Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lúc Lộ Nam và Tô Bắc về tới biệt thự của nhà họ Lộ, cửa biệt thự đã rộng mở nhưng không hề có ai.

Nhìn thấy kiến trúc quen thuộc trước mặt, dường như Tô Bắc cảm thấy thoáng cái đã như một giấc mộng.

Trước kia vào mỗi thứ sáu hàng tuần, cô đều có một cảm giác giống như đi đánh trận.

Bây giờ chỉ cảm thấy trong lòng rất nặng nề.

Còn có một chút không biết nên làm thế nào nữa.

Lần trước mọi người đều nghĩ là tự cô đi phá thai, vậy còn bây giờ thì sao?

Cũng đã một thời gian dài rồi, liệu họ có hỏi cô đã mang thai hay chưa?

Nghõ tới đây, Tô Bắc cảm thấy rất đau đầu.

Lộ Nam dừng xe, quay người nhìn Tô Bắc. Anh chìa tay ra kéo giãn lông mày đang nhíu chặt của Tô Bắc.

“Bắc Bắc, sao lại nhíu mày nữa rồi. Ngoan ngoãn đi bên cạnh canh, không cần phải lo lắng gì cả, nghe chưa? Cho dù gặp phải chuyện gì thì vẫn còn anh ở đây mà!” Lộ Nam nghiêm túc nhìn Tô Bắc nói.

Tô Bắc gật đầu.

Cô hít một hơi thật sâu.

“Được rồi, em đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuống xe thôi!” Tô Bắc nhìn Lộ Nam, kiên định nói.

Lúc này trên khuôn mặt của Lộ Nam mới lộ ra một nụ cười thật tươi.

Dường như nghe thấy tiếng xe, lúc hai người vừa xuống xe còn chưa kịp tới cửa biệt thự thì đã thấy Mục Niệm Ảnh đi ra.

Lộ Tây Tây đang đi theo bà ở phía sau.

Nhìn thấy Lộ Nam, Mục Niệm Ảnh nhất thời có chút kích động.

Cho dù Tô Bắc sảy thai, bà không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.

Thế nhưng đã lâu lắm rồi không nhìn thấy cháu nội, trong lòng bà cảm thấy vô cũng khó chịu.

Lộ Tây Tây đang dìu Mục Niệm Ảnh, bà nhanh chóng bước về phía Lộ Nam và Tô Bắc.

Lộ Nam nhanh chóng chạy tới.

“Bà nội, nội đừng vội chứ. Cẩn thận một chút kẻo vấp ngã đấy!” Lộ Nam nhẹ giọng nói.

Mục Niệm Ảnh tức giận trừng mắt nhìn Lộ Nam.

“Con còn biết quan tâm đến bà già này sao. Nếu như nội không gọi con về thì từ sau khi chuyện kia xảy ra cũng không thấy con ló mặt về. Con có biết nội nhớ con nhiều thế nào không?” Mục Niệm Ảnh tủi thân nói, giống hệt như một đứa trẻ con.

Lộ Nam bất đắc dĩ đỡ lấy bà.

“Bà nội, nội đừng tức giận mà, ảnh hưởng tới sức khỏe. Không phải bây giờ con về thăm nội đây sao?” Lộ Nam nói.

Mục Niệm Ảnh hừ lạnh một tiếng.

“Nội còn không hiểu con chắc, nếu không phải Lộ Tây Tây trở về thì con cũng chẳng thèm về thăm bà già này đâu!” Mục Niệm Ảnh tức giận nói.

Lộ Nam theo bản năng liếc sang nhìn Tô Bắc, thấy cô vẫn bình thường anh mới yên tâm.

Anh trấn an Mục Niệm Ảnh.

“Bà nội, nội đừng suy nghĩ nhiều. Chủ yếu là con về thăm nội mà!” Lộ Nam kiên nhẫn dỗ Mục Niệm Ảnh.

Trên mặt Mục Niệm Ảnh lập tức nở ra một nụ cười.

Tô Bắc chép miệng, cô đứng ở phía sau lưng Lộ Nam.

Nhìn thấy Lộ Tây Tây đang đứng bên cạnh Mục Niệm Ảnh, cô tùy ý mở miệng.

“Tây Tây, em trở về rồi sao!” Tô Bắc nói.

Lộ Tây Tây gật đầu.

“Vâng, em về rồi!” Cô ấy nói xong liền quay sang cười với Tô Bắc.

Trong thời gian đó cũng không hề liếc mắt nhìn qua Lộ Nam một cái, giống như ánh mắt không còn đặt lên người Lộ Nam nữa, cơ hồ không còn có cảm giác giống như trước kia.

Dường như Tô Bắc cảm nhận được, Lộ Tây Tây đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Cô ấy đã xinh đẹp hơn trước rất nhiều.

Trước kia cũng xinh đẹp, thế nhưng bây giờ dường như vẻ đẹp ấy tỏa nắng sáng bừng lên.

Mang theo năng lượng tích cực hướng về phía trước.

Lộ Nam nhìn mọi người.

“Được rồi, chúng ta đi vào thôi, ai lại đứng trước cửa nói chuyện bao giờ!” Lộ Nam nói.

Mục Niệm Ảnh gật gật đầu, để Lộ Nam dìu mình đi vào phía trong.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Lộ Tây Tây và Tô Bắc đi theo phía sau.

Tô Bắc nhìn hai người trước mặt, nhẹ giọng mở miệng.

“Lần này đi chơi có vui không?” Tô Bắc nói.

Lộ Tây Tây quay sang nhìn Tô Bắc, thản nhiên cười cười.

“Em biết chị muốn hỏi cái gì, nhưng mà chị không cần phải lo lắng nữa đâu. Bởi vì em hoàn toàn thông suốt rồi, hơn nữa bọn em cũng không thể mà. Em là em gái ruột của anh ấy. Bây giờ em mới tỉnh ngộ để nhận ra điều này, lần này ra ngoài đi du lịch một chuyến đã thu hoạch được rất nhiều. Nói chung là được mở rộng tầm mắt rồi!” Lộ Tây Tây cười nói.

Tô Bắc gật đầu.

“Chính xác, vừa rồi lúc mới nhìn thấy em chị cũng cảm nhận được rồi. Em xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều, trên người cũng không còn cảm giác u ám như trước nữa. Bây giờ giống như tràn ngập năng lượng của mặt trời vậy, hi vọng rằng sau này em sẽ càng tốt hơn nữa!” Tô Bắc nói những lời từ tận đáy lòng.

Khóe miệng Lộ Tây Tây nở một nụ cười.

“Vâng, chỉ cần chị và anh trai em càng ngày càng tốt, em cũng sẽ như thế. Em sẽ cố gắng làm cho bản thân trở nên tốt hơn, ngày càng vui vẻ hơn, tìm được một người thật sự thuộc về mình!” Lộ Tây Tây kiên định nói.

Trong ánh mắt của cô ấy tràn ngập sự tự tin vào hy vọng.

Cuối cùng Tô Bắc cũng có thể thở dài nhẹ nhõm. Lộ Tây Tây thật sự đã thay đổi rồi, tìm được phương hướng mới trong cuộc đời, ngày càng trở nên tốt hơn!

Lộ Tây Tây thong thả bước đi, đột nhiên lại sải chân bước nhanh hơn.

“À đúng rồi, lần này về em có mua cho chị và anh trai một ít quà. Chị tới đây mau lên, em lấy cho mọi người xem!” Lộ Tây Tây cười nói.

Tô Bắc gật đầu, bước theo sau cô ấy.

Vào phòng khách, Lộ Tây Tây nhiệt tình lấy ra túi quà đưa cho Tô Bắc.

Đó là một chiếc khăn lụa màu xanh da trời nghe nói là mua ở vịnh Ba Tư, còn có một bộ nữ trang nghe nói là mua ở Hàn Quốc nữa!

Lộ Tây Tây mua nhiều vô số, đều là mua tặng mọi người trong nhà.

Lộ Nam và Lộ Tây Tây cùng ngồi xuống nói chuyện với Mục Niệm Ảnh và Tôn Tĩnh Di, Lộ Hướng Viễn ngồi ở một bên.

Mặc dù ông không nói chuyện, thế nhưng Tô Bắc vẫn có thể nhìn ra tâm trạng của ông đang rất tốt.

Dù sao thì đã lâu lắm rồi con trai và con gái mới về nhà một lần.

Tô Bắc yên tĩnh ngồi bên cạnh, làm một bức tường.

Cô thỉnh thoảng gượng cười một tiếng, chứng tỏ sự tồn tại của mình trong căn phòng này.

Đột nhiên, Mục Niệm Ảnh nhắc tới chuyện đứa bé.

“Tiểu Nam à, nếu lần trước đứa bé kia đã bị sảy rồi thì nội cũng không trách các con nữa, bây giờ các con cố gắng mang thai đi, nói không chừng bà nội không đợi được đến lúc bế chắt nữa!” Mục Niệm Ảnh buồn rầu nói.

Lộ Nam nhanh nhạy an ủi bà.

“Bà nội, nội nghĩ đi đâu thế. Sao lại có chuyện đó được, nội đang khỏe mạnh thế này cơ mà. Đừng nói là một đứa chắt, hai đứa ba đứa nội cũng có thể đợi được. Tới lúc đó chúng nó sẽ ở bên cạnh bầu bạn làm cho nội vui!” Lộ Nam cười nói.

Nhưng mà Mục Niệm Ảnh nhắc tới chuyện đứa bé bị sảy lần trước.

Vẻ mặt của Tô Bắc và Lộ Tây Tây đột nhiên trở nên bất thường.

Cái gọi là sảy thai, chẳng qua là do Lộ Tây Tây thuận miệng bịa đặt mà thôi.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, Tô Bắc liền cảm thấy cả người mình trở nên không thải mái.

Lộ Nam an ủi Mục Niệm Ảnh.

“Bà nội, thật ra con thấy bây giờ những người lớn tuổi đều ra ngoài đi du lịch, nghe nói nó giúp kéo dài tuổi thọ đó. Đi nhiều nơi, ngắm nhiều phong cảnh thì cả tinh thần và thể xác cũng đều sảng khoái hơn rất nhiều. Con suy nghĩ hay là nội cùng với ba mẹ con cũng đi một chuyến đi, hoặc là con cho mấy vệ sĩ đi cùng mọi người, đi đây đi đó một chút giải tỏa phiền muộn!” Lộ Nam khéo léo chuyển chủ đề.

Lộ Hướng Viễn suy nghĩ một lát.

“Cũng được đó, bà nội con gần đây tâm trạng không tốt. Ba cảm thấy ra ngoài đi chơi cũng có thể giúp thả lỏng được đó. Còn vệ sĩ gì đó thì thôi không cần đi theo, chỉ là ra ngoài giải tỏa tâm trạng thôi mà, có ba với mẹ con đi cùng là được rồi!” Lộ Hướng Viễn nói.

Lộ Nam mỉm cười.

“Được, thế cứ quyết định như vậy nhé. Con cảm thấy bà nội mà ra ngoài đi chơi một chuyến, lúc trở về chắc chắn sẽ trẻ ra mười tuổi!” Lộ Nam cười nói.

Mục Niệm Ảnh tức giận nhìn cháu trai.

“Con đấy, ở trước mặt nội còn có thể lẻo mép như vậy, khiến cho nội rất vui!” Mục Niệm Ảnh cười nói.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, mọi người chuyển tới phòng ăn.

Lộ Nam vừa ăn cơm vừa gắp thức ăn cho Mục Niệm Ảnh.

Tô Bắc luôn biết Lộ Nam rất yêu quý Mục Niệm Ảnh, cảm thấy bây giờ tuổi tác của bà đã lớn nên không muốn làm cho bà tức giận.

Mục Niệm Ảnh có thể chấp nhận cháu chắt nhà mình, nhưng mà bà phong kiến cổ hủ như thế liệu có thể chấp nhận Tô Hàn và Tô Lẫm sao?

Xác suất gần như bằng không.

Tới lúc đó chẳng phải sẽ đẩy Lộ Nam vào giữa, ở thế khó xử sao?

Tô Bắc ăn đồ ăn trên bàn, đột nhiên cảm thấy nhạt như nước ốc.

Sau khi cơm nước xong xuôi.

Lộ Nam dường như nhận thấy Tô Bắc có chút rầu rĩ không vui.

Anh mỉm cười nhìn Mục Niệm Ảnh và Lộ Hướng Viễn.

“Bà nội, bố, bọn con phải về rồi. Trời khuya quá đi về cũng không an toàn!” Lộ Nam nói.

Mục Niệm Ảnh suy nghĩ một lát.

“Cũng đúng, lần sau về sớm một chút. Nếu không trời tối quá cũng không an toàn chút nào cả. Vậy các con mau về đi, đi cẩn thận nhé!” Mục Niệm Ảnh nói sau đó đứng dậy tiễn Lộ Nam.

Lúc này Lộ Hướng Viễn đột nhiên mở miệng.

“Tiểu Nam, có phải lúc về con cần phải đi qua khách sạn Đế Tước đúng không?” Lộ Hướng Viễn hỏi.

Lộ Nam gật đầu.

“Vâng, có chuyện gì sao?” Lộ Nam khó hiểu hỏi.

Tại sao ba lại vô duyên vô cớ hỏi chuyện này chứ.

Lộ Hướng Viễn nhìn Tây Tây.

“Là thế này, hôm nay Tây Tây vừa mới về nước, là bạn nói tới đón. Nó để tất cả đồ đạc ở khách sạn Đế Tước rồi, nói tối nay sẽ ở lại đó. Con thuận đường thì đưa nó tới đó luôn, ba cũng yên tâm!” Lộ Hướng Viễn nói.

Sau khi nghe xong, ánh mắt Lộ Nam chợt lóe lên.

Anh nhìn Lộ Tây Tây.

Chưa đợi Lộ Nam mở miệng, Lộ Tây Tây đã nhanh chóng xua tay.

“Bố! Không cần đâu. Để tự về được, chẳng phải ngay gần đây thôi sao, con có thể tự về được!” Lộ Tây Tây nói rất nhanh, dường như đang cố ý tránh né.

Mục Niệm Ảnh nhíu mày nhìn Lộ Tây Tây.

“Để anh trai đưa con về tiện thế còn gì. Trời tối rồi sao còn muốn tự mình lái xe chứ, mọi người cũng không yên tâm đâu!” Mục Niệm Ảnh tức giận nói.

Lộ Nam thấy tình hình như thế liền nhanh chóng bước tới.

“Bà nội, bố, mọi người đừng suy nghĩ nhiều. Để con đưa em ấy về!” Lộ Nam nói.

Lúc này Mục Niệm Ảnh mới nở nụ cười.

Lộ Hướng Viễn gật đầu.

“Như vậy ba mới yên tâm!” Ông nói.

Lộ Nam quay đầu lại nhìn Lộ Tây Tây.

“Được rồi, dù sao cũng thuận đường mà, chúng ta cùng về thôi!” Lộ Nam nói.

Lộ Tây Tây nhìn Lộ Nam, trong lòng có chút không thoải mái.

Cô nghĩ trước kia lúc cô chuẩn bị rời đi, Lộ Nam có nói vài lời với cô.

Anh nói rằng, từ nay về sau, bọn họ đoạn tuyệt quan hệ anh em!

Lộ Tây Tây vẫn còn đang sững sờ đã bị Tô Bắc kéo tay đi về phía xe ô tô.

Tô Bắc nhìn thấy sự do dự của Lộ Tây Tây, bây giờ cô ấy vẫn còn để ý tới những chuyện trước kia.

Chỉ có điều cô ấy đã buông bỏ rồi, tự nhiên sẽ không còn để tâm tới Lộ Nam nữa.

Lộ Nam còn cảm thấy tốt hơn.

Dù sao cũng là em gái ruột của mình mà?

Sao có thể thật sự ghi thù được chứ!

Sau khi lên xe.

Mục Niệm Ảnh không ngừng vẫy tay tạm biệt.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT