Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cố Niên Thành khẽ cười một tiếng, cũng không nói gì cả.

Thay vào đó là nhìn vào mắt của Cố Thiến Doanh, dường như đang trầm ngâm điều gì đó.

Sắc mặt Tô Bắc lạnh nhạt, cú sốc vừa nãy, đến nhanh đi cũng nhanh.

Suy cho cùng, đây cũng chỉ là chuyện của gia đình Cố Niên Thành, cuối cùng thì anh ấy vẫn phải tự mình giải quyết.

Đột nhiên, Cố Niên Thành cảm nhận được một ánh mắt như muốn giết người.

Anh đột nhiên nheo mắt và đột ngột quay đầu lại.

Kết quả, trong phút chốc khi quay đầu lại, Cố Niên Thành nở một nụ cười.

Lộ Nam chằm chằm nhìn anh một cách dữ dội, ánh mắt ấy rất giống như muốn ăn thịt mình.

Cố Niên Thành nhướn mày khiêu khích Lộ Nam.

Ánh mắt ấy, căng thẳng đến cùng cực.

Tô Bắc ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Niên Thành đang cười đểu.

Cô quay đầu lại liền nhìn thấy Lộ Nam, giống như ngọn núi lửa sắp phun trào.

Cô nhanh chóng thè thè lưỡi, thậm chí quên rằng Lộ Nam vẫn còn đang ở đó.

Cố Niên Thành nhìn Tô Bắc, nhếch mép cười nhạt.

“Em mau chóng qua đó đi, nếu không xem chừng anh sẽ bị ánh mắt của Lộ Nam giết chết mất!” Cố Niên Thành cười nói.

Tô Bắc nhìn anh cười ngượng ngùng, nhanh chóng đứng dậy đi về phía Lộ Nam.

Nhìn bóng dáng Tô Bắc đi về phía Lộ Nam, nụ cười trên khuôn mặt của Cố Niên Thành nhạt dần.

Vẻ mặt của anh ấy, có chút gì đó tẻ nhạt khó nhận ra được.

Tô Bắc đi đến trước mắt Lộ Nam, Lộ Nam dứt khoát kéo cô lại, kéo cô ra phía sau cột nhà.

Chiếc cột nhà dày dặn này, có thể che khuất được tầm nhìn của mọi người ở đại sảnh, không ai có thể nhìn rõ bọn họ rốt cuộc đang làm gì ở phía sau.

Lộ Nam chống lên chiếc vòng ngọc trai của Tô Bắc, giọng nói rất tức giận.

“Bọn em nói chuyện lâu như vậy, vẫn chưa nói đủ sao? Anh chỉ nhìn thấy anh ta ưu tư mất kiểm soát, thương hại anh ta một chút, bảo em đi an ủi anh ta. Ai biết được, em không có chút lương tâm, cuối cùng lại định nói chuyện suốt đêm với anh ta mà quên đi chồng em vẫn còn đang ở đó!” Lộ Nam buồn bã nói, giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo.

Tô Bắc mỉm cười, cô bất lực nhìn Lộ Nam.

“Chẳng phải là tâm trạng anh ấy không tốt, em chỉ nói vài câu, sao em có thể quên được sự tồn tại của anh chứ, anh là chồng của em mà, anh ấy cùng lắm cũng chỉ là bạn bè, bạn bè mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều!” Tô Bắc mỉm cười, nhẹ nhàng nói để ngăn ai đó tức giận như phun trào núi lửa.

Lộ Nam giận dỗi nhìn Tô Bắc.

“Nếu như em biết bọn em chỉ là bạn bè, thì tốt nhất về sau không được qua lại với Cố Niên Thành nữa!” Lộ Nam ngang ngược nói.

Tô Bắc đột nhiên không nói nên lời.

“Lộ Nam, anh cũng không phải trẻ con nữa, sao có thể như thế chứ! Người ta giúp đỡ em nhiều lần như vậy, sao em có thể vô cớ phớt lờ họ được! Anh đừng tức giận nữa có được không, em đã nói với anh rồi, bọn em thật sự chỉ là bạn bè mà thôi! Lẽ nào anh không tin tưởng em một chút nào sao?” Giọng nói của Tô Bắc nghe có chút tức giận.

Lộ Nam nhìn Tô Bắc kỳ cục.

“Bắc Bắc, không phải là anh nhỏ nhen cũng không phải anh không tin em, chỉ là nhìn thấy Cố Niên Thành mỗi lần giúp em thoát khỏi rắc rối, trong lòng anh rất khó chịu. Người chồng hợp pháp như anh giống như một người bất tài, chuyện gì cũng đều phải để anh ta ra tay vì em, cảm giác như vậy thật không vui chút nào. Hơn nữa, anh yêu em như vậy, anh ta lại giúp đỡ em như thế, cứ cho là anh rộng lượng thì anh cũng sẽ ghen thôi. Bắc Bắc, lẽ nào em không thể đứng vào vị trí của anh để suy nghĩ một chút sao?” Lô Nam oan ức nói, sắc mặt lạnh nhạt xen lẫn với nỗi oán hận trong lòng.

Tô Bắc bất lực nhìn anh.

“Lộ Nam, em thật sự không nhìn thấy bất cứ sự rộng lượng nào từ anh cả!” Tô Bắc nói, nhìn Lộ Nam một lượt.

Cô mỉm cười nói: “Sự rộng lượng của anh ở đâu vậy?”

Lộ Nam đột nhiên chán nản, anh thực sự có một sự thôi thúc phải siết chặt cô gái nhỏ trước mặt.

Nhưng nhìn thấy biểu cảm cười tươi như hoa của cô, anh lại vui vẻ, mỉm cười.

Cô gái nhỏ này, bây giờ đang đứng trước mặt anh, thật là coi trời bằng vung!

Nhìn biểu cảm bất lực của Lộ Nam, Bắc Bắc vươn tay ra ôm cổ anh, hôn anh.

“Được rồi, đừng tức giận nữa, sau này em sẽ chú ý hơn, nhỏ nhen như vậy còn nói bản thân rộng lượng!” Tô Bắc nín cười nói.

Khuôn mặt đẹp trai của Lộ Nam, đột nhiên tối sầm lại.

Tô Bắc nhìn biểu cảm của anh, đột nhiên cười phá lên.

Lộ Nam bất lực xoa xoa đầu cô.

“Được rồi, anh không tức giận nữa, em mau nhanh chóng nói với Cố Niên Thành một tiếng, chúng ta về nhà thôi, cảm giác nán lại ở đây là đang lãng phí thời gian và cuộc sống!” Lộ Nam nói.

Tô Bắc gật gật đầu đồng ý.

“Thời gian là vàng bạc, anh xem xem, chúng ta không chỉ lãng phí thời gian và cuộc sống mà còn lãng phí nhiều vàng bạc óng áng như thế, mau đi thôi!” Tô Bắc nói.

Cô nói xong, khéo léo chui ra khỏi cánh tay của Lộ Nam, đi về phía đại sảnh.

Lộ Nam lặng lẽ nhìn bóng dáng của Tô Bắc, nhìn cô đứng trước mặt Cố Niên Thành, hai người đang nói chuyện, trong lòng anh có một cảm giác vững vàng.

Bất kể là trước đây, Tô Bắc thuộc về ai nhưng bây giờ cô ấy chỉ thuộc về mình anh thôi.

Lộ Nam từng bước rời khỏi bữa tiệc trước, anh đang đứng ở bên ngoài đợi Tô Bắc, nhân tiện gửi tin nhắn cho cô.

Lộ Nam: Bắc Bắc, sau khi em đi ra, cứ đến thẳng bãi đỗ xe, anh đang đứng cạnh xe đợi em!

Tô Bắc: Lộ Nam, anh thật sự ổn không thế? Em thấy Vân Phàm đang tìm anh ở khắp nơi đó! Anh không nói với cậy ấy một tiếng sao?

Lộ Nam: Anh quên rồi!

Tô Bắc xem tin nhắn, đột nhiên ngẩn người.

Một người thì quên mất, một người thì lo lắng vớ vẩn, hai người này thực là hết đường nói cũng không biết gọi điện thoại để liên lạc.

Tô Bắc: Được rồi, vậy để em bảo cậu ấy một tiếng, anh cứ đợi em trước đi!

Lộ Nam: Ừm, nhanh lên, đừng có gây rắc rối, nếu không anh sẽ không ở bữa tiệc, lại đi đến chỗ Cố Niên Thành để làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy.

Tô Bắc: Yên tâm đi, cứ cho là có người kiếm chuyện, em cũng trong phút chốc biến thành Thủy thủ Mặt Trăng, sẽ không cho họ cơ hội đâu.

Lộ Nam: Nhỡ đâu em bị tổn hại thì phải làm sao? Anh sẽ rất đau lòng, giữa việc Cố Niên Thành giúp đỡ em với việc bản thân em bị chịu thiệt, anh vẫn chọn để anh ta giúp em!

Tô Bắc: Lộ Nam, sao anh lại coi thường em như vậy, em sẽ phải biết ổn thỏa mạnh yếu tùy lúc với từng đối thủ chứ, khi một tên lưu manh bước đến em cũng có thể đánh bại!

Lộ Nam nhìn những lời nói hùng hồn của Tô Bắc, khẽ cười thầm.

Tô Bắc cúi đầu nghịch điện thoại, không hề chú ý có người đang đi đến.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Tô Noãn.

Tô Bắc bất ngờ đảo đảo mắt.

Lộ Nam thật là gở mồm gở miệng, nói cô gặp rắc rối là có thể gặp rắc rối liền.

Tô Bắc liếc nhìn Tô Noãn.

“Thật là ngại quá, lại gặp cô ở đây!” Tô Bắc cười nham hiểm nói.

Mặc dù cô không muốn gặp Tô Noãn nhưng phép lịch sự tối thiểu khi làm người thì cô vẫn có.

Tô Noãn nhìn chằm chằm vào Tô Bắc.

“Tô Bắc, chị không cần quá đắc ý, phong thủy thì luân phiên thay đổi, sau này ra sao vẫn chưa biết được, bây giờ chị ở trước mặt tôi giả vờ cái gì chứ!” Tô Noãn nói xong, đảo mắt, đột nhiên cầm chai rượu sâm panh trước mặt, hất lên người Tô Bắc.

Tô Bắc mặc dù mặc một chiếc váy màu đen, nhưng loại rượu sâm panh này mà trên người cô xem ra cũng không hề dễ chịu!

Bây giờ cô nhìn thấy Tô Bắc, trong lòng không hề dễ chịu.

Cho dù có thể khiến cô tức giận, xem ra cũng tốt rồi.

Tô Bắc nhìn thấy có gì đó bất thường, cô đột nhiên nghiêng người, nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cổ tay của Tô Noãn.

Cổ tay của Tô Noãn bị bẻ đau, cô vừa buông tay, rượu sâm panh liền đổ xuống ngực cô ta.

Tô Noãn mặc một chiếc váy màu trắng, rượu màu vàng nhạt đổ lên trên, nhìn giống như bị một đứa trẻ con tè dầm lên vậy.

Tô Noãn đột nhiên tức giận nhảy dựng lên.

Ở nơi đông người thế này, cô ta không thể vung tay đánh Tô Bắc được.

Khuôn mặt Tô Noãn xám xịt lại.

Cô ta nhìn vết rượu trước ngực, khuôn mặt khó coi vô cùng.

Tô Bắc nhún vai vô tội.

“Không trách tôi được, là cô tự tìm đến đó!” Tô Bắc nói xong, còn dơ hay tay ra làm dáng vẻ mình chẳng làm gì cả.

Tô Noãn thực sự muốn lao đến và xé toạc miệng của Tô Bắc ra.

Nhưng nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người nhìn cô ta, hơn nữa còn chú ý tới ngực cô.

Cô ta cúi đầu nhìn xuống, bỗng thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ.

Bởi vì phía trên của chiếc váy dạ hội màu trắng khá nhẹ và mỏng, bị rượu sâm panh đổ lên, nhìn như không mặc gì cả, bộ ngực đẹp đều bị nhìn thấy hết.

Tô Noãn dữ tợn nhìn Tô Bắc, bỏ chai rượu trong tay xuống, chạy về phía nhà vệ sinh.

Tô Bắc cười tít mắt, tiếp tục đi về phía Vân Phàm.

Cố Niên Thành ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, khuôn mặt cười vui vẻ.

Tô Bắc đi đến trước mặt Vân Phàm, cô vẫn chưa nói gì, Vân Phàm đã nhìn cô lo lắng nhìn cô.

“Chị Tô, chị không sao chứ?” Vân Phàm hỏi.

Tô Bắc lắc lắc đầu.

“Không sao, tôi sao có thể có chuyện gì chứ!” Tô Bắc lạnh lùng nói.

Cô suy nghĩ một lúc.

“Đúng rồi, tôi đến để nói với cậu, Lộ Nam đã đi rồi, tôi cũng phải đi đây, tiện thể nói với cậu một tiếng đừng đợi anh ấy nữa!” Tô Bắc cười nói với Vân Phàm.

Khuôn mặt của Vân Phàm đột nhiên nhìn như một quả mướp đắng.

“Chị Tô, không phải chứ, Tổng giám đốc không đi cùng em sao? Vậy mà em cứ đợi anh ấy mãi!” Vân Phàm cay đắng nói.

Tô Bắc mỉm cười.

“Làm đơn yêu cầu anh ấy trả tiền thưởng với phúc lợi đi, để anh ấy nhận thức rõ được hành vi đề cao người yêu hơn bạn bè!” Tô Bắc nín cười nói.

Đôi mắt Vân Phàm sáng lên.

“Chị Tô à, đúng là tư tưởng lớn gặp nhau, chị cũng cảm thấy Tổng giám đốc của chúng ta thật là quá đề cao người yêu hơn bạn bè, đúng không? Chị cũng thấy rằng tiền thưởng và lương của em phải tăng thêm đúng không chị?” Vân Phàm hào hứng nói.

Tô Bắc nhìn Vân Phàm với biểu cảm vô cùng phấn khích.

Cô cười một tiếng.

“Cái đó…Lộ Nam vẫn đang đợi tôi, câu hỏi này, ngày mai chúng ta đến công ty thương lượng nhé!” Tô Bắc nói xong liền nhanh chóng chạy đi.

Vân Phàm nhìn theo bóng dáng của Tô Bắc, biểu cảm trên khuôn mặt anh trở lại bình thường.

Tổng giám đốc thật là được, đưa anh tới xong lại để anh lại một mình.

Chỉ có điều, cấp dưới tri kỷ như anh, xem ra trên thế giới này cũng không tìm được nữa!

Để ông chủ không xấu hổ, phải nghiêm túc hy sinh hình tượng của bản thân!

Tô Bắc đi ra đại sảnh của bữa tiệc, liền gửi tin nhắn cho Lộ Nam.

Tô Bắc: Em ra rồi đây, anh mau đến đi.

Lộ Nam: Hơi muộn đấy, có phải Vân Phàm lại kéo em lại nói gì đó rồi!

Tô Bắc: Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của em đi, anh đúng là gở mồm gở miệng mà, anh vừa nói xong em đã đụng phải Tô Noãn, anh nói xem có lãng phí thời gian không?

Lộ Nam: Em gặp Tô Noãn sao? Cô ta không làm gì em chứ?

Tô Bắc: Em đổ rượu sâm panh lên người cô ta!

Lộ Nam: Em cố tình à?

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT