Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Bắc xuất viện, cô cũng đã tới chỗ ở của Tô Hàn và Tô Lẫm vài lần.

Chỉ có điều mỗi lần cô tới đó, cửa phòng của Tô Lẫm đều khép chặt.

Bên trên cửa phòng còn dán một tờ giấy.

Không phận sự miễn vào!

Mỗi lần Tô Bắc nhìn thấy tờ giấy này, cô đều lo lắng không muốn như thế. Không phải chỉ là một bài nghiên cứu thôi sao, đến mức phải liều mạng như thế!

Nhìn thấy con trai của mình vất vả cố gắng như vậy, Tô Bắc rất đau lòng.

Chẳng qua bây giờ cuối cùng con trai cũng đã đi ra, cô cũng có thể yên tâm rồi.

Tô Bắc: Đây là ai thế nhỉ, đã mấy ngày không gặp dường như đã không nhận ra nữa rồi!

Tô Lẫm: Mami, đừng như thế mà! Hai hôm nay người ta cũng rất nhớ mami, chẳng qua dạo này con đang bận nghiên cứu một số thứ, cũng sắp xong rồi, con không muốn gián đoạn mà!

Cô nhìn bộ dạng làm nũng của con trai, rất khó có thể tưởng tượng cậu bé vẫn đang vật lộn ghi chép với đống sách vở và giấy tờ.

Tô Bắc: Vậy lúc nào thì cục cưng của mami rảnh nào? Mami sẽ tới thăm con!

Tô Lẫm: Mami, bây giờ con đang có thời gian nè, mami có thể tới rồi đó!

Tô Hàn: Mami, con vừa ngủ dậy liền nghe thấy hai người nói chuyện với nhau rồi, con nhất định phải nhắc nhở mami, bây giờ Tiểu Lẫm điên thật rồi. Em ấy quả thực là đã nghiên cứu ra cái gì mà máy lọc không khí ấy. Đã lắp đặt trong nhà mới rồi, đều là hạng tốt nhất đó. Nhưng mà chỉ có điều ai đó hưng phấn quá đến mức lật tung nhà lên rồi. Bây giờ trong nhà chúng ta khắp nơi đều là giấy tờ lộn xộn, mami, con khuyên mami làm cho em ấy bình tĩnh một chút, mami mau tới đây đi!

Tô Lẫm lập tức quay người, trừng mắc nhìn Tô Hàn đang ngồi ở trên ghế sofa.

“Anh, anh cố ý phải không!” Cậu bé tức giận nói.

Tô Hàn phản đối nhướng mày.

“Yes! Em nói đúng rồi, là anh cố ý đó!” Tô Hàn cười lạnh nói.

Lồng ngực của Tô Lẫm phập phồng, giống như sắp nổ tung.

Làm thế nào mà cậu có thể gặp phải một người anh trai không đáng tin cậy như thế chứ!

Tô Lẫm: Mami, mami mau tới xem khuôn mặt đáng thương của cục cưng nè, con thật sự rất nhớ mami. Trong nhà không có bừa bãi giống như anh nói đâu, chỉ có vài tờ giấy bay trong góc nhà thôi mà.

Tô Bắc bật cười.

Cô nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa phòng liền nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Tô Bắc: Hôm nay thật sự mami không thể tới được. Chú Lộ của các con hôm nay tâm trạng không vui, mami phải nói chuyện với chú ấy. Hai đứa phải ngoan ngoãn nghe lời đấy nhé!

Tô Lẫm: Chú Lộ làm sao thế?

Tô Hàn: Mami, mami kêu chú ấy đừng bực bội nữa, có một số việc cần phải từ từ mới làm được!

Những tin nhắn về sau của hai thằng nhóc Tô Bắc đã không trả lời lại nữa.

Tô Lẫm nhìn Tô Hàn chằm chằm, ánh mắt vô cùng oán hận.

“Chú Lộ bị sao thế nhỉ? Dù sao chú ấy cũng là người lớn rồi, sao mami lại lo lắng cho chú ấy như thế. Em ghen tị!” Tô Lẫm tủi thân nói.

Tô Hàn đi qua liền đưa tay xoa xoa đầu em trai.

“Em đừng có ở đây ra vẻ nữa, lần này chú Lộ đã gặp phải rắc rối khá lớn đó. Em cứ nhắm mắt làm ngơ đừng để ý đến chuyện bên ngoài nữa!” Tô Hàn nói xong liền nhanh chóng trở về phòng của mình.

Tô Lẫm bĩu môi, cậu cầm chiếc máy tính bảng lên.

Không nói cho cậu biết thì cậu tự mình không điều tra ra được chắc!

Tô Bắc chỉnh sửa tin nhắn xong liền bấm gửi đi, sau đó nhanh chóng đăng xuất khỏi Wechat, nhìn về phía cửa.

Quả nhiên Lộ Nam mở cửa bước vào.

Hai chữ “mệt mỏi” dường như đang được viết lên mặt anh.

Tô Bắc nhanh chóng bước tới giúp anh cởi áo khoác.

“Thế nào rồi? Rất mệt hả. Chuyện hôm nay đã giải quyết thế nào rồi?” Tô Bắc dịu dàng hỏi.

Lộ Nam bất đắc dĩ lắc đầu.

“Hôm nay người đã mua bất động sản trước đây đã tới làm loạn rồi, yêu cầu phải hoàn lại tiền khi trả lại nhà!” Lộ Nam mệt mỏi nói.

Tô Bắc kinh ngạc nhìn anh.

“Anh nói cái gì? Hoàn lại tiền sao? Sao bọn họ lại có thể nghĩ thế được nhỉ. Những chuyện như thế này sao có thể hoàn tiền tại cho họ được chứ. Chỉ cần hoàn tiền lại cho một người không phải cũng đều phải hoàn lại cho những người khác sao. Tuyệt đối không thể làm vậy được!” Giọng nói của Tô Bắc cương quyết khác thường.

Lộ Nam gật đầu.

“Anh cũng hiểu rõ, tuyệt đối không thể hoàn tiền. Nhưng mà bây giờ như thế này, mấy người đó ngày nào cũng tới gây chuyện. Cũng đã được một tgời gian rồi, anh không thể làm như không biết, không đưa ra biện pháp!” Lộ Nam bất đắc dĩ nói.

Tô Bắc nhíu mày.

Cô cũng muốn nghĩ ra một biện pháp giúp Lộ Nam giải quyết được chuyện khẩn cấp trước mắt.

Nhưng mà đối với mấy chuyện này, cô thật sự ù ù cạc cạc không hiểu một chút nào!

Tô Bắc giơ tay ra ôm lấy Lộ Nam.

“Lộ Nam, anh đừng lo lắng, dự định xấu nhất cũng chỉ là từ bỏ bất động sản của Lý Thị thôi mà! Anh không cần phải bực bội như thế, có được không? Nếu không thật sự em sẽ đau lòng lắm đó!” Tô Bắc dịu dàng nhẹ giọng nói.

Lộ Nam nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô.

“Bắc Bắc, những điều em nói anh đều biết, chỉ có điều bất động sản của Lý Thị là tâm huyết suốt đời của ba Lý Vân Khải. Ngày mai táng anh cũng đã tới trước mộ của ông ấy, âm thầm thề rằng nhất định phải làm cho bất động sản của Lý Thị càng ngày càng tốt hơn, phải giải cứu ra khỏi hoàn cảnh khó khăn này mới được!” Lộ Nam kiên định nói.

Đột nhiên điện thoại của Lộ Nam đổ chuông.

Tô Bắc có chút hồi hộp.

Bây giờ mỗi lần chỉ cần điện thoại của Lộ Nam đổ chuông, cô liền cảm thấy trong lòng rất khó chịu, giống như hình như lại sắp xảy ra một chuyện lớn nào đó.

Lộ Nam nhìn Tô Bắc, buông tay ra sau đó nghe điện thoại.

Vân Phàm suốt ruột mở miệng.

“Tổng giám đốc, có chuyện không hay rồi. Vấn đề của hai tòa nhà kia đã bị người ta ác ý đồn ầm lên rồi!” Vân Phàm nói.

Vẻ mặt của Lộ Nam liền trở nên căng thẳng.

“Không phải đã kêu cậu phong tỏa tin tức rồi sao? Sao lại để đồn ầm lên ở thời điểm mấu chốt này chứ? Không phải những người biết tin này tôi đều kêu cậu đút lót rồi sao?” Giọng nói của Lộ Nam mang theo sự tức giận.

Tại sao tin tức lại bùng ra vào lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, bây giờ kêu anh phải xử lý thế nào đây!

Vân Phàm bất đắc dĩ giải thích.

“Tổng giám đốc, những người biết chuyện tôi đều đã đút lót cho họ một ít rồi. Thế nhưng có một người chúng tôi không tìm thấy anh ta, càng đừng nói đến việc đút lót!” Vân Phàm bất đắc dĩ nói.

Lộ Nam kìm ném lại cơn giận trong lòng.

“Ai?” Anh trầm giọng hỏi.

“Lý Vân Khải! Tổng giám đốc, anh ta là cậu ấm của Lý thị, anh ta không thể không biết vấn đề của hai tòa nhà kia. Hơn nữa anh ta còn có cả ảnh chụp ở bên trong, bây giờ người có thể không kiêng nể gì mà để lộ ra vấn đề của hai tòa đó, ngoài anh ta ra thì không còn ai khác nữa!” Vân Phàm nói.

Lộ Nam chợt giật mình.

Tại sao anh lại quên mất Lý Vân Khải chứ!

Anh ta vì chịu sự đả kích của chuyện ba mẹ gặp chuyện không may mà làm ra những việc này cũng không hề khó hiểu!

Nhưng mà nếu trơ mắt nhìn anh ta làm vậy, sợ rằng bất động sản Lý thị sẽ không còn cách nào cứu vớt.

Lộ Nam đau xót nhắm mắt lại.

“Được rồi, Vân Phàm. Bây giờ anh không cần nói gì nữa, cố gắng áp chế mấy tin tức này cho tôi. Nếu như thật sự không được thì tới tìm Hàn Tinh, cậu ấy là người rất giỏi ở phương diện kỹ thuật Internet. Sau đó phái thêm vài người nữa đi tìm Lý Vân Khải về, bất luận thế nào cũng phải tìm cho ra anh ta, biết chưa?” Lộ Nam nói.

Vân Phàm gật đầu.

“Vâng thưa tổng giám đốc, bây giờ tôi sẽ lập tức hành động, anh cũng đừng lo lắng quá!” Vân Phàm nói xong liền cúp điện thoại.

Lộ Nam quay sang nhìn Tô Bắc.

“Bắc Bắc, em ngoan ngoãn ở nhà nhé, bây giờ anh phải ra ngoài một chuyến. Có lẽ khoảng mười giờ tối mới quay về!” Lộ Nam nhìn Tô Bắc nói.

Tô Bắc gật đầu.

“Em biết anh bận rộn, nhưng mà anh cũng phải chú ý đến sức khỏe của bản thân đó. Anh mau đi đi, em ở một mình không sao đâu!” Tô Bắc biết ý nói.

Lộ Nam gật đầu, anh cầm áo khoác lên liền xoay người rời đi.

Nhìn thấy Lộ Nam vừa mới về đến nhà đã vội vội vàng vàng phải đi, Tô Bắc cảm thấy có chút nghẹn ngào.

Một mặt, có mỗi một mình cô ở nhà, quả thật là rất vô vị.

Mặt khác, cô thật sự đau lòng cho Lộ Nam.

Cô cảm giác dạo gần đây anh còn không có giấc ngủ nào được ngon giấc.

Tô Bắc ngồi xuống ghế sofa, túy ý cầm điện thoại lên.

Nhìn thấy tin nhắn của Tô Lẫm, cô bất đắc dĩ lắc đầu.

Tô Bắc: Chú Lộ của con bây giờ đang gặp chuyện, mọi việc trở nên nghiêm trọng rồi. Tiểu Hàn, mấy việc trên mạng con cố gắng áp chế lại. Bây giờ Lý Vân Khải chính là một kẻ điên, hắn ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý cắn chết Lộ Nam. Vốn dĩ hắn ta không biết Lộ Nam hoàn toàn có thể lựa chọn từ bỏ bất động sản Lý thị, chỉ có điều chú ấy không muốn hủy hoại đi tâm huyết cả đời của ba Lý Vân Khải mà thôi.

Tô Lẫm: Được rồi, con vừa mới xem ở trên mạng xong. Mọi việc quả thực rất nghiêm trọng, anh trai cũng đang giúp xóa đi mấy tin tức ở những trang mạng lớn rồi. Hi vọng có thể nhanh chóng áp chế tin tức lại, nhưng mà mami ơi, ở đây con có một ý kiến rất hay, nếu như mami muốn nghe thì mau tới đây nhé. Con sẽ giải thích cho mami nghe, tới lúc đó nếu mami cảm thấy được thì có thể nói biện pháp này cho chú lộ rồi, có thể giải quyết được chuyện khẩn cấp này.

Tô Bắc: Tiểu Lẫm, là biện pháp gì thế?

Trong lòng Tô Bắc rất tò mò, hai đứa con trai cưng này của cô trước giờ chưa từng có suy nghĩ theo lẽ thông thường. Cũng không biết đã nghĩ ra được biện pháp gì rồi, rốt cuộc có hữu dụng hay không.

Tô Lẫm: Cái này ấy mà, trong một hai câu không thể nói rõ ràng được, đợi khi nào mami rảnh thì tới đây, con sẽ nói cho mami nghe!

Tô Bắc: Vậy thì bây giờ mami lập tức qua đó, chú Lộ của con vừa có chút việc ra ngoài rồi, đợi nhé, bây giờ mami sẽ tới!

Tô Bắc cất điện thoại đi, nhanh chóng thay giày sau đó đi tới căn hộ của hai đứa nhỏ.

Dường như Tô Bắc vừa mới mở cửa, Tô Lẫm đã như một con gấu bông bước tới ôm chầm lấy cô.

“Mami, con nhớ mami chết đi được. Vừa rồi con đã nói chuyện với anh trai rồi, anh ấy nói ý kiến của con đáng để thử đó. Mami đã đến đây rồi thì chúng mình thương lượng trước đã nhé!” Tô Lẫm vui vẻ nói.

Tô Bắc gật đầu.

Cô nhìn thấy Tô Hàn vẫn đang ngồi ở trên ghế sofa.

“Con trai, không phải con đi xử lý mấy tin tức trên mạng sao?” Tô Bắc kinh ngạc hỏi.

Tô Hàn nhìn Tô Bắc, lè lưỡi.

“Không sao, chúng mình thương lượng chuyện lớn trước đã. Mấy trang mạng kia con vừa đánh sập rồi, không vào được nữa đâu! Đợi chúng ta nói xong chuyện này đã rồi hãy giải quyết chuyện kia nhé!” Tô Hàn tủm tỉm cười, nói.

Tô Bắc có chút không hiểu.

Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ tự tin bội phần của con trai, cô chỉ đành gật đầu đồng ý.

Tô Bắc bước tới ngồi xuống ghế sofa, nghe Tô Lẫm đang ba hoa khoác lác về biện pháp của cậu bé.

Tô Bắc trợn mắt há hốc mồm, thật sự có thể sử dụng biện pháp này sao?

Cục cưng Tô Lẫm, con chắc chắn không phải là để bán được bản quyền sáng chế phát minh của mình mà nghĩ ra biện pháp như này chứ!

Biện pháp của Tô Lẫm rất đơn giản, đó là kêu Lộ Nam mua bản quyển sáng chế phát minh máy lọc không khí, lô sản xuất đầu tiên sẽ đưa vào lắp đặt tại hai tòa nhà đó.

Một bên là tuyên truyền máy lọc không khí, khiến tầm mắt của mọi người dời sang chỗ khác. Một bên là để công nhân vào đó lắp đặt máy lọc không khí, thế là đã giải quyết được hai tòa nhà lớn đang tồn tại những tai họa ngầm.

Cứ như vậy máy lọc không khí đã được lắp đặt xong, hơn nữa lô đầu tiên lại hoàn toàn miễn phí, vấn đề an toàn cũng được giải quyết rồi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT