Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ngọc Lâm nói chuyện điện thoại với Cận Đông xong, anh kêu cô đứng ở trước cửa sân bay đợi.

Ngọc Lâm kéo tay Lộ Tây Tây đi về phía cửa sân bay.

Từ sau khi biết Tô Bắc là vợ của Lộ Nam, lúc đó Ngọc Lâm đã cãi nhau ầm ĩ với Lộ Tây Tây một trận.

Nhưng mà dù sao hai người cũng là bạn tốt bao nhiêu năm như vậy, qua một thời gian sau Lộ Tây Tây chủ động tới tìm Ngọc Lâm để nói chuyện, hiềm khích giữa hai người cũng coi như tan biến.

Vì thế lần này Lộ Tây Tây về nước mới kêu Ngọc Lâm tơi đón cô.

Hai người vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ.

Lộ Tây Tây kể cho Ngọc Lâm.

“Cậu không biết đâu, vừa rồi ở trên máy bay tớ gặp phải một tên thần kinh đó. Trông thì cũng đẹp trai đấy nhưng mà đầu óc không bình thường. Bên cạnh có một cô nàng xinh đẹp buông lời gạ gẫm anh ta, thế nhưng anh ta không thèm đáp lại một lời. Tớ suýt nữa còn tưởng rằng người đàn ông này bị câm bị điếc nữa đó. Kết quá á, lúc tớ xuống máy bay anh ta còn chặn tớ lại, hỏi tớ tên gì. Cậu nói xem, có phải đây là một thói xấu không!” Lộ Tây Tây tức giận nói.

Ngọc Lâm cười cười nhìn về phía Lộ Tây Tây.

“Còn không phải tại vì Tây Tây của chúng ta quá xinh đẹp sao. Thử là một cô nàng xấu xí xem anh chàng kia có phản ứng gì với cậu không! Vì thế không phải đầu óc của anh ta có vấn đề đâu, mà chính là anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi, biết thưởng thức gái đẹp thôi mà, có đúng không nào!” Ngọc Lâm đùa giỡn nói.

Lộ Tây Tây bĩu môi, hai tay đan vào nhau.

“Thôi bỏ đi, để cho tên thần kinh này thưởng thức tớ thà làm gái xấu còn hơn. Với lại tớ chưa nói cho cậu biết, lúc nãy anh ta chặn đường tớ ở trước cửa WC, tớ liền hét to lên anh ta là đồ lưu manh, sau đó bị một đám phụ nữ tới vây đánh, ha ha tớ buồn cười chết mất!” Lộ Tây Tây vừa nói vừa nghĩ tới hình ảnh lúc nãy liền ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô ấy, sau khi đi du lịch một vòng dường như đã trở nên thoải mái hơn rồi.

Từ tận đáy lòng, Ngọc Lâm rất hâm mộ cô ấy, cô cũng cười theo Lộ Tây Tây.

Lộ Tây Tây ôm bụng.

“Cậu nói xem tên đàn ông kia có phải là trò cười không, thật sự tớ buồn cười muốn chết!” Lộ Tây Tây cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Đột nhiên sau lưng hai người có một tiếng hừ lạnh bất thình lình vang lên.

“Thật sao? Người đàn ông đó là trò cười sao? Tôi thấy em vẫn chưa có cười chết mà!” Âm thanh lạnh lùng vang lên, dường như trong đó không hề có thêm một chút cảm xúc nào.

Lộ Tây Tây và Ngọc Lâm kinh ngạc xoay người lại.

Lộ Tây Tây vừa nhìn thấy Cận Đông, lập tức lấy lại tinh thần.

“Anh đến từ bao giờ, sao lại đứng sau lưng bọn tôi chứ? Anh là ma quỷ à!” Lộ Tây Tây tức giận trừng mắt nhìn Cận Đông.

Ngọc Lâm nhìn thấy anh chàng đẹp trai trước mặt, nhịn không được mà nuốt nước miếng.

“Anh đẹp trai, tại sao anh lại đứng ở sau lưng bọn em chứ, bọn em không có quen biết anh mà!” Ngọc Lâm ngượng ngùng nói.

Cận Đông nhếch miệng cười.

Anh trả lời câu hỏi của Ngọc Lâm.

“Cô không biết tôi cũng không sao, cô ấy biết tôi là được rồi. Tôi chính là kẻ thần kinh trong câu chuyện cô ấy vừa kể đó!” Cận Đông đặc biệt nhấn mạnh vào ba chữ “kẻ thần kinh”.

Ngọc Lâm kinh ngạc há hốc miệng.

Không phải chứ, người mà Lộ Tây Tây luôn nói xấu chính là anh chàng đẹp trai này sao!

Lộ Tây Tây này, sau khi về nhà cô phải giáo dục lại mới được, đúng là phí của trời mà!

Ngọc Lâm cười hì hì nhìn Cận Đông, sớm đã quên mất chuyện mình còn phải đi đón người.

Cận Đông trả lời câu hỏi của Ngọc Lâm xong mới quay sang nhìn Lộ Tây Tây.

“Thật ngại quá, tiểu thư à, về câu hỏi em vừa hỏi tôi… Tôi cũng có thể trả lời em. Thứ nhất, tôi luôn luôn đi ở phía sau bọn em. Thứ hai, nếu như em nhìn thấy tôi, vậy thì tôi không phải là ma quỷ!” Cận Đông không hề cười, nói.

Lộ Tây Tây không nhịn được rụt cổ lại, cô cảm thấy trên người đàn ông này toát ra một hơi thở vô cùng nguy hiểm!

Cô đưa tay ra kéo Ngọc Lâm đứng ở bên cạnh.

Ngọc Lâm cười gượng một tiếng, nhanh chóng lên tiếng hòa giải.

“Anh này, Tây Tây nhà em không cố ý đâu, anh đừng để bụng nhé. Bây giờ bọn em còn có việc, để hôm khác tính sau được không ạ?” Ngọc Lâm cười nói.

Cận Đông nhíu mày.

“Tây Tây… Cô ấy tên là…?” Cận Đông tò mò nhìn Ngọc Lâm.

Ngọc Lâm nhanh mồm nhanh miệng nói, không chú ý tới Tây Tây đang ra sức kéo tay áo của mình.

“Lộ Tây Tây ạ! Chẳng lẽ anh không biết tên của cô ấy sao!” Ngọc Lâm cười hì hì nói.

Cận Đông cười giống như một con hồ ly.

Anh nhếch miệng.

“Trước kia không biết, nhưng bây giờ thì biết rồi!” Anh cười nói.

Lộ Tây Tây tức giận trừng mắt nhìn Ngọc Lâm.

Cô bạn này, quả thực không còn lời gì để nói.

Lúc này Ngọc Lâm mới nhận ra có điều gì đó không đúng ở đây, cô suy nghĩ một lát rồi mới ngại ngùng quay sang nhìn Lộ Tây Tây.

“Cái kia… Tây Tây, là lỡ miệng, hoàn toàn là lỡ miệng thôi! Bây giờ chúng ta còn phải đi đón người nữa, không thể tiếp tục nói chuyện cùng với anh này được!” Ngọc Lâm cười ha ha kéo Lộ Tây Tây đi.

Dù sao cô cũng cảm nhận được người đàn ông trước mặt là một con hồ ly.

Cô vẫn nên cẩn thận một chút, không thể đem bán bạn thân của mình được.

Ngọc Lâm vừa kéo Lộ Tây Tây đi vừa gọi điện thoại.

Kết quả, điện thoại của cô đang chờ bắt máy thì tiếng chuông điện thoại ở sau lưng reo lên.

Ngọc Lâm kinh ngạc quay đầu lại.

Cô nhìn thấy Cận Đông đang nhận điện thoại.

Cô lên tiếng.

“Tổng giám đốc Cận, xin chào!”

Kết quả, Cận Đông nhìn thấy cô, cười tủm tỉm nói vào điện thoại một tiếng.

“Chào cô Ngọc Lâm, tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy cô rồi!” Cận Đông cười nói.

Điện thoại trong tay Ngọc Lâm rơi cái “cạch” xuống đất.

Thật sự là quá trùng hợp rồi! Cô muốn đâm đầu vào tường, hu hu phải làm sao đây?

Hy vọng vừa rồi cô không làm gì đắc tội với sếp.

Ngọc Lâm nhanh chóng chạy vọt qua đó.

“Tổng giám đốc Cận, xin chào ạ. Tiếng tăm của anh em đã được nghe nói từ lâu rồi!” Ngọc Lâm lấy lòng nói.

Lộ Tây Tây không nói gì, mặt ngẩng bốn mươi lăm độ ngước lên nhìn trời.

Kỳ lạ quá, sao lại có thể trùng hợp như vậy được!

Cận Đông!

Đúng rồi, hình như trên máy bay anh ta có giới thiệu mình tên là Cận Đông!

Tại sao cô lại không nghĩ tới chứ!

Lộ Tây Tây cạn lời vỗ vỗ mấy cái vào đầu, thật sự là ngu ngốc chết đi được!

Kết quả, cô vừa tự đánh mình xong thì Cận Đông cười cười mở miệng.

“Em không cần phải đánh vào đầu mình như thế đâu, càng đánh càng ngốc đó!” Cận Đông nói.

Lộ Tây Tây tức giận muốn mắng người, cô đang định mở miệng thì không ngờ lại không cẩn thận cắn luôn vào lưỡi.

Lộ Tây Tây tức giận phát điên, hôm nay cô làm gì cũng đều không thuận lợi là sao!

Cận Đông nhìn thấy bộ dạng phát điên của Lộ Tây Tây, anh cười rất vui vẻ.

Thực ra anh đã sớm nhận ra Ngọc Lâm. Lúc anh biết người tới đón mình là Ngọc Lâm thì Sâm Văn đã gửi tài liệu về Ngọc Lâm trước cho anh xem, anh cũng đã tùy ý liếc qua một cái.

Không ngờ lại gặp Ngọc Lâm trong tình cảnh như thế này, lại còn có cô gái làm cho anh hứng thú nữa.

Hai người bọn bọ cũng quen biết nhau, điều này đối với Cận Đông mà nói hoàn toàn giống như một món quà lớn.

Như thế thì anh cũng không cần phải điều tra thân phận của Lộ Tây Tây nữa, trực tiếp nghe ngóng từ Ngọc Lâm là được rồi.

Lộ Tây Tây nhìn thấy nụ cười thâm ý của Cận Đông liền có một loại cảm giác mình sắp bị Ngọc Lâm bán đi rồi.

Ba người khó chịu đi ra khỏi sân bay, lên xe.

Nói thật thì chỉ người khó chịu nhất chỉ có Lộ Tây Tây mà thôi.

Cô luôn cảm thấy rất kỳ cục.

Rõ ràng lúc hai người chỉ gặp nhau ở trên máy bay, không ngờ lúc xuống máy bay rồi lại đi cùng nhau như thế này. Cô càng nghĩ càng thấy khó chịu!

Cận Đông hẳn là đang vui mừng lắm!

Biết được Lộ Tây Tây ở trong khách sạn, Cận Đông cũng rất tự giác đặt một phòng ở khách sạn chỗ cô.

Như thế này có thể thỉnh thoảng gặp gỡ, không phải là rất thuận tiện sao!

Trên gương mặt của Cận Đông lại bắt đầu xuất hiện nụ cười giống như hồ ly.

Khoảng thời gian này Lộ Tây Tây đi đây đi đó cũng đã nghĩ thông suốt hơn rất nhiều.

Mặc dù khi nghĩ tới những chuyện trước kia trong lòng vẫn thấy hơi khó chịu.

Nhưng mà cô gái cố chấp của ngày xưa với cô của bây giờ đã hoàn toàn là hai người khác nhau rồi.

Lộ Tây Tây biết, lần đi du lịch này với cô mà nói giống như đã cứu mạng cô, hồi sinh thêm một lần.

Tô Bắc bộn rộn cả ngày trời, sắp tới giờ tan làm rồi cô mới sực nhớ ra tối nay cần phải về nhà cũ.

Trong lòng cô khó tránh khỏi có chút nặng nề.

Đã lâu như thế rồi không quay lại, cô không biết sau khi quay về nên đối mặt với người nhà của Lộ Nam như thế nào.

Hơn nữa Lộ Tây Tây cũng trở về rồi.

Nhớ tới chấp niệm của Lộ Tây Tây dành cho Lộ Nam khi trước, trong lòng vô vẫn cảm thấy có chút hơi đáng sợ.

Tô Bắc suy nghĩ một hồi lâu, lắc lắc đầu.

Thôi thì đến đâu hay đến đấy đi, chuyện nhà họ Lộ thật sự rất khó nói trước được.

Thực ra cô luôn không dám nói cho Lộ Nam thân phận thật sự của Tô Hàn và Tô Lẫm là còn vì một nguyên nhân quan trọng khác.

Đó chính là cô sợ người nhà của anh không chấp nhận hai đứa trẻ này.

Cô tình nguyện để mình và chúng bị xa cách như bây giờ còn hơn là để người nhà họ Lộ khó chịu với hai đứa nhỏ.

Bảo cô giương mắt nhìn hai đứa nhỏ phải chịu uất ức, cô không làm được.

Lộ Nam thật sự rất quan trọng đối với cô.

Nhưng mà, nếu như ở bên cạnh anh mà để hai đứa con của cô phải chịu uất ức, vậy thì hãy tha thứ cho cô, thật sự cô không làm được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Bắc cũng nhẹ nhõm đi được một chút.

Cô vẫn nên trở về nhà xem xem Lô Tây Tây lần này về nước rốt cuộc có thay đổi gì hay không.

Nhớ tới lúc cô ấy ra đi, hình như lúc đó thật sự đã thay đổi một chút rồi, hi vọng cô ấy có thể quên được Lộ Nam.

Như vậy thì đối với cô, đối với Lộ Tây Tây, đối với Lộ Nam, đây là kết quả tốt nhất dành cho ba người!

Tô Bắc mien man suy nghĩ, đã tới gara để xe từ lúc nào rồi.

Cô bước thêm hai bước, lúc ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Lộ Nam đang đứng ở phía xa, nhìn chằm chằm vào mình.

Anh mỉm cười, giống như là gặp được người có thể khiến mình trở nên an tâm.

Tô Bắc nhìn anh, trong lòng cũng không còn phiền muộn như trước.

Cô cười cười tiến về phía Lộ Nam.

“Sao anh xuống sớm thế!” Tô Bắc nói.

Lộ Nam mỉm cười gật đầu, anh nghiêm túc nhìn Tô Bắc.

“Bắc Bắc, em không cần phải lo lắng. Em xem xem, mặc dù bây giờ đang cười nhưng lông mày vẫn đang nhíu chặt này. Không cần phải cảm thấy mình sắp đối mặt với chuyện gì to tát đâu, chỉ là về nhà một chuyến thôi mà. Bây giờ anh lúc nào cũng sẽ bảo vệ em, không để em phải chịu một chút uất ức nào nữa. Em phải tin tưởng anh, có được không?” Lộ Nam nhìn Tô Bắc, kiên định nói.

Tô Bắc mím môi, gật gật đầu.

“Vâng, em tin anh! Chỉ là lâu lắm rồi không có về nhà, em chỉ hơi lo lắng chút thôi!” Tô Bắc nói.

Lộ Nam đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên lông mày của cô.

“Còn nói là tin anh. Nếu như tin anh thì không cần phải giống như chuẩn bị đi đánh giặc thế này, được chứ? Em chỉ cần nắm lấy tay anh, vững vàng tiến lên phía trước!” Lộ Nam nghiêm mặt nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT