Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thấy nụ cười Lộ Nam, Tô Hàn cảm thấy chướng mắt khó hiểu.

Cậu bé chu miệng.

“Chú hỏi Vân Phàm xem, rốt cuộc hợp đồng đã làm xong chưa, tôi còn phải đi ăn!” Tô Hàn thở hổn hển nói.

Lộ Nam cười cười.

“Nếu chúng ta đã là đối tác làm ăn thì trưa nay ăn bữa cơm đi!” Lộ Nam nói.

Tô Hàn kiên quyết lắc đầu.

“Không được, tôi nói rồi, trưa nay có một bữa tiệc rất quan trọng, tôi bắt buộc phải tham gia, chú từ bỏ ý định này đi. Nếu sau này có cơ hội, tôi vẫn có thể nể mặt chú mà để chú mời tôi ăn cơm!” Tô Hàn nói.

Lộ Nam nhìn Tô Hàn trước mặt, chút tức giận trong lòng đều tan biến.

Đúng là đứa bé đáng yêu mà khó tính!

“Được rồi, nếu cháu có việc thì hẹn ngày khác đi, Vân Phàm sắp tới rồi, chúng ta ký hợp đồng xong, cháu có thể tham gia bữa tiệc rất quan trọng đó của cháu!” Lộ Nam cười nhìn Tô Hàn.

Tô Hàn quay đầu đi.

Không biết vì sao, cậu bé không muốn nhìn vào mắt Lộ Nam chút nào, cậu ấy luôn cảm thấy nụ cười của anh thật kỳ lạ khiến lòng bé rất không thoải mái.

Lộ Nam nhìn dáng vẻ kiêu ngạo khó tính của Tô Hàn thì lắc đầu bất đắc dĩ, trẻ con bây giờ đúng là ông cụ non, mạnh miệng đến lợi hại lại cực kỳ sĩ diện.

Họ đợi một lát nữa Vân Phàm mới đi vào.

Anh ấy cầm ba bản hợp đồng, đưa cho Tô Hàn và Lộ Nam.

“Đây là hợp đồng vạch ra dựa theo kết quả chúng ta bàn bạc khi nãy. Lão Đại, cháu và Tổng giám đốc của chú xem một chút, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì có thể ký tên, sau này chú có vấn đề gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi cháu rồi!” Vân Phàm cười hì hì nói.

Mặc dù Hàn Tinh là một đứa bé nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc mình ngưỡng mộ cậu bé.

Phải biết rằng chính vì cậu bé là trẻ con, hơn nữa còn lợi hại như vậy nên mình mới càng thêm ngưỡng mộ cậu.

Anh ấy không phải kiểu thiên tài hacker cho nên anh ấy muốn cố gắng học tập hơn nữa, sau này Hàn Tinh chính là thầy và là động lực để tiến tới rồi của anh ấy rồi.

Vân Phàm đứng cạnh cười ngốc nghếch, Tô Hàn đã nhanh chóng đọc sơ qua hợp đồng.

Cậu ấy phát hiện, mắt chọn người của Lộ Nam quả nhiên rất sắc bén.

Khi quen biết Vân Phàm, cậu ấy luôn cảm thấy người như này cũng có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Lộ Nam, trong những hacker mà cậu ấy biết thì kỹ thuật thật sự cũng chỉ bình thường.

Nhưng không ngờ hiệu suất và hiệu quả làm việc của Vân Phàm lại khiến người khác phải thay đổi hoàn toàn cách nhìn.

Bản hợp đồng này không chỉ viết toàn bộ điều mà họ vừa nói hơn nữa đến cả khả năng xuất hiện nếu họ đơn phương huỷ hợp đồng đều liệt kê hết ra, vô cùng chặt chẽ cẩn thận, cơ bản một chút sơ hở cũng không tìm ra.

Tô Hàn vô thức nhìn Vân Phàm một cái.

Chẳng trách Lộ Nam lại khen ngợi Vân Phàm như vậy.

Xem ra sau này mình nhìn người, cũng không thể vơ đũa cả nắm được.

Tô Hàn nhanh chóng lấy bút ra rồi ký tên giả của mình lên, Lâm Nhất Hàn.

Lộ Nam cười rồi cũng ký tên mình lên.

Bản hợp đồng này, bây giờ coi như chính thức có hiệu lực.

Lộ Nam cầm một bản hợp đồng, Tô Hàn cầm một bản, bản còn lại Vân Phàm đưa cho luật sư cất giữ, ba bản hợp đồng đều có hiệu lực ngay từ hôm nay.

Tô Hàn cất hợp đồng và máy tính vào cái cặp nhỏ của mình.

Cậu bé nhìn Vân Phàm và Lộ Nam một cái.

“Hai người cứ tự nhiên, tôi đi trước đây!” Tô Hàn nói xong thì đeo cặp lên, xoay người rời đi.

Lộ Nam và Vân Phàm nhìn bóng lưng Tô Hàn, hai người đều im lặng.

Tô Hàn vừa ra khỏi phòng bao, hai người lập tức lên tiếng.

Lộ Nam thở dài hai tiếng.

“Cậu nói xem, đứa bé này nói có mấy câu là thật, mấy câu là giả?” Lộ Nam hỏi Vân Phàm.

Vân Phàm cười khan một tiếng.

“Tổng giám đốc, điều này thật sự khó nói…” Vân Phàm nhìn Lộ Nam, ngại ngùng nói.

Bản hợp đồng trong tay Lộ Nam lập tức bay ra, chính xác ném lên người Vân Phàm.

“Lượn đi, bây giờ còn chưa ra sao mà cùi chỏ đã chĩa ra ngoài rồi, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao, có đến mức cậu phải nói gì nghe đấy không? Bây giờ ngay cả một câu nói thật cũng không dám nói, xem ra cậu nên tìm người khác phát lương cho cậu rồi!” Lộ Nam lạnh mặt, tức giận nói.

Vân Phàm vội vàng cười ngượng ngùng.

“Tổng giám đốc, tôi không phải ý này, mà là lời Hàn Tinh nói thực sự không giống một đứa trẻ nên cũng khó mà phân biệt. Nếu đổi lại là tôi, hôm nay ở đây đàm phán điều kiện với anh, đoán chừng anh đã mua được tôi rồi. Tôi cũng không biết nữa nhưng anh nhìn Hàn Tinh xem, mặc dù cậu bé là một đứa trẻ nhưng cơ bản quyền chủ động đều nằm trong tay cậu bé, anh nói xem tôi nói có đúng không, Tổng giám đốc!” Vân Phàm nhìn Lộ Nam nói.

Lộ Nam trừng mắt nhìn anh ấy.

“Thôi bỏ đi, tôi cũng không nói nữa, tóm lại cậu bé này không phải nhân vật dễ đối phó. Ngay cả thân phận của bé ấy, bây giờ tôi cũng đang hoài nghi, cậu về điều tra kỹ xem, tôi luôn cảm thấy cái tên Lâm Nhất Hàn này cũng hơi giả, cậu tra thử xem, hy vọng không giống như tôi nghĩ!” Lộ Nam có phần âm trầm nói.

Vân Phàm không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

“Tổng giám đốc, nếu như không phải thì anh sẽ làm gì, không phải là giết người diệt khẩu đấy chứ?” Vân Phàm nhăn mặt hỏi.

Lộ Nam không còn lời nào để nói, chỉ nhìn anh ấy một cái.

“Đối phương là một đứa trẻ, cho dù năng lực phi thường thì tôi cũng không thể lòng dạ độc ác như vậy được, cậu coi tôi là người thế nào?!” Lộ Nam tức giận nói.

Anh đứng dậy: “Được rồi, đứng ngơ ngác nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi!”

Lộ Nam nói xong thì đi ra khỏi phòng bao trước.

Vân Phàm sửng sốt rồi cũng nhanh chóng đi theo.

Tô Hàn vừa mới ra khỏi toà Ma Thiên, Tô Lẫm đã nhanh chóng đi lên.

Cậu bé hứng khởi nhìn Tô Hàn.

“Anh, thế nào rồi? Bàn điều kiện xong xuôi rồi chứ?” Tô Lẫm hỏi.

Tô Hàn đắc ý nhướn mày.

“Đó là đương nhiên, em cũng không nhìn xem anh là ai, chỉ cần anh ra tay thì không có chuyện gì không thành!” Tô Hàn cười nói.

“Vậy tức là, bây giờ anh là Phó tổng của tập đoàn Thịnh Thế, cấp trên của mami rồi!” Tô Lẫm vui vẻ nói.

Khoé miệng Tô Hàn giật giật, trên mặt lộ vẻ không tự nhiên.

Cậu bé kéo tay áo Tô Lẫm.

“Tiểu Lẫm, em đừng nghĩ nhiều, bây giờ anh chỉ là giám đốc thông tin tập đoàn Thịnh Thế thôi, không phải Phó tổng giám đốc gì đó. Chắc hẳn em đã nghe câu ‘ăn cơm phải ăn từng miếng mới không bị nghẹn chết’, bây giờ anh vẫn chưa muốn chết nên chuyện một bước lên trời này anh đã nghĩ lại, cuối cùng vẫn nên bỏ đi thôi! Nhưng Đại Ác Ma đồng ý với anh năm điều kiện, chú ấy nói trong thời gian anh đảm nhiệm chức vụ có thể đưa ra năm yêu cầu với chú ấy, chỉ cần có thể thực hiện được thì chú ấy sẽ cố gắng hết sức đáp ứng anh!” Tô Hàn nói có phần gượng gạo.

Không có được chức vị Phó tổng, tính trẻ con của cậu bé sợ em trai sẽ nghi ngờ năng lực mình.

Kết quả lại khiến bé không ngờ, Tô Lẫm vỗ vai cậu bé.

“Anh trai, Phó tổng gì đó thực ra đều không quan trọng, có thể làm cùng công ty với mami, bất cứ lúc nào cũng biết được động tĩnh của mẹ, em cảm thấy điều này đã rất tốt rồi. Nói như vậy, sau này mami có chuyện gì, chúng ta đều có thể kịp thời ra tay trợ giúp!” Tô Lẫm cười nói.

Tô Hàn gật đầu, nhìn Tô Lẫm từ tận đáy lòng.

“Tiểu Lẫm, em trưởng thành rồi!” Cậu bé nói rất ra dáng ông cụ non.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lẫm lập tức đen như đít nồi.

“Anh, anh chỉ ra đời trước em vài phút thôi đấy có được không?” Tô Lẫm tức giận nói.

Tô Hàn cười.

“Tiểu Lẫm, em phải nghe lời, càng phải hiểu rõ một đạo lý, vài phút đã đủ để anh chèn ép em cả đời rồi. Vài phút này đã định là sự đau đớn đời này của em, vì em không có cơ hội làm anh trai anh!” Tô Hàn nói xong thì nhanh chóng né đi.

Quả nhiên, cậu bé vừa tránh Tô Lẫm lập tức nổi đoá.

Cậu bé quào loạn trong không trung, nơi Tô Hàn vừa đứng khi nãy vài cái, tức giận trừng mắt với Tô Hàn.

Tô Hàn đoán chừng Lộ Nam và Vân Phàm cũng sắp đi ra.

Hơn nữa hôm nay hai bé mặc giống nhau như đúc, đứng ở đây khả năng gặp lại thực sự quá cao.

“Tiểu Lẫm, đừng làm loạn nữa, chúng ta tìm nơi ăn cơm ở gần đây rồi đợi mami tới đi! Vả lại, lát nữa Đại Ác Ma đi ra nhìn thấy chúng ta, đoán chừng tế bào não phát triển của chú ấy không biết lại sẽ nghĩ cái gì!” Tô Hàn nói thật nhanh.

Tô Lẫm quệt miệng, hung dữ trừng mắt nhìn Tô Hàn, lúc này mới đi theo cậu bé về phía đường cái đối diện.

Gần như hai bé vừa đi thì Vân Phàm và Lộ Nam liền từ toà Ma Thiên đi ra.

Lộ Nam nhìn Vân Phàm.

“Cậu định đi đâu ăn?” Lộ Nam hỏi.

Vân Phàm suy nghĩ một lát.

“Tổng giám đốc, gần đây có một quán Hiên Viên lầu mới mở, đồ ăn ở đó mùi vị ngon vô cùng, anh có muốn đi nếm thử không?” Vân Phàm nói.

Lộ Nam gật đầu.

“Được, bây giờ cậu gọi điện đặt bàn đi, tôi gọi cho Tô Bắc rủ cô ấy tới ăn cùng!” Lộ Nam nói.

Vân Phàm gật đầu.

“Vâng!” Nói xong anh ấy lấy điện thoại, bắt đầu đặt bàn.

Lộ Nam cũng lấy điện thoại ra gọi cho Tô Bắc.

Điện thoại vừa gọi, giọng nói lanh lảnh của Tô Bắc liền vọng lại.

“Alo, Lộ Nam, anh gọi có việc gì thế?” Tô Bắc nói.

“Em quên hôm qua anh đã nói gì với em rồi à! Sau này mỗi buổi trưa chúng ta đều đi ăn cùng nhau, sao mới một ngày mà em đã quên sạch thế?!” Lộ Nam không vui nói.

Tô Bắc không tự nhiên giật giật khoé miệng.

Trưa nay Tô Hàn và Tô Lẫm muốn ăn cơm cùng mình, cô có thể không đi sao?

Đương nhiên là không rồi, cho nên lời cô nói với Lộ Nam chỉ đành vứt lên chín tầng mây!

“Ừm thì… Lộ Nam à, trưa nay anh tự ăn đi, em còn có chuyện. Em đã hẹn một nhà đầu tư vô cùng quan trọng, định tài trợ cho bộ phim tiếp theo của Cố Thiến Doanh rồi, anh không thể quấy nhiễu em được!” Tô Bắc nhắm mắt nói dối.

Lộ Nam nhíu mày.

“Nhà đầu tư nào mà lại quan trọng đến thế, nếu em muốn đầu tư cho Cố Thiến Doanh thì trực tiếp tìm anh này. Dù sao bây giờ cô ấy cũng là nghệ sĩ của công ty chúng ta, tâng bốc ai không tâng bốc, anh hoàn toàn không để ý cho nên em vẫn nên ngoan ngoãn đến đây ăn cơm với anh đi!” Lộ Nam ngang ngược nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT