Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Bắc quay đầu nhìn Tô Lẫm ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Cô gật đầu.

“Đương nhiên được rồi. Trước đây bận quá, hai đứa cũng không thích mặc đồ giống nhau, rồi luôn cảm thấy mami sẽ nhầm lẫn hai đứa nên chúng ta mới chưa từng mua đồ gia đình. Đứa trẻ ngốc, hai đứa không nghĩ xem hai đứa là con của mami, sao mà có thể nhầm lẫn chứ!”

Tô Hàn lè lưỡi.

“Mami, đó là suy nghĩ của Tiểu Lẫm không phải là con!” Tô Hàn nghiêm túc nói.

Tô Lẫm phụng phịu.

“Anh à, anh đừng tưởng rằng em không biết, anh có thể đàng hoàng nói lung tung! Anh mới suy nghĩ như vậy, em biết mà, mami xinh đẹp thông minh nhất, sao mami có thể không phân biệt được chúng ta chứ! Hơn nữa em đẹp trai hơn anh nhiều hiểu không?”

Tô Lẫm trừng mắt vừa mở miệng thì Tô Bắc đã kịp mở lời ngăn hai đứa nhỏ cãi nhau.

“Tiểu Hàn à, vậy con nói xem sao con không mặc đồ giống mami?” Tô Bắc tò mò hỏi.

Tô Hàn nũng nịu ngẩng cái đầu nhỏ lên.

“Mami, mẹ xem đi, con và Tiểu Lẫm bây giờ mới 5 tuổi mà mami đã là phụ nữ thành phố trưởng thành, nếu như mẹ ăn mặc giống chúng con, con sợ người ta sẽ cười mami! Nói mẹ ấu trĩ!” Tô Hàn ngại ngùng nói.

Trong lòng Tô Bắc chợt có một dòng suối ấm chảy qua.

Cô đưa tay xoa đầu Tô Hàn.

“Ngốc à, cho dù mami bị người ta nói là ấu trĩ cũng thích mặc đồ giống hai đứa biết không? Chiều qua nghe nói hai đứa bằng lòng mặc giống nhau, mami vui chết đi được!” Tô Bắc cười nói.

Tô Lẫm kích động kéo tay Tô Bắc.

“Mami, thật sao? Vậy thì sau này cho dù anh có mặc giống mẹ hay không thì mẹ cũng phải mặc đồ giống Tô Lẫm được không?” Tô Lẫm chớp mắt xúc động nói.

Tô Bắc gật đầu.

“Đương nhiên là được chứ!” Tô Bắc cười híp mắt nhìn hai cậu bé.

Lên món xong, Tô Bắc ra sức gắp thức ăn cho Tô Hàn và Tô Lẫm.

Tô Hàn nhìn Tô Bắc.

“Mami, mẹ đừng gắp cho tụi con mà cũng ăn đi chứ!” Tô Hàn ngoan ngoãn nói.

Tô Lẫm nói một câu không hợp hoàn cảnh.

“Đúng rồi mami, đồ ăn chị Đình Lạc làm vốn dĩ cũng không thua kém gì ở đây mà cũng rất ngon, ngược lại là mami cả ngày đều ăn đồ ăn ngoài đói tới mức gầy rồi!” Tô Lẫm chu môi nhỏ nói.

Tô Hàn lườm cậu bé một cái.

Ánh mắt đó hình như đang nói, em biết nói chuyện không vậy? Không biết nói thì ngậm miệng lại không ai nói em câm!

Tô Lẫm nhìn thấy ánh mắt của Tô Hàn liền quay qua nhìn Tô Bắc.

Quả nhiên sắc mặt Tô Bắc có chút trống rỗng và trách móc.

Cô cũng có mấy phần dở khóc dở cười.

Điều khiến cô trống rỗng là thời gian mình ở bên hai đứa trẻ cũng không nhiều bằng Đình Lạc.

Dở khóc dở cười là vì con trai lại cảm thấy mình đói tới gầy rồi.

Thực ra tối qua cô vừa lên cân, cô lại béo lên 2kg.

Trời mới biết trong lòng cô đang sụp đổ, thật sự phải trách thầm!

Tô Bắc đưa tay gắp một đũa thức ăn vừa đưa tới miệng thì đột nhiên chuông điện thoại reo, thật không đúng lúc.

Tay Tô Bắc run lên buông đũa khiến thức ăn rớt xuống mặt bàn.

Tô Bắc nuốt nước bọt, không biết làm sao nên đành buông đũa xuống và lấy điện thoại ra.

Cô vừa nhìn màn hình cuộc gọi đến thì thấy là Lộ Nam, Tô Bắc đột nhiên có hơi chột dạ.

Cô nhìn Tô Hàn và Tô Lẫm.

“Hai đứa ăn trước, mami ra ngoài nghe điện thoại được không?” Tô Bắc nói.

Tô Hàn và Tô Lẫm gật đầu,

“Mami đi đi chúng con đợi, nhưng mà mẹ phải nhanh một chút không thì đồ ăn nguội hết mất!” Tô Hàn nói.

Tô Bắc gật đầu cầm điện thoại đi về phía cửa phòng bao.

Tô Bắc hé mở cửa phòng bao liền ngây người ra.

Cô bị hoa mắt sao? Tại sao bóng dáng người đàn ông đứng ở hành lang lại giống Lộ Nam vậy!

Tô Bắc ra sức dụi mắt rồi chăm chú nhìn qua đó.

Vừa nhìn kỹ, Tô Bắc suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Người đứng ở hành lang gọi điện thoại không phải chính là Lộ Nam sao!

Thấy điện thoại trên tay mình không ngừng đổ chuông, Tô Bắc liền nhanh chóng nhấn một lát khiến điện thoại đột nhiên ngừng reo.

Tên của Lộ Nam không ngừng hiển thị trên màn hình điện thoại.

Nhưng Tô Bắc lại không dám nghe.

Nếu như bị anh phát hiện ra cô đang ở đây ăn cơm, hơn nữa không phải là khách hàng như lời cô nói mà lại là hai đứa nhỏ, cô có thể đoán được Lộ Nam chắc chắn sẽ nổi giận với cô.

Tô Bắc buồn bã nhìn điện thoại rồi lại nhìn qua khe cửa phòng bao nhìn Lộ Nam đang đứng ở hành lang.

Cô gần như nhìn thấy Lộ Nam đang dán mắt vào điện thoại nhìn, trên mặt ánh tầng tầng lớp lớp viết lên hai chữ trống rỗng và buồn phiền.

Trong lòng Tô Bắc đột nhiên cũng rất khó chịu.

Loại cảm giác lừa dối Lộ Nam khiến cô càng thêm áy náy.

Quả cầu tuyết tạo nên từ lời nói dối càng lăn càng lớn.

Cô không biết sau này phải thu dọn cuộc diện thế nào.

Tô Hàn và Tô Lẫm nhìn Tô Bắc một cách kỳ lạ.

Hai cậu bé nhìn nhau một cái rồi đẩy ghế ra, đôi chân nhỏ đi tới cửa phòng bao.

Tô Bắc đang trên mây nên căn bản không phát hiện ra hai sinh vật nhỏ không rõ này đã đi tới.

Đến khi Tô Hàn và Tô Lẫm kéo tay cô, Tô Bắc mới sợ hãi hoàn hồn.

Cô cảm thấy ba hồn bảy vía của mình đều mất rồi!

Tô Hàn tò mò nhìn Tô Bắc một cái.

“Mami, không phải mẹ nghe điện thoại sao? Sao lại ngây người đứng ở cửa vậy?” Tô Hàn nói.

Tô Lẫm gật đầu.

“Đúng vậy mami, trước cửa có chuyện gì vui sao?” Nói rồi Tô Lẫm liền ngó đầu nhỏ ra, mở cửa nhìn ra ngoài.

Tô Bắc muốn ngăn cản cậu bé nhưng đã không kịp rồi.

Nhưng mà cô phát hiện ra khi Tô Lẫm mở cửa phòng bao, Lộ Nam đã không còn ở hành lang nữa rồi.

Trong lòng Tô Bắc đột nhiên không biết nên vui mừng hay nên thất vọng.

Không thấy Lộ Nam nữa, có lẽ anh ấy có việc nên về phòng bao rồi.

Tô Bắc nghĩ tới lúc cô vừa vào đi qua phòng chữ “địa” hình như nghe thấy bên trong có tiếng Lộ Nam truyền ra.

Bây giờ chắc anh đang ở trong phòng chữ “địa”!

Gần đến như vậy nhưng cô lại không dám đi tìm anh.

Bây giờ cô vẫn chưa có dũng khí đối diện với lời nói dối đặt giữa hai người.

Tô Bắc lắc đầu đưa tay kéo Tô Lẫm về rồi đóng cửa lại.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên mami không muốn nghe điện thoại, Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm, chúng ta về ăn cơm thôi!” Tô Bắc nói.

Tô Hàn và Tô Lẫm gật đầu.

Hai cậu bé ngoan ngoãn quay trở về bàn không nói nữa.

Các cậu đều cảm nhận được hình như sau cuộc điện thoại đó, tâm trạng của mami trong phút chốc liền tụt dốc không phanh.

Tô Bắc ăn hai miếng thức ăn liền cảm thấy thức ăn vô vị.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại hồi lâu rồi tới cùng vẫn cầm nó lên.

Cô do dự nhìn chiếc điện thoại, không biết có nên gửi tin nhắn cho Lộ Nam không.

Vừa nãy cô không nghe điện thoại, liệu anh có nghĩ lung tung không?

Mặc dù nói trưa hôm qua cô cũng đã ăn cơm cùng với Lộ Nam nhưng ban đầu cô cũng từ chối anh đi gặp Diệp Đình Lạc và Diệp Nhiễm.

Trưa hôm nay cô lại thất hẹn rồi.

Loại cảm giác này thực sự rất tồi tệ!

Tô Bắc hít một hơi thật sâu.

Cô cầm điện thoại ra soạn một đoạn tin nhắn gửi cho Lộ Nam.

Tô Bắc: Lộ Nam, vừa nãy em đi vệ sinh, điện thoại trong phòng bao nên em không chú ý tới, anh gọi tới có chuyện gì sao?

Lộ Nam nghe thấy tiếng tin nhắn gần như không đợi được mà lấy điện thoại lên.

Vừa thấy tin nhắn của Tô Bắc, sắc mặt của anh đột nhiên giống như trời quang mây tạnh.

Vân Phàm nhìn vẻ mặt nắng mưa không rõ của Tổng giám đốc mà khóe miệng không nhịn được giật mấy cái.

Anh đoán chắc đó là tin nhắn của Tô Bắc, nếu không thì cảm xúc của Tổng giám đốc đã không có thay đổi lớn tới như vậy!

Hình như chỉ trước mặt cô Tô, Tổng giám đốc mới thay đổi không giống bản thân mình nữa.

Người đè nén im lặng như anh sẽ buồn phiền, sẽ lo lắng, còn sẽ ấu trĩ chẳng ra sao.

Vân Phàm nhìn Lộ Nam một cái rồi giả vờ như không biết gì tiếp tục cúi đầu ăn.

Lộ Nam nhanh chóng trả lời Tô Bắc.

Lộ Nam: Không sao chỉ là cảm thấy đồ ăn của Hiên Viên lầu rất ngon, khi nào anh dẫn em tới cùng ăn. Đây là quán mới mở, anh cũng mới đến lần đầu, còn là Vân Phàm giới thiệu nữa!

Tô Bắc nhìn tin nhắn của Lộ Nam mà đột nhiên bắt đầu cảm thấy áy náy.

Hình như bây giờ cho dù Lộ Nam làm gì cũng đều muốn chia sẻ với cô, bản thân cô lại giấu diếm và đề phòng đủ điều, sợ anh phát hiện ra bí mật của cô.

Trong lòng Tô Bắc rối rắm vô cùng.

Tô Bắc: Được thôi, miệng anh kén chọn như vậy, nếu như anh cảm thấy ngon thì mùi vị chắc chắn không tồi, hôm nào chúng ta cùng đi nếm thử!

Lộ Nam: Nhà đầu tư ăn cơm cùng em là người ở đâu? Quan hệ anh rộng như vậy, chưa biết chừng còn quan biết anh ta!

Sắc mặt Tô Bắc chợt hoảng hốt, có phải Lộ Nam phát giác ra gì rồi!

Tô Bắc: Chắc chắn anh không quen, anh ta chỉ là một ông chủ nhỏ bây giờ muốn làm phim ảnh mà thôi. Được rồi, em không nói với anh nữa nếu không thì lát nữa lại phải uống rượu phạt!

Lộ Nam: Vậy được rồi! Em làm việc đi!

Tô Bắc thấy anh chỉ trả lời bảy chữ mà không biết vì sao mà nhìn thấy ý trách móc rõ một một trong từng chữ anh viết.

Tô Bắc bất lực thở dài.

“Tự tạo nghiệp không thể sống” chính là nói cô đây mà.

Cô bây giờ thực sự là đào hố chôn mình rồi.

Tô Hàn và Tô Lẫm nhìn sắc mặt mami của mình không ngừng thay đổi, lúc vui lúc buồn mà hai cậu bé bắt đầu lo lắng theo.

Mami gặp phải chuyện gì sao?

Tô Bắc đặt điện thoại xuống liền nhìn thấy hai cậu bé lo lắng nhìn mình.

Cô nhanh chóng mỉm cười.

“Bé cưng à, sao hai đứa lại nhìn mami như vậy?” Tô Bắc hỏi.

“Mami, mẹ không có chuyện gì chứ?” Tô Hàn không yên tâm nói.

Nếu như là chuyện của công ty, chưa biết chừng cậu bé có thể giúp mami nữa!

Nếu như là chuyện khác thì cậu và Tiểu Lẫm có lẽ cũng có thể giúp mami nghĩ đối sách!

Tô Bắc lắc đầu.

“Thực sự không sao, mau ăn đi, đừng nghĩ nhiều nữa, mami chỉ là...tinh thần có chút thẫn thờ nên mới thể hiện lên mặt mà thôi.” Tô Bắc miễn cưỡng nói.

Tô Lẫm nhìn Tô Bắc không muốn nói nhiều.

Cậu cười ha ha nói: “Mami, mẹ nếm thử món tôm nổ tung này đi, thực sự rất ngon, trước đây mẹ thích ăn nhất đó!”

Tô Lẫm nói rồi liền gắp cho Tô Bắc con tôm to nhất.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT