Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Bắc nghe Lộ Nam nói lúc anh tới tòa nhà đối diện tìm mình thì đã đoán ra cậu bé Lâm Nhất Hàn này có lẽ chính là Tô Hàn.

Khóe mỗi cô khẽ mím lại.

“Em quen cậu bé mà, có chút ấn tượng, đó là một cậu bé rất đáng yêu, trông rất khôi ngô hơn nữa còn dễ khiến người khác yêu thương! Nghe nói bố mẹ cậu nhóc thường không ở nhà!” Tô Bắc dối lòng nói.

Cô có cảm giác lương tâm của bản thân đang trở nên đau nhói.

Lộ Nam nghe Tô Bắc nói mà mắt sáng lên.

“Bắc Bắc em biết không? Hôm nay cậu bé đó mặc đồ giống y hệt em, từ chiếc mũ bóng chày màu đen cho tới cả bộ đồ bò cũng màu đen nốt. Em thấy anh có thể coi đây chỉ là sự trùng hợp không?” Lộ Nam nói với chất giọng trầm ổn.

Tô Bắc đoán đúng rồi, cô như một đứa ngốc vậy.

Quả nhiên là Lộ Nam vẫn nghi ngờ.

Tô Bắc thở dài bất lực.

“Lộ Nam, nếu em nói với anh một số chuyện mà anh không biết, liệu anh có giận em không hoặc là không cần em nữa?” Tô Bắc hỏi Lộ Nam.

Lộ Nam lắc đầu dù trong lòng có chút ngờ vực.

Thế nhưng ánh mắt mà anh nhìn Tô Bắc vẫn vô cùng dịu dàng.

Anh nói: “Bắc Bắc, em đang nói gì thế, dù có thế nào đi nữa anh cũng sẽ không bỏ rơi em, kể cả anh có tức giận thì cũng không thể giận em lâu. Việc mà cả đời này anh không làm được có lẽ là giận dỗi rồi bỏ mặc em!” Lộ Nam nhìn Tô Bắc rồi dịu dàng nói.

Khóe mắt Tô Bắc bỗng nhiên đỏ hoe.

Cô lấy hết can đảm muốn nói cho Lộ Nam biết rằng Tô Hàn chính là con trai của cô. Cô chưa hề nói cho Lộ Nam chuyện xảy ra với cô năm năm trước…

Cô muốn nói ra hết tất cả mọi chuyện.

Thế nhưng câu nói tiếp đó của Lộ Nam khiến cô như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, khiến cô phải gạt bỏ hoàn toàn ý nghĩ muốn nói ra sự thực.

Lộ Nam nói: “Bắc Bắc, chúng mình sinh một đứa con đi, một đứa con là kết tinh tình yêu của chúng mình, mang huyết thống của chúng mình, chỉ thuộc về chúng mình mà thôi!”

Lộ Nam nói một cách hết sức dịu dàng.

Vậy nhưng trái tim của Tô Bắc lại như nặng trĩu.

Lộ Nam muốn có con, một đứa con của hai người.

Nếu lúc này cô nói với Lộ Nam rằng cô đã có con với người khác thì như tính cách của Lộ Nam liệu anh có phát điên lên?

Dù gì thì cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng rằng anh rất quan tâm đến mình.

Tô Bắc do dự, cô tựa vào lồng ngực Lộ Nam, bỗng chẳng muốn nói gì nữa.

Lộ Nam nâng đầu cô lên.

“Bắc Bắc, sao tự dưng không nói gì nữa mà tâm trạng hụt hẫng vậy, anh đã nói gì sai sao?” Lộ Nam lo lắng hỏi.

Tô Bắc lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Đâu có đâu, chỉ là trong lòng em đang hơi rối mà thôi! Dù sao thì kể từ sau chuyện mang thai giả lần trước, bà nội cho rằng sinh non nên chẳng để ý gì đến chúng mình nữa, em thấy hơi buồn!” Tô Bắc dối lòng nói.

Lộ Nam đưa tay xoa xoa đầu cô.

“Em đừng nghĩ lung tung, đợi lần sau em mang thai bà chắc chắn sẽ vẫn yêu thương em thôi, chỉ là bà hơi cổ hủ, nghĩ là con dâu ở nhà chồng thì nên tam tòng tứ đức. Nhưng bà không có ý gì đâu, em đừng nghĩ nhiều, dù chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ đứng về phía em!” Lộ Nam nói một cách chắc nịch, tựa như đang giải thích cho Tô Bắc nhưng cũng giống như đang hứa hẹn với Tô Bắc vậy.

Tô Bắc khẽ gật đầu.

“Ừm, em biết rồi! Em sẽ không nghĩ ngợi linh tinh đâu.” Tô Bắc nói.

Lộ Nam xoa xoa mái tóc mượt mà của cô.

Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh nhỏ bé của Tô Hàn.

Nếu anh và Tô Bắc có một đứa con như vậy thì chắc sẽ thông minh lắm đây.

Hơn nữa, đứa bé chắc cũng sẽ vô cùng xinh trai giống như anh và Tô Bắc.

Ý nghĩ này của anh có chút phóng khoáng.

Anh cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên nghĩ ra mình đã hỏi bao lâu mà vẫn chưa hỏi được Tô Bắc rốt cuộc có quan hệ gì với đứa bé kia.

Anh đưa tay vuốt chiếc mũi nhỏ xinh của Tô Bắc.

“Bắc Bắc, anh hỏi em lâu rồi mà em vẫn chưa trả lời, em và cậu bé Lâm Nhất Hàn đó có quan hệ gì vậy?” Lộ Nam hỏi.

Tô Bắc không kiềm được mà khẽ chớp mắt.

“Ừm…đứa bé đó…không phải em chỉ nói chuyện với nó có dăm ba lần thôi sao. Có lẽ bố mẹ nó không ở bên, nó thiếu thốn tình yêu thương của bố mẹ nên cứ kéo tay em gọi mami. Em rất thương nó nên dần dần cứ có thời gian là sẽ đi thăm. Mẹ cậu nhóc không ở đây nên có lúc em sẽ chơi cùng nó. Em cũng vì sợ anh nghĩ ngợi lung tung nên mới không nói cho anh! Còn về bộ đồ đó là em mua rồi tặng cho cậu nhóc một bộ làm quà, sao thế ạ?” Tô Bắc hỏi.

Lộ Nam nghe câu trả lời của Tô Bắc xong thì dường như mọi chuyện đều trở nên hợp lí trong tích tắc.

Anh gật gật đầu.

“Không có gì, chỉ là tò mò chút thôi. Với lại em tốt bụng giàu tình thương như vậy đương nhiên là anh ủng hộ em rồi. Em thấy anh giống người nhỏ mọn lắm à?” Lộ Nam cười nói.

Tô Bắc bĩu môi.

“Em thấy anh đúng là nhỏ mọn còn gì. Em mà nói chuyện với đàn ông một chút thôi là ai đó đã lồng lộn lên rồi!” Tô Bắc cố tình cười đùa.

Gương mặt điển trai của Lộ Nam lập tức trở nên xám xịt.

Anh nói: “Thế đương nhiên là không được rồi, đứa bé đó còn nhỏ không được tính là đàn ông. Còn đàn ông trưởng thành thì khác. Anh luôn thấy rằng họ có ý đồ gì đó với em, anh vẫn nên để mắt tới em thì hơn!” Lộ Nam hằm hè nói.

Tô Bắc nằm trong lòng anh bật cười thành tiếng.

Lộ Nam tuyên bố chủ quyền một cách đường hoàng như vậy, mạnh mẽ nói với cô rằng anh có tính chiếm hữu cô rất mạnh.

Tô Bắc đột nhiên không biết rằng họ như vậy là tốt hay không.

Sau này…thân phận của Tô Hàn và Tô Lẫm bị bại lộ thì cô thật sự thấy sợ hãi vì cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.

Tô Bắc thấy lòng mình như có tảng đá đè nặng xuống.

Lộ Nam đưa tay dịu dàng vuốt mặt cô, không hề phát hiện ra tâm trạng bất thường của cô.

Tô Bắc nghĩ ngợi một lúc rồi tự nhiên hỏi.

“Lộ Nam, hôm nay anh đã gặp cậu bé đó chưa? Sao anh biết hôm nay bọn em mặc đồ giống nhau?” Tô Bắc tò mò nhìn Lộ Nam.

Tô Hàn không nói với cô tại sao hôm nay lúc ở Hiên Viên lầu lại đưa Tô Lẫm đi.

Thế nhưng cô mơ hồ cảm nhận được rằng có chuyện gì đó đã xảy ra mà cô không biết.

Tô Bắc tự nhiên hỏi như vậy Lộ Nam mới nghĩ ra Tô Bắc vẫn chưa biết rằng Lâm Nhất Hàn chính là Hàn Tinh.

Anh nhìn Tô Bắc.

“Bắc Bắc, có lẽ em vẫn chưa biết, đứa bé đó không phải người bình thường đâu. Trình độ máy tính của nó tốt hơn Vân Phàm biết bao nhiêu. Hôm qua hệ thống máy tính của công ty chúng ta bị đình trệ là do đứa nhóc này gây ra. Hôm nay anh cũng mới gặp cậu ấy, biết được thân phận cậu ấy thì giờ vẫn thấy choáng váng và khó tin. Dù gì cậu ấy cũng vẫn còn nhỏ.” Lộ Nam nói đầy cảm thán.

Tô Bắc đờ cả người.

Lộ Nam đã biết thân phận cả Tô Hàn.

Xem ra hai con người này ban ngày ban mặt đã làm ra chuyện gì kinh thiên động địa rồi.

Hơn nữa, cô có thể nghe ra từ lời nói của Lộ Nam rằng anh vô cùng khen ngợi Tô Hàn.

Chỉ có điều là tới bây giờ ngay cả họ tên thật của cậu bé Lộ Nam cũng không biết.

Tô Bắc không biết phải nói gì, hai đứa con này thật quậy phá quá!

Cô giả vờ bày ra vẻ kinh ngạc.

“Không ngờ đấy, hóa ra nó lại giỏi như thế, có điều trước mặt em nó chưa nói như vậy bao giờ.” Tô Bắc nói.

Lộ Nam gật đầu.

“Đó là đương nhiên, cậu ấy coi em như là mẹ. Ở trước mặt em sẽ là đứa trẻ ngoan, cậu ấy không muốn nhìn thấy em dùng những ánh mắt khác nhau, hãy cứ coi cậu ấy là những đứa trẻ thiên tài đi!” Lộ Nam giải thích.

Tô Bắc gật đầu.

Lộ Nam nói chuyện với Tô Bắc một lúc rồi rời đi.

Tô Bắc nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, bèn ngồi xuống ghế.

Cô đưa tay vò lấy mái tóc.

Nghĩ đến cái tên Lâm Nhất Hàn, Tô Bắc không biết nói gì hơn.

Thằng bé Tô Hàn lại bịa cho mình cái tên như vậy.

Thằng bé đổi họ từ lúc nào, sao người làm mẹ như cô lại không biết?

Hai thằng quỷ con, đúng là cá không ăn muối cá ươn mà.

Xem ra phải đi tìm hai đứa tính sổ mới được.

Tô Bắc lấy điện thoại ra, nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Tô Hàn, Tô Lẫm trong nhóm wechat.

Tô Bắc: Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm, hai thằng nhóc này ra đây cho mẹ!

Tô Hàn: Mami, con không ở đây!

Tô Lẫm: Mami, mong mẹ tha lỗi!

Tô Bắc nghĩ đến dáng vẻ hai đứa trẻ, một bụng tức dường như biến mất.

Cô không bằng lòng lắc đầu.

Tô Bắc: Tiểu Hàn, nếu con không ở đó thì đây là ma đang nói chuyện à? Tiểu Lẫm, con làm sai chuyện gì mà cần mami tha thứ vậy?

Tô Hàn: Mami, vừa nãy điện thoại của con bị ma trộm mất!

Tô Lẫm: Mami, lời xin tha lỗi vừa nãy là anh gửi, vừa nãy anh ấy không cầm điện thoại của mình.

Tô Bắc không biết nói gì, bây giờ còn dám trêu mình.

Tô Bắc: Tiểu Hàn, từ lúc nào mà con thêm một cái tên thế. Lâm Nhất Hàn, nghe cũng hay đấy nhưng sao mẹ lại không biết nhỉ?

Tô Hàn: Mami, hãy nhìn khuôn mặt trung thực này của con, tên đó là tiểu Lẫm nghĩ ra, em ấy còn nghĩ cho mình một cái tên gọi là Lâm Nhất Phàm.

Tô Lẫm: Anh, anh đừng ngậm máu phun người, cái tên này rõ ràng là anh đổi, anh lên mạng làm thân phận giả cho chúng ta, sao anh lại lừa mami như thế!

Tô Hàn: Là anh làm sao? Đoán chừng là em làm lúc mộng du, lúc bình thường anh ngoan như vậy, sao có thể làm ra chuyện này?

Tô Bắc: Dừng lại! Hai đứa đang diễn kịch cho mẹ xem à, chuyện lần này rốt cuộc là như thế nào, hai đứa nói rõ cho mẹ, không được đi đâu hết. Nếu không, bây giờ mami sẽ về nhà hỏi các con rõ ràng!

Nhìn thấy dòng tin nhắn của Tô Bắc giống như đang tức giận, Tô Hàn và Tô Lẫm không dám nói linh tinh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT