Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thật bất ngờ, sau khi Tô Lẫm nói xong, Tô Bắc kiên quyết phản đối.

“Ngộ nhỡ sau khi đưa vào sử dụng, hiệu quả không tốt thì làm thế nào!” Tô Bắc nhìn con trai, nghiêm túc hỏi.

Tô Lẫm có chút không thoải mái.

“Mami, bây giờ tòa nhà bất động sản của Lý thị có vấn đề, còn nước còn tát, mami cho rằng bây giờ vẫn còn có một biện pháp tốt hơn nữa sao? Con rất có lòng tin đối với nghiên cứu của mình. Nếu như không phải chú Lộ không có cách nào giải quyết còn lâu con mới lãng phí bản quyền sáng chế phát minh của mình!” Tô Lẫm thở hổn hển nói.

Tô Bắc nhìn Tô Lẫm, cô nhíu mày.

Thật ra về mấy vấn đề thương mại này cô thật sự không hiểu cho lắm.

Nhưng mà bản quyền sáng chế phát minh này một khi đã bị thương mại hóa, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Mấu chốt là nếu như không thể cứu vớt được bất động sản của Lý thị, vậy thì thật sự không còn biện pháp nào khác nữa rồi.

Nhìn thấy Tô Bắc đăm chiêu ủ dột, Tô Hàn nghĩ một lúc.

“Mami, như thế này đi, mami cứ đi về trước, con sẽ tìm chú Lộ nói chuyện sau. Con sẽ nói con đang có một biện pháp rất phù hợp để giải quyết vấn đề của chú ấy, sau đó con sẽ giới thiệu Tô Lẫm cho chú ấy biết. Thứ nhất, cả con và Tô Lẫm sau này cũng không cần lén lén lút lút nữa. Thứ hai, nếu như biện pháp của bọn con có thể dùng được, chú ấy cũng sẽ sẵn lòng tiếp nhận. Đây không phải là một công đôi việc hay sao?” Tô Hàn giúp Tô Bắc phân tích một chút.

Tô Bắc suy nghĩ một lát.

Lời nói của con trai dường như cũng rất có lý lẽ.

Nhưng mà, cô sợ nhất là ngộ nhỡ…

Tô Lẫm hít sâu một hơi.

“Mami, được rồi, chúng ta lâu như vậy rồi mới gặp nhau một lần, đừng nói đến những chuyện này nữa. Thật ra con và anh trai đều nghĩ kỹ rồi, đầu tiên cứ nói biện pháp của bọn con cho chú Lộ biết, sau đó dùng cái đầu kinh doanh của chú ấy suy nghĩ xem rốt cuộc có thể dùng biện pháp này được không. Nếu như có thể dùng được thì cứ làm như thế, nếu như không dùng được thì thôi. Con cũng chẳng lo không bán được bản quyền sáng chế phát minh của mình!” Tô Lẫm chu cái miệng nhỏ nhắn của mình ra nói.

Tô Bắc bất đắc dĩ gật đầu.

Nói thật thì không phải cô không tin thực lực của con trai mình, chỉ có điều chúng vẫn còn nhỏ. Cô luôn có một loại ảo giác đó là Lộ Nam chính là một con chuột bạch!

“Được thôi, cứ làm theo như các con nói đi. Tới lúc đó để Lộ Nam tự quyết định, rốt cuộc có dùng được biện pháp của hai đứa không hay là chú ấy tự có biện pháp khác!” Tô Bắc thản nhiên nói.

Tô Lẫm liền mỉm cười.

“Như thế là tốt nhất rồi, mami, mami vẫn chưa ăn cơm đúng không. Hôm nay chị Đình Lạc không có ở đây, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé!” Tô Lẫm cười hì hì nói.

Tô Bắc gật đầu.

“Được thôi, vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé!” Tô Bắc cười nói.

Cô cảm giác đã lâu lắm rồi không cùng hai đứa con trai cưng ra ngoài ăn cơm.

Nhất là lúc Lộ Nam bắt đầu thu mua bất động sản của Lý thị, không ngừng gặp chuyện không may. Lúc đó cô một lòng lo lắng cho Lộ Nam, chểnh mảng không chú ý tới hai đứa nhỏ.

Thực ra cùng hai đứa nhỏ ở chung một chỗ, trong lòng cô cảm thấy khá thanh thản.

Đợi ngày mai Tô Hàn dẫn Tô Lẫm đi gặp Lộ Nam, tới lúc đó chúng cũng không cần phải lén lén lút lút như bây giờ nữa!

Nghĩ tới đây, trên mặt Tô Bắc thoáng một nét cười.

“Đúng rồi, hai cục cưng muốn đi đâu ăn nào?” Tô Bắc cười hỏi.

Tô Hàn mở to đôi mắt nhỏ, chớp chớp.

“Mami, chúng ta tới Hiên Viên lầu đi, con rất thích đồ ăn ở đó!” Tô Hàn nói.

Tô Bắc gật đầu.

“Vậy được thôi, cục cưng, chúng ta xuất phát nào, ăn xong sớm còn về sớm!” Tô Bắc nói.

Tô Lẫm tập tức vui vẻ gật đầu, đi ra cửa thay giày trước.

Trên mặt Tô Bắc tràn ngập ý cười.

Hai cục cưng của nhà mình thật sự đáng yêu quá đi mất.

Sau khi ba người xuống nhà liền gọi xe đi tới Hiên Viên lầu.

Trong khi đó Lộ Nam và Vân Phàm sau khi bàn bạc của nửa ngày trời cũng tìm ra được một biện pháp thỏa hiệp.

Bọn họ nghĩ bây giờ có thể hợp tác cùng với một công ty bất động sản có tiếng tăm được hay không, nếu làm như thế liệu có thể lấp liếm được viết nhơ này, vẫn còn có thể cứu vãn một chút sự sống cho bất động sản Lý thị?

Trước mắt bọn họ cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tạm thời làm như vậy.

Lộ Nam và Vân Phàm đã xác định người được chọn, liền lập tức kêu Vân Phàm đi mời tới.

Với tình hình hiện tại thì vì nể mặt tập đoàn Thịnh Thế, sẽ không có ai từ chối lời mời của Lộ Nam.

Quả nhiên khi Vân Phàm tới tìm người, đối phương lập tức hủy bỏ buổi tiệc xã giao, đồng ý tới đây.

Vân Phàm nhanh chóng đặt bàn, sau đó báo cáo cho Lộ Nam biết.

“Tổng giám đốc, tất cả đều đã được lo liệu rồi. Bây giờ chúng ta tới Hiên Viên lầu, tôi đã đặt xong bàn ở đó rồi!” Vân Phàm nói.

Lộ Nam nhíu mày.

“Các khách sạn khác không được sao? Sao lại đặt bàn ở Hiên Viên lầu?” Lộ Nam có chút kinh ngạc. Bình thường Vân Phàm làm xử lý việc gì cũng đều không nên đáng tin cậy như thế!

Vân Phàm nhìn Lộ Nam.

“Tổng giám đốc, không giống như anh nghĩ đâu. Nghe nói đối phương rất thích đồ ăn của Hiên Viên lầu, hình như từ lúc khai trương tới nay mỗi khi có thời gian đều sẽ qua đó. Tôi đã kêu bên đó chuẩn bị một số đồ ăn rồi, chỉ cần chúng ta qua đó thôi. Tôi cũng đã nói với tổng giám đốc Thương một tiếng rồi, nghe thấy chúng ta sẽ tới Hiên Viên lầu còn vô cùng vui mừng nữa!” Vân Phàm nói rất nhanh.

Lộ Nam gật đầu, hóa ra là như thế.

“Vậy được thôi, bây giờ chúng ta xuất phát, tranh thủ tới sớm một chút đợi tổng giám đốc Thương, dù sao chúng ta cũng là có việc cần nhờ người ta giúp đỡ!” Lộ Nam vừa nói vừa cầm áo khoác lên, bước về phía cửa.

Vân Phàm nhanh chóng theo sau.

Cùng lúc đó, Tô Bắc cùng với hai đứa nhóc kia cũng đang ở trên xe.

Tô Bắc tò mò nhìn Tô Hàn.

“Tiểu Hàn, con muốn giải thích với chú Lộ như thế nào về thân phận của Tô Lẫm?” Tô Bắc hỏi.

Tô Hàn suy nghĩ một lát.

“Chuyện này ấy mà, con đã sớm chuẩn bị rồi. Con sẽ nói em trai con là thiên tài, là một nhà khoa học nhỏ tuổi. Trước kia cậy ấy xin được bản quyền sáng chế phát minh đều đã được ghi chép lại, chỉ có điểu con sẽ nói với chú Lộ rằng đó không phải là tên thật của Tiểu Lẫm. Thân phận thật của Tiểu Lẫm là Lâm Nhất Phàm, em trai của con. Con thông minh như thế chắc chắn chú Lộ sẽ tin, còn em trai con cũng không hề thua kém chút nào. Tới lúc đó chúng con nói biện pháp của chúng con cho chú ấy nghe, xem xem có giúp được gì cho chú ấy không!” Tô Hàn tự tin tràn trề nói.

Tô Bắc gật đầu.

“Như thế cũng tốt, sau này các con có thể xuất hiện cùng nhau rồi, không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa!” Tô Bắc cười nói.

Tô Lẫm ở bên cạnh đảo mắt.

“Thật sự không hiểu nổi trước kia tại sao lại không được xuất hiện cùng nhau chứ, luôn phải dùng thân phận của anh trai!” Tô Lẫm nhỏ giọng nói thầm.

Tô Bắc có chút bất đắc dĩ.

Cô nhẹ nhàng xoa đầu con trai.

“Hình như mami nghe thấy nỗi oán hận của đứa nhóc nào đó rồi. Đó không phải là do lúc đó mami cảm thấy hai đứa tiếp xúc với Lộ Nam càng ít càng tốt sao, ai ngờ về sau lại thành như thế này chứ. Hơn nữa các con còn tự mình quyết định lén lút đi gặp Lộ Nam. Lần đầu tiên gặp nhau ở Hiên Viên lầu Lộ Nam lại nhận nhầm con là Tiểu Hàn, lúc đó con cũng để yên như thế rồi nói dối còn gì. Sau này vì che lấp những lời nói trước lại càng nói dối nhiều hơn, cái này không thể trách mami được!” Tô Bắc nhìn Tô Lẫm nói.

Miệng Tô Lẫm méo xệch.

“Được rồi, nói cho cùng thì vẫn là do con lúc bắt đầu không nói rõ thân phận của mình. Nhưng mà lúc đó người ta cũng không sợ chú Lộ sẽ điều tra anh trai, ngộ nhỡ chú ấy điều tra ra hai đứa con đều là con trai của mami, điều này có tốt cho việc thoát thân của mami sau này hay không!” Tô Lẫm bĩu môi nói.

Tô Bắc đột nhiên trầm mặc.

Bây giờ hai cục cưng của cô vẫn chưa biết, cô đã thích người đàn ông đó rồi.

Trước kia nói muốn rời khỏi, bây giờ đã không còn xác định được nữa.

Anh không biết nếu mình rời xa Lộ Nam thì sẽ biến thành bộ dạng quỷ quái gì.

Nhưng mà cô cũng không biết Lộ Nam có thể chấp nhận được sự tồn tại của hai đứa nhóc này không.

Nếu như anh ấy có thể, thật tốt quá.

Ngộ nhỡ anh ấy không thể, cô cũng sẽ không để cho hai đứa con cưng của mình phải chịu uất ức.

Đây quả thực là một vấn đề nan giải, khó có thể lựa chọn.

Vì thế từ trước đến nay cô nguyện làm đà điều cũng không dám nói ra chuyện này và đối mặt với nó.

Tô Bắc bất đắc dĩ thở dài một hơi, đúng là tự làm tự chịu.

Nói một lời nói dối liền không thể ngừng nói ra những lời nói dối khác để lấp liếm lời nói dối ban đầu.

Dường như Tô Lẫm cảm nhận được tâm trạng của mami mình không được tốt cho lắm.

Cậu bé khôn khéo mấp máy môi.

“Mami, mami đừng tức giận có được không. Là con sai rồi, sau này con sẽ không nói năng linh tinh nữa, có được không?” Tô Lẫm tủi thân nói.

Tô Bắc nhẹ nhàng xoa đầu con trai.

“Tiểu Lẫm nói không sai, mami không sao. Các con xem, trước mặt là Hiên Viên lầu rồi, chúng ta xuống xe thôi!” Tô Bắc cố gắng cười nói.

Bất kể tâm trạng của cô có xấu hay tốt cô cũng không thể để hai đứa nhỏ dõi theo mình, phải lo lắng về những điều không cần thiết này.

Sau khi xuống xe, Tô Lẫm xung phong dẫn đầu bước vào Viên Hiên lầu trước.

Cậu bé quay nười nói với Tô Bắc và Tô Hàn.

“Mami, mau tới đây! Anh trai tới đây nhanh lên!”

Cậu bé vừa nói xong thì đầu liền va phải người của Lộ Nam.

Tô Lẫm đột nhiên trợn tròn mắt.

Tại sao lại là Lộ Nam chứ?

Cậu bé vừa có ý định ngẩng đầu lên nhìn đối phương, nói xin lỗi một tiếng.

Nhưng mà khi nhìn thấy diện mạo của đối phương, cậu bé nhất thời nghẹn lại không nói được gì.

Cậu bé quay đầu, muốn nói với mami và Tô Hàn đừng có bước vào, thế nhưng đã muộn mất rồi!

Tô Bắc dắt tay Tô Hàn, hai người cười cười nói nói tiến vào trong.

Vào giây phút nhìn thấy Lộ Nam, Tô Bắc cứng đờ người.

Cô đang nắm tay Tô Hàn, nhất thời không biết giấu vào đâu.

Tô Hàn nuốt nước miếng.

Đây là chuyện xui xẻo gì chứ!

Vốn dĩ ngày mai cậu sẽ giới thiệu Tô Lẫm cho Lộ Nam biết, như thế nào mà hôm nay lại đụng phải ở đây chứ!

Tô Hàn cười gượng hai tiếng, nhìn thấy cảnh tượng ở trước mặt cũng không biết nên nói cái gì.

Hai tay của Lộ Nam đang đỡ lấy Tô Lẫm.

Vừa rồi anh cúi đầu xuống nhìn, thì ra là va phải một cậu nhóc. Lúc anh vừa định mở miệng ra hỏi tên của cậu bé là gì, hỏi xem cậu bé tới đây cùng với ai.

Cuối cùng lại nhìn thấy Tô Bắc bước vào.

Nhìn thấy hai đứa bé giống nhau như đúc.

Trong khoảnh khắc đó, dường như Lộ Nam đã hiểu ra được một chút.

Người mà lần đầu tiên anh gặp ở Hiên Viên lầu, có lẽ không phải là Hàn Tinh.

Còn có hai lần ở bệnh viện, tại sao một mình Hàn Tinh lại có thể cho hắn hai cảm giác không giống nhau như vậy.

Thì ra là chân tướng ở ngay đây!

Vốn dĩ hai đứa bé đó không phải là cùng một người!

Vân Phàm vốn dĩ muốn quay đầu lại gọi Lộ Nam, kết quả lại nhìn thấy trong tay Lộ Nam là Tô Lẫm.

Anh vừa muốn gọi hai tiếng lão đại, kết quả ánh mắt lại dừng trên người Tô Bắc và Tô Hàn đang ở trước mặt.

Nhìn thấy hai đứa bé giống nhau như đúc.

Vân Phàm hoàn toàn phát điên, rốt cuộc ai mới là lão đại của anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT