Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Diệp Nhiễm nhìn bóng lưng Tô Noãn một lúc lâu.

Cuối cùng cô ta nghiến răng, cúi xuống, nằm sấp trên mặt đất, chui ra từ lỗ chó.

Sự nhục nhã trên mặt cô ta, và sắc mặt nanh ác, khiến cho khuôn mặt Diệp Nhiễm trông rất khó coi.

Bò ra khỏi lỗ chó, nhìn quần áo bị bức tường gạch của lỗ chó làm bẩn.

Diệp Nhiễm nắm chặt tay, tất cả những gì hôm nay cô ta phải chịu đựng, cô ta chắc chắn sẽ khiến Tô Bắc phải trả lại gấp trăm lần!

Phía bệnh viện.

Lộ Nam lên xe cứu thương, đi theo bác sĩ và y tá nhanh chóng đưa Tô Bắc đến phòng cấp cứu.

Lộ Nam lo lắng đợi ở bên ngoài, sau khoảng nửa tiếng, Tô Bắc mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Bàn chân và cơ thể bị lưỡi dao cắm vào đã được rút ra, máu cũng đã ngừng chảy, vết thương đã được băng bó.

Tuy nhiên, vì bác sĩ tiêm thuốc gây mê cho Tô Bắc nên bây giờ Tô Bắc vẫn đang bất tỉnh.

Lộ Nam đau lòng nhìn Tô Bắc nằm trên giường bệnh, anh nắm chặt tay, tiếng xương cốt phát ra một âm thanh rõ ràng.

Người làm hại Tô Bắc hôm nay, anh chắc chắn sẽ phải khiến đối phương trả giá gấp trăm lần.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Lộ Nam nhanh chóng nghe máy, anh đi đến trước cửa sổ, hạ thấp giọng nói.

“Alo, Vân Phàm, mọi chuyện thế nào rồi?” Lộ Nam hỏi nhỏ.

Giọng nói của Vân Phàm có chút quanh co.

“Tổng giám đốc, tôi đã tìm ra ai là người đã đặt lưỡi dao rồi!” Vân Phàm nói.

Giọng nói của Lộ Nam rất cương quyết.

“Vậy còn nói cái gì, bắt người lại trước! Đừng để anh ta chạy thoát!” Lộ Nam nói.

Giọng nói của Vân Phàm hơi bất lực.

“Tổng giám đốc, người đã tìm ra, nhưng mà cô ta đã chạy mất rồi!” Vân Phàm khó xử nói.

“Là ai làm?” Lộ Nam hỏi.

“Diệp Nhiễm!” Vân Phàm trả lời.

“Cô ta đặt lưỡi dao xong rồi rời đi hay là cả buổi chiều đều ở trường quay?” Lộ Nam hỏi.

Vân Phàm nghĩ một lát rồi nói.

“Tôi hỏi người ở trường quay bên cạnh, họ nói là chiều nay cô ta vẫn đang quay phim. Nhưng mà trong khi tôi đến trường quay, cô ta đã vội vã rời đi rồi. Tôi đi hỏi người đứng ở cửa nhưng không có ai nhìn thấy cô ta rời đi từ cổng chính. Sau đó tôi tìm một lúc lâu mới tìm thấy một lỗ chó ở góc đông bắc của trường quay. Chắc là cô ta rời đi từ chỗ đó!” Vân Phàm nói.

Sắc mặt Lộ Nam trầm xuống.

“Ý của cậu là có người báo tin cho cô ta?” Lộ Nam nói.

Vân Phàm gật đầu.

“Có khả năng là vậy, nếu không Diệp Nhiễm không thể nhạy cảm mà rời đi nhanh như thế. Cô ta chắc chắn biết chúng ta đến điều tra nên mới chạy trốn trước!” Vân Phàm nói suy nghĩ của mình cho Lộ Nam.

Lộ Nam gật đầu.

“Bây giờ người đã trốn thoát, chúng ta nói gì cũng vô ích. Cậu đem video cho cảnh sát, nhanh chóng báo cảnh sát sau đó bắt đầu truy nã Diệp Nhiễm. Tôi không tin cô ta có thể chạy được bao xa!” Lộ Nam nhanh chóng nói.

Vân Phàm gật đầu.

“Vâng, thưa tổng giám đốc. Tôi đi làm ngay bây giờ!” Vân Phàm nói xong liền cúp điện thoại.

Lộ Nam cất điện thoại, khi anh quay người lại nhìn thấy người trên giường cau mày khó chịu.

Lộ Nam vội vàng đi tới.

Tô Bắc từ từ mở mắt ra, cô nhìn bóng người mờ ảo trước mặt, một lúc lâu mới có thể nhìn rõ.

Giọng nói của cô khàn khàn và yếu ớt.

“Lộ Nam...” Tô Bắc chậm rãi mở miệng nói.

Lộ Nam vội vàng cúi xuống ngồi bên giường.

“Bắc Bắc, em đừng nói to, đừng động đến vết thương!” Lộ Nam nhanh chóng nói.

Tô Bắc mím môi.

“Bây giờ thế nào rồi? Anh ở trong phòng bệnh suốt sao? Anh biết chuyện này là ai làm không?” Tô Bắc hỏi một hơi.

Lộ Nam đau lòng nhìn cô, anh đưa tay xoa đầu cô.

“Bây giờ em đã ổn rồi. Lúc lấy lưỡi dao ra rất đau nên em lại ngất đi. Anh để bác sĩ gây tê cho em gần như cả người, bây giờ lưỡi dao đã được lấy ra rồi, vết thương cũng được băng bó xong rồi. Bác sĩ nói, vết thương này rất khó lành nên kêu anh chăm sóc em cẩn thận. Xem ra, em sẽ không được chạy linh tinh trong một thời gian dài, em ngoan ngoãn ở lại bệnh viện đi, anh sẽ chăm sóc cho em. Nhưng mà, vừa nãy Vân Phàm gọi điện đến nói đã điều tra ra được chuyện này là do Diệp Nhiễm làm. Còn ai là người đứng đằng sau sai bảo cũng không dễ nói, bởi vì Diệp Nhiễm đã trốn thoát trước rồi! Em cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện còn lại để anh giải quyết có được không?” Lộ Nam nói.

“Được, vậy anh phải cẩn thận một chút. Con người Diệp Nhiễm vô cùng điên rồ, em nghĩ rằng bây giờ bất cứ chuyện gì cô ta cũng có thể làm được ra.” Tô Bắc nói.

Lộ Nam đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Bắc.

“Điều này anh biết, nhưng mà cô ta muốn làm hại được anh, có lẽ là không có bản lĩnh lớn như vậy. Em hãy yên tâm đi, đừng nghĩ linh tinh!” Lộ Nam nhẹ nhàng an ủi Tô Bắc.

Lộ Nam vừa nói xong, đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng bệnh.

Lộ Nam vô thức cau mày.

Tô Bắc bất lực nhìn anh.

“Đừng cau mày nữa, nếu không sẽ không còn đẹp trai đâu, anh để người ta vào đi, xem xem là ai!” Tô Bắc nói.

Lộ Nam gật đầu.

“Vào đi!” Lộ Nam nói xong, cánh cửa được mở ra.

Cố Thiến Doanh từ ngoài bước vào.

Sắc mặt cô rất lo lắng, gần như vội vã lao về phía giường bệnh của Tô Bắc.

“Chị Bắc Bắc, chị thế nào rồi? Em cũng vừa mới nghe nói chị xảy ra chuyện khi quay phim. Tất cả đều tại em, người đó chắc chắn là muốn hãm hại em, là em đã liên lụy đến chị!” Cố Thiến Doanh nằm bò trước giường, tự trách mình.

Lộ Nam nhường chỗ cho cô, anh đứng dậy và đi về phía chiếc ghế sofa bên cạnh.

Tô Bắc nhìn Cố Thiến Doanh đang tự trách bản thân, cô khẽ lắc đầu.

“Thiến Doanh, chuyện này không trách em, là do chị không cẩn thận. Hoàn thành bộ phim này là mong muốn chung của hai chúng ta, chúng ta quay tốt bộ phim này sẽ cản trở lợi ích của ai, vậy thì người ra tay lần này có thể là người đó. Ngày mai em vẫn còn một số cảnh quay, khi em đi nhớ phải cẩn thận một chút, đừng mắc phải mưu của họ. Em nhớ mang theo nam châm, kiểm tra tất cả quần áo một lần xem có kim châm hay lưỡi dao gì không. Còn nữa, đồ trang điểm của em cũng tự mình theo, không chừng, bọn họ sẽ còn động tay động chân vào đồ trang điểm nữa. Đến lúc đó, khuôn mặt em mà xảy ra chuyện thì sợ là sẽ không thể quay được nữa!” Tô Bắc dặn dò Cố Thiến Doanh.

Cô nói xong, ngừng một lát rồi lại nghĩ ra điều gì đó.

“Ngoài ra, em phải cẩn thận vết thương trên người. Em là một diễn viên, có làn da mịn màng là rất quan trọng. Sau này, có thể phải mặc một chiếc váy dạ hội hở lưng hoặc quay một số quảng cáo nhỏ đều có thể phải lộ lưng. Em nhất định phải cẩn thận, đừng để bị nhiễm trùng. Quan trọng nhất là, sau khi em khỏe lại, phải tìm cách để xóa sẹo, không được để lại bất kỳ vết sẹo nào, nếu không sẽ rất ảnh hưởng đấy!” Tô Bắc nghiêm túc nói.

Cố Thiến Doanh gật đầu liên tục, cô ấy cảm động phát khóc.

“Chị Bắc Bắc, cảm ơn chị, thực sự cảm ơn chị. Chị đã như vậy rồi mà vẫn còn giúp em, em thực sự rất cảm động, không biết phải nói gì nữa!” Giọng nói của Cố Thiến Doanh nức nở.

Tô Bắc thở dài bất lực.

“Cô gái ngốc, chuyện này cũng không thể trách em mà, em cũng không cần tự trách như vậy. Chính bởi vì có người muốn ngăn cản chúng ta diễn tốt bộ phim này, nên chúng ta mới càng phải nỗ lực hơn, không để người khác có thể đạt được ý đồ! Em biết chưa?” Tô Bắc nói.

Cố Thiến Doanh gật đầu, như thể đã hứa với Tô Bắc.

“Chị Bắc Bắc, chị yên tâm đi, em sẽ không làm chị thất vọng!” Cố Thiến Doanh nói xong, đưa tay lau đôi mắt đỏ hoe.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tô Bắc sững sờ, lúc này còn có ai đến nữa?

Sắc mặt Lộ Nam cũng có chút thay đổi khó đoán.

Hai người nhìn nhau, Lộ Nam nói: “Vào đi!”

Cánh cửa mở ra, Diệp Đình Lạc đẩy cửa vào.

Cô nhìn Tô Bắc, vẻ mặt tội lỗi.

Cô đi đến trước giường bệnh và đối mặt với Tô Bắc, hít một hơi thật sâu rồi quỳ xuống.

“Chị Bắc Bắc, em sai rồi. Em không nên cầu xin chị tha thứ cho chị họ của em, em thực sự không biết, chị ấy lại trở nên tồi tệ như vậy, cố tình làm hại chị. Chị Bắc Bắc, chị đánh mắng em đi! Chỉ cần chị không giận em là được!” Diệp Đình Lạc vừa khóc vừa nói.

Nước của cô ấy rơi lã chã xuống đất.

Lộ Nam ngạc nhiên nhìn cảnh tưởng này, đây là tình cảnh gì vậy!

Cố Thiến Doanh có chút sững sờ, mối quan hệ của chị Bắc Bắc và Diệp Đình Lạc rất tốt sao? Sao trước đây cô lại không biết!

Tô Bắc nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt khẽ nheo lại.

“Đình Lạc, em cảm thấy bây giờ cho dù chị muốn đánh em mắng em, chị còn có sức lực sao? Khi em cầu xin thay cho cô ta, chị cũng không ngờ rằng cô ta sẽ làm ra những chuyện điên rồ như vậy, em bây giờ đã nhìn rõ chưa? Sau này còn dám dính líu tới cô ta không?” Tô Bắc nghiêm túc hỏi.

Diệp Đình Lạc lắc đầu.

“Em không dám, sau này em sẽ không làm điều đó nữa, Bắc Bắc, chị đừng tức giận có được không? Trong lòng em, chị thực sự là người quan trọng nhất, nếu không có chị thì sẽ không có em của hiện tại. Em thực sự không cố ý làm chị buồn và tức giận!” Diệp Đình Lạc nghẹn ngào nói.

Tô Bắc bất lực nhìn cô.

“Được rồi, đứng dậy đi, chị cũng không trách em. Dẫu sao, chuyện này cũng không phải là em làm. Nếu thực sự là em làm, vậy chị chắc chắn sẽ không tha thứ cho em!” Tô Bắc nói.

Sau đó, cô nói với Cố Thiến Doanh ở bên cạnh.

“Mau đỡ em ấy dậy đi, đừng để em ấy quỳ nữa. Chị cũng chưa phải là sắp chết, không cần phải buồn bã như vậy!” Tô Bắc nói.

Cố Thiến Doanh gật đầu, cúi xuống đỡ Diệp Đình Lạc.

Diệp Đình Lạc khóc nức nở đứng dậy, hai dòng nước mắt trên mặt cô trông rất rõ ràng.

Tô Bắc nhìn bộ dạng có của cô, có chút bất lực.

“Em từ trường quay chạy thẳng đến đây phải không?” Tô Bắc hỏi.

Diệp Đình Lạc gật đầu.

“Vâng!”

Tô Bắc bất ngờ không nói nên lời.

“Cô bé ngốc, chị làm sao có thể giận em được, em là người như thế nào, trong lòng chị vẫn biết rõ. Em nhìn em xem, vừa quỳ vừa khóc, còn căng thẳng như vậy khiến chị không biết phải nói gì nữa! Chị chỉ bị thương nhẹ, còn về Diệp Nhiễm cố tình làm hại người khác, cảnh sát chắc chắn sẽ xử lý. Em cũng không cần lo lắng quá, chị cũng không trách em, em mau về quay phim đi. Bộ phim này của em cũng sắp xong rồi chứ, em cố diễn cho tốt, đừng phụ công bồi dưỡng của đạo diễn và tổng giám đốc Cố!” Tô Bắc nói.

Diệp Đình Lạc gật đầu.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT