc cười nói.

Lộ Nam vẫn chăm chú nhìn thẳng vào mắt Tô Bắc, đôi mắt của anh chất chứa đầy tình cảm.

“Chuyện cỏn con này, sao mà khiến anh không thể ăn được chứ, đương nhiên là vì em. Đối với anh, không có gì quan trọng hơn em!” Lộ Nam nói bằng giọng trìu mến.

Tô Bắc nuốt nước bọt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT