Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Bắc nhìn Lộ Nam không nói nên lời.

Người đàn ông này thật là trẻ con. Tô Hàn là một đứa trẻ, sao anh lại có thể ghen tị với nó được chứ!

Nhưng mà, nhìn ánh mắt hờn trách của Lộ Nam, cô cũng không thể làm ngơ.

Tô Bắc nghĩ một chút, gắp món ăn Lộ Nam thích ăn nhất cho anh, lúc này Lộ Nam mới hài lòng.

Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện.

Lộ Nam nhìn Vân Phàm, anh bỗng nhiên nhớ ra chuyện sáng nay anh nói với Cố Niên Thành.

Thu mua tập đoàn Thiên Hồng, vấn đề này giải quyết càng nhanh càng tốt.

“Vân Phàm, sau khi ăn xong cậu bàn với Tiểu Hàn về vấn đề bảo mật thông tin rồi cùng tôi về nhà, sau đó đến phòng sách của tôi, tôi có vài chuyện cần giao cho cậu làm!” Lộ Nam nói.

Vân Phàm gật đầu.

“Vâng, thưa tổng giám đốc!”

Sau khi dùng bữa xong, Tô Hàn và Vân Phàm ngồi đó nói chuyện. Tô Bắc và Lộ Nam thỉnh thoảng cũng nói vài lời.

Sau khi Tô Hàn và Vân Phàm nói chuyện xong, cậu quay lại nhìn thấy Tô Bắc đang nói chuyện với Lộ Nam.

Khuôn mặt nhỏ của cậu lóe lên một chút bất mãn.

Mami có vẻ như rất thích chú Lộ, sau này liệu mami có vì chú Lộ mà không cần cậu với Tiểu Lẫm nữa không.

Không biết tại sao, trái tim Tô Hàn đột nhiên nảy sinh ra những lo lắng như vậy.

Tô Bắc nhìn ánh mắt của con trai, biết rằng Tô Hàn chắc chắn lại đang nghĩ linh tinh rồi.

Cô ngừng nói chuyện với Lộ Nam, đứng thẳng dậy.

“Nếu đã nói xong rồi thì chúng ta về đi!” Tô Bắc nói.

Ba người còn lại gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Đến căn hộ ở trung tâm thành phố, Tô Hàn xuống xe, tự mình lên lầu.

Tô Bắc muốn tiễn cậu, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lộ Nam, cô lại dừng lại.

Buổi sáng cô đã ở cùng với Tô Hàn, buổi chiều lại đi nữa Lộ Nam chắc chắn sẽ nghĩ nhiều hơn.

Dù sao, trong lòng Lộ Nam cho dù Tô Bắc và Tô Hàn có thân thiết nhiều thế nào đi nữa cũng không phải là con của mình và không cần thiết.

Tô Hàn đi được hai bước, quay người lười liếc nhìn chiếc xe của Lộ Nam.

Không biết tại vì sao, Tô Bắc dường như nhìn thấy Tô Hàn có chút không vui, như thể đang trách móc cô.

Tô Bắc bỗng dưng không nghĩ được quá nhiều.

Cô quay người nói với Lộ Nam: “Tiểu Hàn là em đưa ra ngoài, em phải đưa nó lên lầu, nếu không em sẽ không yên tâm!”

Lộ Nam gật đầu.

“Cũng phải, em đưa nó lên lầu đi. Cho dù nó thông minh như thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ! Anh với Vân Phàm đi lên lầu, cũng có chuyện phải bàn bạc trước.” Lộ Nam mỉm cười nói.

Tô Bắc thở phào nhẹ nhõm.

Cũng đúng, là cô đã quá nhạy cảm, suy nghĩ quá nhiều. Dù sao Lộ Nam cũng là một người trưởng thành, cũng không đến mức trẻ con như vậy.

Cô gật đầu, đi xuống xe và nhanh chóng đuổi theo Tô Hàn.

Khi Tô Hàn nhìn thấy Tô Bắc chạy đến, cậu lập tức mỉm cười, sắc mặt vô cùng hạnh phúc.

Ngay lúc đó, Tô Bắc chợt cảm thấy hài lòng.

Con là tất cả sự nỗ lực của cô. Nếu không thể yêu thương chúng, vậy mọi nỗ lực cô làm đều là vì cái gì.

Sau khi Tô Bắc và Tô Hàn lên lầu, Lộ Nam và Vân Phàm nhanh chóng lái xe xuống hầm để xe.

Sau khi lên lầu, Lộ Nam đưa Vân Phàm đến phòng sách.

Anh đưa tất cả những thông tin cổ đông của tập đoàn Thiên Hồng mà anh đã tìm được trước đó cho Vân Phàm.

“Những tài liệu này, cậu giữ chúng trước, lần lượt tiêu diệt từng cái một. Nếu có khả năng, hãy thu mua cổ phần trong tay bọn họ. Đương nhiên, đây không phải là nhiệm vụ chính của cậu. Chuyện này, trong khi cậu đang thực hiện, Cố Niên Thành cũng đang thực hiện nó.” Lộ Nam nói.

Anh nhìn Vân Phàm, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhiệm vụ chính của cậu bây giờ là đi điều tra một người, một cổ đông chưa bao giờ xuất hiện trong hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Hồng. Trong tay anh ta có 11% cổ phần của tập đoàn Thiên Hồng, nhưng rất ít người biết sự thật về người cổ đông bí ẩn này. Cậu hãy đi điều tra, sử dụng tất cả nguồn lực, nhanh chóng tìm ra anh ta. Như vậy, chúng ta cũng có thể bắt đầu từ người cổ đông bí ẩn này để thu mua tập đoàn Thiên Hồng.” Lộ Nam nói.

Vân Phàm nhìn Lộ Nam, sắc mặt thận trọng.

“Tổng giám đốc, như vậy là chúng ta phải đẩy nhanh việc thu mua tập đoàn Thiên Hồng rồi phải không?” Vân Phàm hỏi.

Lộ Nam gật đầu.

“Đúng vậy, cậu nói không sai. Bây giờ chúng ta cần làm là tấn công hai chiều, tốt nhất là có thể nhanh chóng lấy được tập đoàn Thiên Hồng. Đây là ý kiến của tôi cũng là ý kiến của Cố Niên Thành. Cậu chỉ cần đi tìm thông tin của người cổ đông bí ẩn này là được!” Lộ Nam nói.

Vân Phàm gật đầu.

“Tổng giám đốc, anh yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra ra!”

Lộ Nam “ừm” một tiếng, anh dặn dò Vân Phàm.

“Chuyện này, ở thời điểm này cậu không được nói cho bất cứ ai biết, cậu lặng lẽ tiến hành là được! Hãy nhớ giữ bí mật!” Lộ Nam nói.

Vân Phàm gật đầu, và đảm bảo một lần nữa.

Lộ Nam nói về việc thu mua với Vân Phàm một lúc rồi để anh ta rời đi.

Khi Tô Bắc từ chỗ Tô Hàn trở về, cô thấy Lộ Nam đang làm việc, cô nhẹ nhàng trở về phòng, không đến làm phiền anh.

Buổi tối, Tô Bắc nhận được cuộc gọi từ Cố Thiến Doanh.

“Chị Bắc Bắc, ngày mai chị đến trường quay xem em nhé. Ngày mai là mấy cảnh quay cuối cùng, em rất muốn để chị đến xem, hơn nữa còn có cảnh treo người trên không rất hay!” Cố Thiến Doanh phấn khích nói.

Tô Bắc suy nghĩ một chút.

“Được, thực ra hai hôm nay chị cũng muốn đi gặp em, nhưng mà chị quá bận, một đống thứ linh tinh, chị cũng không biết mình đang làm gì nữa!” Tô Bắc mỉm cười nói.

Tiếng cười của Cố Thiến Doanh vang lên.

“Chị Bắc Bắc, bận việc linh tinh cũng là việc, vừa nghĩ chị đến xem em, em rất lo lắng, em sợ mình diễn không tốt, em phải làm sao?” Giọng nói của Cố Thiên Doanh xen lẫn sự phấn kích.

Tô Bắc mỉm cười.

“Nào nào, bây giờ còn học được cả cách tâng bốc nữa rồi cơ à!” Tô Bắc mỉm cười nói.

Cố Thiến Doanh có chút ngượng ngùng.

“Chị Bắc Bắc, chị nói gì thế, không phải như vậy đâu! Ân tình của chị dành cho em, em sẽ không bao giờ quên điều đó!” Cố Thiến Doanh cảm kích nói.

Tô Bắc bất lực lắc đầu.

“Cô bé ngốc, đừng nói nữa. Ngày mai phải quay phim thì đi ngủ sớm đi, đừng nghĩ linh tinh nữa! Sáng mai chị sẽ qua đó sớm!” Tô Bắc nói.

Cố Thiến Doanh đồng ý và cúp điện thoại.

Tô Bắc bước tới và nằm lên giường.

Cô đang định nói chuyện với Tô Hàn và Tô Lẫm thì tiếng gõ cửa vang lên.

Tô Bắc giật mình.

“Vào đi! Có chuyện gì vậy? Lộ Nam.” Không phải anh đang làm việc sao? Sao tự nhiên lại đến tìm cô!

Lộ Nam đẩy cửa bước vào.

“Bắc Bắc, sao em lại chạy đến căn phòng này nữa?” Lộ Nam bất lực nhìn cô.

Tô Bắc đỏ mặt, anh ấy có ý gì chứ!

“Đây vốn dĩ là phòng của em, em ở đây là rất bình thường!” Tô Bắc đỏ mặt, thấp giọng nói.

Lộ Nam bước tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Ai nói thế! Đây rõ ràng là phòng dành cho khách. Hơn nữa, theo ý của em, chúng ta vốn dĩ là vợ chồng, ngủ cùng nhau cũng là chuyện bình thường, em nói xem có đúng không?” Lộ Nam nhìn Tô Bắc trêu chọc.

Tô Bắc ngượng ngùng trả lời, cô dựa mặt vào ngực Lộ Nam.

“Anh đang nói linh tinh cái gì thế! Ai muốn ngủ với anh!” Tô Bắc nói.

Lộ Nam khẽ cười.

“Đương nhiên là em rồi, chẳng lẽ còn có thể là anh muốn ngủ với anh à!”

Tô Bắc ngại ngùng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Người đàn ông này nói chuyện tại sao lại không có một chút xấu hổ nào hết cả!

Cô đẩy ngực Lộ Nam.

“Anh đang nói cái gì đấy, mau đi xem văn kiện đi, nếu không lại phải thức khuya, em phải đi ngủ rồi!” Tô Bắc cúi đầu nói.

Lộ Nam mỉm cười.

“Bắc Bắc, em đừng ngại, nếu không lần nào anh cũng sẽ không nỡ ra tay!” Lộ Nam nói vô cùng ẩn ý.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Bắc đỏ hơn, người đàn ông này sao lại không biết xấu hổ như thế!

Sao cô lại không biết có lần nào anh ngại cơ chứ.

Lần nào anh cũng ăn cô sạch sẽ, đều rất tự nhiên!

Tô Bắc nhíu mày, đỏ mặt nhìn Lộ Nam.

“Lộ Nam, sao anh lại không có chút xấu hổ nào hết vậy! Em chưa từng thấy anh có lúc nào biết ngại cả, anh mau ra ngoài đi!” Tô Bắc đẩy anh, nhưng lại không thể đẩy được.

Lộ Nam ôm chặt lấy Tô Bắc, anh áp cằm vào cái đầu nhỏ của Tô Bắc.

“Bắc Bắc, ôm em như vậy là tuyệt vời! Nếu như anh biết xấu hổ, anh còn có thể ôm được người đẹp sao?” Lộ Nam cười nói.

Đầu của Tô Bắc đâm thẳng vào ngực anh.

“Anh thật là xấu xa, rốt cuộc anh đang nói cái gì thế hả?” Tô Bắc ngượng ngùng nói.

Lộ Nam thì thầm vào tai cô.

“Ngoan một chút, em đừng cựa quậy. Anh tất nhiên là đang nói những điều chỉ thích hợp để hai chúng ta nghe mà thôi!” Lộ Nam cười nói.

Tô Bắc bĩu môi, nhìn người đàn ông này với ánh mắt khác thường.

Đột nhiên, Lộ Nam hôn lên trán của Tô Bắc.

“Bắc Bắc, em chuyển qua ở cùng anh đi, hai người chúng ta ở hai phòng ngủ, có phải là quá lãng phí tài nguyên rồi không!” Lộ Nam kích động nói.

Tô Bắc sững sờ, những lời vô liêm sỉ như thế anh cũng có thể nói được ra, thể diện đâu?

Nếu thật sự biết quý trọng tài nguyên, anh cần gì phải làm một cái bể bơi lớn như vậy ở trên lầu!

Một phần tư phòng sách của anh có lẽ đủ một phòng khách cho cả gia đình rồi!

Tô Bắc hít một hơi thật sâu.

“Lộ Nam, em tạm thời không muốn thảo luận với anh về vấn đề này, anh nên tắm rửa và ngủ sớm đi!” Tô Bắc vừa nói vừa thoát khoải vòng tay của Lộ Nam và đứng dậy.

Lộ Nam nhướn mày nhìn người phụ nữ nhỏ bé tinh nghịch này.

“Ây da! Giỏi thật đấy, Bắc Bắc! Em lại có thể thành công trốn thoát khỏi vòng tay của anh. Em có tin anh vẫn có thể bắt em lại không!” Lộ Nam cười đùa.

Tô Bắc cảnh giác nhìn anh.

“Lộ Nam, em nói cho anh biết, anh đừng làm loạn. Nếu không, em sẽ ra ngoài khách sạn ở đấy!” Tô Bắc nhìn chằm chằm vào Lộ Nam và nghiêm túc nói.

Lộ Nam bất lực nhìn cô.

“Bắc Bắc, tại sao em lại không chịu ngủ cùng anh chứ?” Lộ Nam cau mày nói.

Tô Bắc bĩu môi.

“Vấn đề thực sự quá thâm sâu, chúng ta vẫn còn thời gian, để sau rồi nói đi!” Tô Bắc mỉm cười nói.

Lộ Nam trách móc nhìn cô.

“Bắc Bắc, bây giờ anh có rất nhiều thời gian! Bây giờ chúng ta nói có được không?” Lộ Nam nhìn thẳng về phía Tô Bắc.

Tô Bắc lắc đầu kiên định.

“Không được, anh có thời gian, em không có!” Tô Bắc từ chối dứt khoát.

Lộ Nam càng oán trách hơn.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT