Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Bắc phản ứng một cách thô lỗ, làm Tô Hàn rụt vai lại.

Cậu biết mami nghe xong tin đó, chắc chắn sẽ rất sốc.

Cậu thầm nghĩ trong lòng: Tiểu Lẫm, để cứu em, anh chỉ có thể thú nhận với mami, đó là ý tưởng tồi tệ mà em muốn, em đừng trách anh đó!

Nhưng mà mẹ đã nghĩ sai rồi.

Tô Bắc vốn không kịp hỏi lý do.

“Bọn họ đang ở phòng nào, bây giờ mẹ sẽ qua đó!” Tô Bắc lo lắng cầm lấy túi xách, liền đi ra ngoài.

Cô bỗng nhiên nghe thấy Tô Hàn nói, Tô Lẫm bị Lộ Nam bắt đi.

Cô dường như trong tiềm thức nghĩ đến một hướng đi xấu.

Có phải là Tô Lẫm đã đắc tội với Lộ Nam ở hành lang hoặc trong nhà vệ sinh, hay là đã làm điều gì đó khiến cho Lộ Nam tức giận…

Tô Bắc không dám nghĩ nữa.

Tô Hàn nhìn Tô Bắc lo lắng như vậy, cậu suy nghĩ hay là đợi mami bình tĩnh lại, rồi mới giải thích!

“Mami, thực ra, con có quen biết Tổng giám đốc Lộ, chú ấy chỉ là tưởng Tiểu Lẫm là con, mẹ bây giờ xông vào đó sẽ dễ dàng khiến chú ấy nhận ra điều gì đó, mẹ đừng lo lắng, nghe con nói trước đã, được không?” Tô Hàn nhìn Tô Bắc nói.

Tô Bắc cứng đờ người lại.

Cô chầm chậm quay người lại.

“Tiểu Hàn, con nói vậy là có gì ý?” Tô Bắc mặt khó hiểu.

Hôm qua, Tô Hàn không phải đã hack cơ sở dữ liệu của tập đoàn Thịnh Thế sao? Hôm nay sao lại nói là quen biết với Lộ Nam!

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?

Tô Bắc chau mày, thật là khó hiểu.

“Mami, chuyện cụ thể, con sẽ giải thích với mẹ sau, mẹ quay lại trước đã, đợi khi ra khỏi Hiên Viên Lầu thì mẹ gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lộ, nói với chú ấy mẹ có chuyện gấp. Nói như vậy, Tổng giám đốc Lộ sẽ lập tức rời khỏi đây quay trở lại công ty, chú ấy sẽ ngượng ngùng mà để Tô Lẫm lại, có được không?” Tô Hàn nghiêm túc nhìn Tô Bắc.

Tô Bắc nhìn sâu vào cậu con trai nhà mình.

“Tiểu Hàn, không phải con đã làm chuyện gì với Tiểu Lẫm mà mẹ không biết chứ?” Tô Bắc hỏi.

Tô Hàn thè thè lưỡi, sắc mặt có chút khó xử.

“Mami, đợi sau khi chuyện này qua đi, con sẽ nói với mẹ, có được không?” Tô Hàn nói.

Tô Bắc chau mày thở dài, đi thẳng ra bên ngoài.

Hai cậu nhóc này, luôn luôn không để cô bớt lo, sau này cô phải chú ý nhiều hơn!

Tô Bắc nhanh chóng đi ra khỏi phòng bao.

Khi đi qua phòng chữ “địa”, Tô Bắc cố tình bước chân nhanh hơn.

Cô đi ra khỏi Hiên Viên Lầu, sau khi lên xe, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Lộ Nam.

Lúc Lộ Nam nghe điện thoại, vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Lẫm, dường như muốn nhìn thấu cậu bé.

Tô Lẫm bây giờ, so với Tô Lẫm gặp lúc sáng, dường như có rất nhiều sự thay đổi.

Lẽ nào trong vòng hai tiếng đồng hồ, cậu bé bỗng nhiên thay đổi tính cách sao?

Lộ Nam có chút hoang mang, khó hiểu.

Ngược lại Vân Phàm, cậu ấy không nhạy bén như Lộ Nam.

Cậu ấy vẫn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tô Lẫm.

Lộ Nam có một cảm giác, nếu như Hàn Tinh trước mắt anh là một con gà quay, sẽ sớm bị Vân Phàm ăn không thừa lại miếng nào.

Nhìn thấy thông tin người gọi, trên mặt của Lộ Nam loé lên một niềm vui không thể giải thích được.

Anh nhanh chóng nghe điện thoại.

Giọng nói của Tô Bắc có chút gấp gáp.

“Lộ Nam, anh mau quay về công ty đi, em có chuyện muốn tìm anh!” Tô Bắc nói xong liền nhanh chóng tắt máy, Lộ Nam vốn không kịp nói một từ nào.

Lúc Lộ Nam gọi lại, Tô Bắc đã tắt máy rồi.

Vẻ mặt Lộ Nam căng lại, anh nhìn Vân Phàm.

“Đi, lập tức làm việc, sao còn vẫn ở đây, không định đi sao?” Giọng nói của Lộ Nam mang theo chút tức giận.

Vân Phàm giật mình, nhanh chóng đứng dậy, đi theo sau Lộ Nam.

Cậu nhìn Tô Lẫm đang ngồi trong phòng bao, có chút lưu luyến không rời.

“Lão Đại, chúng tôi đi trước nhé, có thời gian thì gặp lại sau!” Vân Phàm cười nói.

Tô Lẫm nhếch nhếch khóe miệng, trên mặt cậu không có biểu cảm gì lạ.

Nhưng trong lòng cậu đã bắt đầu vui mừng rồi.

Trời ơi, cuối cùng cũng đi rồi, thật là khủng khiếp.

Tô Lẫm đi đến cửa phòng bao, nhìn Lộ Nam và Vân Phàm vội vã rời đi, cậu mới quay người lại, quay trở lại phòng chữ “thiên”.

Mami và anh trai chắc là đã đợi sốt ruột lắm rồi!

Tô Lẫm nhanh chóng đi đến cửa phòng bao, cậu có thể mơ hồ nghe thấy, mấy cô phục vụ ở bên ngoài sảnh đang thảo luận khen cậu đẹp trai thế nào.

Tô Lẫm vừa đưa tay ra đẩy cửa phòng bao, kết quả là cửa ở bên trong đã mở rồi.

Tô Hàn tối sầm mặt mũi từ bên trong bước ra.

Tô Lẫm ngạc nhiên nhìn cậu, vươn đầu nhìn vào bên trong.

Kết quả là, bên trong không có ai.

Tô Lẫm ngạc nhiên nhìn Tô Hàn.

“Anh trai, mami đâu rồi?” Tô Lẫm tò mò hỏi.

Lúc cậu đi vệ sinh, mami không phải vẫn ở đây sao? Lẽ nào mami có chuyện gì gấp sao.

Tô Hàn liếc nhìn giận dữ.

“Em còn nói sao, cứ ngu ngốc kinh khủng như vậy, đi vệ sinh còn bị bắt đi nữa, em làm anh không nói nên lời nữa rồi. Nếu không phải vì cứu em từ tay của Đại Ác Ma, mami có phải đi không!” Tô Hàn bĩu môi, không vui vẻ nói.

Tô Lẫm cứng đờ mặt, hoàn toàn không vui vẻ gì khi thoát chết từ tay của Đại Ác Ma.

“Anh trai, anh có ý gì vậy? Mami vì em mới đi là sao?” Tô Lẫm oan ức nhìn Tô Hàn.

Tô Hàn gật gật đầu.

“Đúng vậy, nếu không anh cho rằng mami vốn vẫn muốn ở lại với chúng mình một lúc, kết quả là em đi vệ sinh, người không thấy đâu nữa, anh vừa thấy em gửi tin nhắn, sợ hãi em bị lộ ra, liền nhanh chóng bảo mami về công ty, nhân tiện gọi Đại Ác Ma đi, nếu không em nghĩ Đại Ác Ma lại dễ dàng đối phó như vậy sao?” Tô Hà buồn bực nói.

Vẻ mặt Tô Lẫm oan ức, rưng rưng nước mắt nhìn Tô Hàn, dường như một giây nữa thôi là sẽ khóc rồi.

Tô Hàn đưa tay ra xoa xoa cái đầu nhỏ.

“Được rồi, em lẩm bẩm như vậy, anh phục em rồi,phục em rồi. Anh là anh trai em, đúng không? Mami là không muốn em ở chung ở Đại Ác Ma, sợ rằng chú ấy sẽ dùng sự thông minh phát hiện ra điều gì đó mà thôi. Nhìn xem đổ oan cho em, người không hiểu rõ tình hình xem chừng vẫn cho rằng anh khiến em như thế này!”

Tô Lẫm móp móp miệng oan ức.

“Anh đừng nói là tất cả đều đổ lỗi cho em đó? Lúc anh nói với mẹ, anh đã nói với mẹ tại sao em lại bị Đại Ác Ma bắt đi chưa?” Tô Lẫm nói.

Tô Hàn lắc lắc đầu.

“Bởi vì lúc đó anh nghĩ phải nhanh chóng để Đại Ác Ma rời khỏi đây, nên bảo mami nhanh chóng đi, nên không giải thích với mami, đợi buổi tối hoặc chiều đi!” Tô Hàn nói.

Tô Lẫm gật gật đầu, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, ngoan ngoãn đi sau Tô Hàn, không dám nói câu nào.

Nhắc đến chuyện, Tô Bắc vừa trở lại công ty, cô đi lên tầng, mông vẫn chưa ngồi vững, Lộ Nam vội chạy vào.

Lộ Nam đứng trước cửa phòng làm việc của Tô Bắc thở dốc, lo lắng nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Bắc khẽ ửng hồng, cô chột dạ nhìn Lộ Nam.

“Lộ Nam, anh đi ăn về rồi sao, sao nhìn anh lo lắng vậy!” Tô Bắc cười nói.

Lộ Nam nhìn sâu về phía Tô Bắc, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.

Anh đóng cửa lại, từng bước từng bước đi về phía Tô Bắc.

Trong lòng Tô Bắc hồi hộp, anh không phát hiện ra điều gì chứ, sao lại nghiêm túc như vậy!

Dáng vẻ này của anh, bản thân có chút hơi sợ hãi.

Tô Bắc căng căng khóe môi.

“Lộ Nam, anh làm sao vậy? Sao không nói gì vậy?” Tô Bắc làm điệu bộ cười nói.

Lộ Nam đi đến trước mặt cô.

Bỗng nhiên, anh kéo Tô Bắc vào trong lòng, ghé vào tai cô khẽ nói.

“Sao em lại tắt máy, sao em không nghe điện thoại, em có biết anh trên đường đi đã lo lắng nhiều như thế nào không? Anh sợ rằng sẽ xảy ra chuyện như lần ở khách sạn Đế Tước, em có biết không? Sao em lại có thể hành hạ anh như vậy, Bắc Bắc!” Tiếng cuối cùng của Lộ Nam, vô cùng mất kiểm soát.

Tô Bắc đột nhiên tự trách mình đến cùng cực.

Đều trách bản thân, nếu như không phải cô không nói rõ ràng, Lộ Nam sao có thể lo lắng như vậy.

Nhưng lúc đó lại sợ anh sẽ hỏi nhiều Tô Lẫm, Tô Lẫm không thể chịu đựng được sự tra hỏi của anh, nói linh tinh một hai câu…

Tô Bắc nghĩ đến những câu hỏi đó, đột nhiên trong lòng vô cùng bối rối.

Lộ Nam ôm chặt Tô Bắc trong lòng.

Tô Bắc đau lòng ôm lại Lộ Nam, miệng thì thầm.

“Em xin lỗi! Lộ Nam, thật sự em xin lỗi! Lộ Nam, em xin lỗi…” Cô cứ nói xin lỗi như vậy.

Lộ Nam cũng không ngu ngốc, cảm nhận được lời xin lỗi của cô chứa quá nhiều sự tự trách mình và tội lỗi.

Anh buông Tô Bắc ra.

“Bắc Bắc, hôm nay em làm sao vậy? Sao đột nhiên lại bất thường như vậy?” Lộ Nam cau mày hỏi.

Tô Bắc mím chặt môi, lắc lắc đầu.

“Không sao, chỉ là trong lòng em tự trách mình, điện thoại hết pin cũng không để ý, khiến cho anh lo lắng vô ích!” Tô Bắc chột dạ nói.

Lộ Nam lắc đầu.

“Không sao, chỉ cần em không sao là tốt rồi! Đúng rồi, nãy em nói trong điện thoại, tìm anh có việc gì gấp vậy?” Lộ Nam hỏi.

Tô Bắc cười miễn cưỡng.

Nếu như không phải để anh nhanh chóng quay trở lại công ty, bản thân sao có thể đưa ra một lý do hoang đường như vậy!

Cô suy nghĩ rồi nói: “Thực ra, cũng không có chuyện gì gấp lắm, chỉ là đàm phán không thành với nhà đầu tư, tâm trạng không tốt muốn tìm anh nói chuyện thôi mà!” Tô Bắc nói một cách không tự nhiên.

Lộ Nam nhíu mày.

“Bọn họ không đồng ý đầu tư sao? Hay là không tin tưởng vào năng lực của Cố Thiến Doanh? Hay là nói, chúng ta đưa ra yêu cầu quá mức. Bắc Bắc, em nói cho anh nghe, anh nhất định sẽ trừng trị bọn họ thích đáng!” Giọng nói Lộ Nam mang theo chút tức giận.

Nếu như có người dám bắt nạt Tô Bắc, anh là người đầu tiên không bỏ qua.

Tô Bắc đưa tay ra ôm lấy anh.

“Anh đang nghĩ gì vậy chứ, sao anh lại nghĩ phức tạp như vậy, chỉ đơn giản là khép lại cuộc nói chuyện, tâm trạng không tốt mà thôi, cảm thấy trong nước và ngoài nước có một số chuyện, sự khác biệt vẫn rất lớn, anh nhìn anh xem, đã nghĩ tận tới đâu rồi!” Tô Bắc bất lực nói.

Lộ Nam nghe lời cô nói, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Không có chuyện gì là tốt rồi, anh không sợ gì cả, chỉ sợ em chịu oan ức thôi!” Lộ Nam nói.

Tô Bắc đột nhiên cảm động trong một mớ hỗn độn.

Có được tình yêu của Lộ Nam, thật sự là điều may mắn lớn nhất trong đời cô.

Mặc dù tuổi của cô đã sớm nghe được những lời tình tứ nhưng lời nói của Lộ Nam vẫn khiến trái tim cô đập rộn ràng.

Lộ Nam ôm lấy Tô Bắc, anh đột nhiên cau mày.

“Đúng rồi, Bắc Bắc, em có nhớ cậu bé ở trong khu chung cư của chúng ta không? Tên là Lâm Nhất Hàn!” Lộ Nam nói.

Tô Bắc sững sờ.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT