Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vân Phàm nói nói xong câu này thì Lộ Nam ngạc nhiên phát hiện, cậu bé không để lộ vẻ gì khác thường.

Nếu như là người bình thường.

Không phải cho rằng Vân Phàm bị thần kinh thì cũng sẽ cảm thấy anh ấy thật khôi hài.

Nhưng trên mặt cậu bé này, Lộ Nam lại không nhìn ra hai khả năng đó.

Vì thế vẻ mặt Lộ Nam càng nghiêm trọng hơn.

Trong lòng anh cực kỳ tò mò, rốt cuộc cậu bé này và Hàn Tinh có quan hệ gì?

Vân Phàm đứng trước mặt Tô Hàn, dường như ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trong vẻ trịnh trọng chờ mong của Vân Phàm và trong cái nhìn nghiêm túc mà tò mò của Lộ Nam, Tô Hàn mới kiêu ngạo chậm rãi đứng dậy.

Cậu bé nhìn Vân Phàm.

“Vân Phàm, chào chú! Tôi là Hàn Tinh!” Tô Hàn mặt không biểu cảm cất lời, lịch sự đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra.

Lộ Nam hoá đá còn Vân Phàm thì sợ hãi.

Cái gì, nhóc con trước mặt này là Hàn Tinh?

Không phải chứ! Thế giới này cũng quá điên cuồng đi!

Cậu bé còn nhỏ như vậy.

Vân Phàm nhìn bàn tay nhỏ bé Tô Hàn đưa ra, anh ấy cũng mau chóng đưa tay nắm lấy.

“Chào cháu chào cháu, chú là Vân Phàm!” Vân Phàm kích động nói xong mới phản ứng lại, anh ấy còn chưa hỏi rõ ràng.

Đứa bé mới lớn từng này đã là một hacker máy tính đẳng cấp, nghĩ thế nào cũng khiến người khác rất không thể tưởng tượng nổi.

Vân Phàm nuốt từng ngụm nước bọt.

“Cháu là Hàn Tinh?” Ánh mắt anh ấy vừa kinh hãi vừa rung động, lại khó mà tin được.

Có điều cuối cùng anh ấy cũng hỏi ra vấn đề mà Lộ Nam vẫn luôn muốn hỏi.

Tô Hàn nhướn mày, trên khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ bình tĩnh và ung dung.

“Thế nào? Chú không tin à?” Tô Hàn không nhanh không chậm hỏi.

Vân Phàm vội vàng lắc đầu.

“Không phải không tin, là… cũng không phải như vậy, chú… chú chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Cháu có thể nói cho chú làm sao chú có thể tiếp nhận được việc một đứa bé mới bốn năm tuổi nói với chú rằng mình là đại thần hacker đẳng cấp, cháu bảo chú làm sao có thể tin được. Trong lòng chú cảm thấy như nhận mười ngàn lượt công kích trí mạng vậy đó, cháu có hiểu không?” Vân Phàm lắp ba lắp bắp một hồi mới có thể trôi chảy nói ra lời mình muốn nói.

Tô Hàn như có điều suy nghĩ nhìn anh ấy một cái rồi mới từ từ gật đầu.

“Sự nghi hoặc và bình tĩnh, tâm lý tò mò và cảm xúc ngạc nhiên của chú, tôi đều có thể hiểu. Nhưng tôi có thể dành thời gian một phút hoàn toàn hoá giải những cảm xúc và tâm lý đó của chú, để chú hoàn toàn tin tưởng tôi!” Tô Hàn tự tin nói.

Vân Phàm tò mò nhìn cậu bé.

“Bằng cách nào?” Vân Phàm hỏi.

“Lấy sự thật nói chuyện!” Tô Hàn bình tĩnh trả lời.

Nói xong, cậu bé ngồi lên vị trí bên cạnh, mở chiếc máy tính nhỏ của mình ra.

Bé xoay người nhìn Vân Phàm.

“Chú qua đây xem thao tác của tôi, gọi cả cái người đi cùng chú cũng qua đây luôn!” Tô Hàn hờ hững nói.

Vân Phàm ngạc nhiên nhìn bé.

Thế mà cậu bé lại biết, Tổng giám đốc cũng đến cùng mình.

Lúc này, bỗng anh ấy đã có chút tin tưởng cậu bé trước mắt thật sự là hacker Hàn Tinh trong truyền thuyết.

Đúng là rất lợi hại!

Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có phong thái ung dung như thế, đúng là không phải người bình thường có thể có.

Vân Phàm xoay người nhìn Lộ Nam.

“Tổng giám đốc, anh lại đây đi, cậu bé nói để chúng ta cùng xem thao tác của cậu ấy!” Vân Phàm kích động nói.

Mắt Lộ Nam hơi loé lên.

Trước đây căn bản anh không nghĩ đến tình huống này, không ngờ Hàn Tinh trong truyền thuyết lại là một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy.

Lộ Nam nhìn Tô Hàn, dáng vẻ ông cụ non nghiêm túc ấy vẫn không khiến anh dám tin.

Anh đứng dậy đi tới, đứng sau lưng Tô Hàn rồi cùng Vân Phàm quan sát kỹ màn hình máy tính.

Khoé miệng Tô Hàn cong lên một nụ cười khó hiểu.

Ngay sau đó, Lộ Nam và Vân Phàm nhìn thấy một màn vô cùng rung động lòng người.

Chỉ thấy ngón tay Tô Hàn như đang múa lượn thật nhanh trên bàn phím, chỉ trong vài giây ngắn ngủi cậu bé đã xâm nhập vào kho dữ liệu của tập đoàn Thịnh Thế, rồi lại trong khoảng thời gian hai giây nhanh chóng thoát ra.

Thời gian ngắn như vậy, đoán chừng bộ phận thông tin bên phía tập đoàn khó mà phát hiện ra, kho dữ liệu thông tin của họ đã bị hack.

Đến khi nhìn thấy thao tác khiếp sợ lòng người của Tô Hàn, Lộ Nam và Vân Phàm mới tin.

Tô Hàn chính là Hàn Tinh, lão đại Đế quốc hacker trong truyền thuyết.

Thiên tài hacker nhí, hoàn toàn không thẹn với danh!

Tô Hàn làm xong, động tác lưu loát đóng máy tính lại.

Cậu bé chậm rãi xoay người.

“Vân Phàm, Tổng giám đốc Lộ, thế nào?” Tô Hàn hờ hững hỏi.

Tám chữ, dáng người nhỏ bé nhưng đã lộ ra khí thế mà người bình thường không thể tưởng tượng.

Mấu chốt là cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Vân Phàm đã kích động đến mức nói không được mạch lạc.

“Hàn Tinh… chú… chú… cháu… chú thật sự không ngờ, đây mới là diện mạo thật của cháu! Chú thật sự rất ngưỡng mộ cháu, trình độ kỹ thuật máy tính của cháu bây giờ có thể nói là đã đạt đến đỉnh cao, không ai sánh bằng!” Vân Phàm nịnh hót trôi chảy còn Lộ Nam chỉ im lặng nhìn, không nói một câu.

Khoé miệng Tô Hàn hơi nhếch lên.

“Vậy sao? Bản thân tôi cảm thấy kỹ thuật máy tính của mình vẫn còn phải nâng cao, dù sao tôi mới chỉ năm tuổi, còn về phần có ai có thể so sánh với tôi hay không thì cũng chưa biết được. Dẫu sao trời cao biển rộng bao la, nhân tài xuất hiện lớp lớp, diện mạo tôi người thường đều chưa được thấy, đương nhiên thấy rồi thì chỉ cần tôi không để lộ thân phận, họ cũng không đoán ra được. Cho nên, nhớ giữ bí mật thay tôi đấy!” Tô Hàn nói như ông cụ non, không hề có vẻ mất bình tĩnh và non nót của trẻ con.

Vân Phàm vội gật đầu.

“Đó là điều đương nhiên, chắc chắn chú sẽ không nói thân phận của cháu cho bất kỳ ai đâu. Có điều, Tổng giám đốc Lộ của chú… Hàn Tinh… cháu xem… điều này…” Giọng điệu Vân Phàm hơi lắp bắp do dự.

Anh ấy và Lộ Nam, trước đây hai người đều không dự đoán được, Hàn Tinh lại là một đứa bé, hơn nữa còn lợi hại như vậy.

Cho nên kế hoạch mà hai người đã bàn bạc trước đây, đều chỉ đành huỷ bỏ.

Bây giờ chỉ có thể đi một bước, nhìn một bước.

Nghe thấy lời này của Vân Phàm, Tô Hàn xoay người nhìn Lộ Nam.

“Lộ Nam, Tổng giám Lộ, tôi cũng ngưỡng mộ đã lâu!” Giọng nói non nớt của Tô Hàn, lời nói ra lại cực kỳ từng trải.

Nói thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trước mặt mình thì nói gì Lộ Nam cũng sẽ không tin. Đứa bé trước mắt này lại là Hàn Tinh, nhân vật nổi danh đã lâu trong giới Internet trong truyền thuyết cũng như trong miệng Vân Phàm.

Anh hít sâu một hơi.

“Thế lực ngang nhau đương nhiên nên kính phục lẫn nhau, đại danh Hàn Tinh, tên tuổi vang dội!” Lộ Nam nói.

Tô Hàn nhíu mày.

Nhìn dáng vẻ này, chú ấy vẫn có phần hoài nghi mình, chỉ là cũng bình thường thôi, dù sao mình vẫn chỉ là một đứa trẻ!

Cậu bé cười nhẹ.

“Vân Phàm, nếu chú với Tổng giám đốc Lộ không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!” Tô Hàn tuỳ ý cất lời, làm bộ như muốn rời đi.

Vân Phàm vội kéo Tô Hàn lại, anh ấy sốt ruột nhìn Lộ Nam.

Rốt cuộc Tổng giám đốc đang làm gì vậy, đã nói sẽ mời Hàn Tinh đến Thịnh Thế làm việc mà!

Cho dù không mời được người thì cũng sẽ nhờ người đó giúp củng cố tường lửa của công ty, điều đó cũng rất hữu dụng đó!

Lộ Nam khẽ chau mày.

Không ngờ tính cách cậu bé này lại quả quyết như vậy, không dễ nói chuyện.

Chỉ là, người có năng lực thì thường sẽ kiêu ngạo nhưng anh cũng vẫn rất thích.

Cậu bé này, hôm nay đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của anh.

Thì ra, trẻ con cũng có thể lợi hại đến vậy.

Trước hết không quan tâm cậu bé này có phải Hàn Tinh hay không, chỉ với một chiêu cậu bé vừa biểu diễn trước mặt mình đã dễ dàng hack được nội bộ tập đoàn Thịnh Thế thì anh cũng không thể để cậu rời đi rồi.

Cậu bé hoàn toàn đang khiêu khích mình.

Nhân tài như vậy, nếu có thể biến thành của mình thì sẽ có được lợi ích lớn.

Nếu không được thì chỉ đành diệt trừ.

Là một nhà doanh nghiệp, trái tim Lộ Nam vẫn tương đối tuyệt tình, tàn nhẫn.

Dù sao, anh cũng phải suy nghĩ cho tương lai và sự phát triển của cả tập đoàn.

Lộ Nam nghĩ ngợi.

“Hàn Tinh, trưa nay chú muốn mời cháu đi ăn cùng một bữa, cháu thấy thế nào?” Lộ Nam lên tiếng hỏi.

Tô Hàn nhìn anh một cái, không chút do dự từ chối.

“Có chuyện gì thì hai người nói luôn ở đây đi, không cần phải mang tới bàn ăn. Trưa nay tôi còn có một bữa tiệc, không thể ăn cùng hai người được rồi. Có chuyện gì thì chúng ta nói luôn, nếu hai người thấy không tiện, chúng ta có thể đổi phòng bao hoặc hẹn ngày khác! Có điều, khi đó tôi có ở thành phố Nam Hy hay không thì cũng chưa biết được!” Tô Hàn không nhanh không chậm nói.

Lộ Nam thoáng trầm tư rồi đưa ra quyết định.

“Hàn Tinh, chúng ta tìm một phòng bao rồi bây giờ nói chuyện luôn, chỉ mất hơn mười phút của cháu thôi, thế nào?” Lộ Nam đắn đo nói.

Tô Hàn hờ hững nhìn Lộ Nam một cái.

“Hơn mười phút rốt cuộc là bao nhiêu? Mười một phút là hơn mười phút mà mười chín phút cũng là hơn mười phút, chú có thể nói chính xác một chút được không?” Tô Hàn không nể mặt anh chút nào.

Lộ Nam khẽ giật mình.

Sắc mặt Vân Phàm lập tức trở nên cực ỳ khó coi. Từ khi anh ấy đi theo Tổng giám đốc đến nay vẫn chưa thấy ai dám nói chuyện với Lộ Nam kiểu này.

Ai nói chuyện với Lộ Nam như vậy, đoán chừng đã bị anh ném đến Thái Bình Dương cho cá mập ăn từ lâu rồi.

Vân Phàm hạ thấp giọng nói.

“Hàn Tinh, cháu chú ý một chút!” Vân Phàm như cảnh cáo lại như đang nhắc nhở, sợ Lộ Nam tức giận sẽ thật sự xử cậu bé trước mặt này mất.

Dù sao, người như nhân tài nhỏ này, trăm năm mới gặp một lần, nếu như thất bại giữa đường thì thật sự quá đáng tiếc.

Bỗng Lộ Nam chậm rãi nở nụ cười.

“Vân Phàm, không sao, tính cách của cậu bé, tôi thích!” Lộ Nam nói.

Nói xong, anh nhìn Hàn Tinh.

“Hàn Tinh, cháu nói vô cùng chính xác, hơn mười phút nếu nói không rõ thì là quan niệm về thời gian không rõ ràng. Là một người lãnh đạo doanh nghiệp, chú lại phạm phải sai lầm cơ bản như vậy, quả là xấu hổ. Bây giờ chú khẩn cầu cháu cho chú mười lăm phút, chúng ta bàn hợp đồng nhé, ý cháu thế nào?” Lộ Nam nghiêm túc nói.

Tô Hàn nhìn thái độ thành khẩn của Lộ Nam mới từ từ gật đầu.

“Được, đi thôi, mười lăm phút, bây giờ đã qua năm giây!” Tô Hàn bình tĩnh nói.

Lúc này Vân Phàm đã hoàn toàn bị Tô Hàn làm cho choáng váng.

Anh ấy hoàn toàn không ngờ, Tổng giám đốc lại nể mặt Hàn Tinh đến thế.

Chỉ là trên thế giới, người có năng lực luôn có được sự tôn kính cao nhất của mọi người.

Lộ Nam và Hàn Tinh có thể làm đối thủ cũng có thể làm đối tác, tôn trọng lẫn nhau là chuyện bình thường.

Vào phòng bao thì một phút đã trôi qua.

Vân Phàm ngồi bên cạnh Lộ Nam, anh ấy luôn cảm thấy kinh hồn bạt vía, sợ Hàn Tinh sẽ đột nhiên nói ra điều gì kích thích Lộ Nam giết người.

Một người là Tổng giám đốc nhà mình, một người là lão Đại nhà mình.

Rốt cuộc anh ấy nên giúp ai đây?

Vân Phàm thực lòng rất rầu rĩ.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT