Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lộ Tây Tây hơi tò mò và có chút bối rối.

Trong nhà Ngọc Lâm, sao có nhiều ảnh của anh trai vậy!

Lộ Tây Tây suy nghĩ một lúc rồi đưa tay ra đẩy cửa.

Mặc dù cô biết, như vậy có phải là không tôn trọng quyền riêng tư của người khác hay không.

Tuy nhiên, cô thực sự quá tò mò, đặc biệt lại còn liên quan đến Lộ Nam.

Khoảnh khắc Lộ Tây Tây mở cửa ra, mọi thứ hoàn toàn yên ắng.

Trong phòng, khắp nơi, trên tường, trên trần và trên tủ đều là ảnh của Lộ Nam.

Điều khiến cho Lộ Tây Tây cảm thấy sợ hơn là một tượng sáp đang nằm trên giường, rất giống với Lộ Nam.

Lộ Tây Tây hoàn toàn ngạc nhiên và kinh hoàng.

Tượng sáp hình người này chắc chắn không phải do chính Lộ Nam làm ra. Ngọc Lâm, cô ấy rốt cuộc sao có thể làm ra được?

Trước đây cô còn không biết rằng ý nghĩ chiếm hữu của Ngọc Lâm đối với anh trai cô đã đạt đến mức độ hoang tưởng như vậy.

Lộ Tây Tây lắc đầu.

Tại sao trước đây cô không phát hiện ra chứ!

Đột nhiên, cánh cửa kêu lên: “Kẽo kẹt”.

Âm thanh ghê rợn đến nỗi Lộ Tây Tây sợ suýt ngồi bệt xuống đất.

Trong căn phòng này, chỉ có một chiếc đèn tường lờ mờ được bật lên, có chút u ám.

Nghe thấy âm thanh như vậy càng khiến cô cảm thấy kinh hoàng.

Cô bất ngờ quay lại và thấy Ngọc Lâm như một con ma đang đứng ở cửa, nhìn thẳng vào mình.

Đôi mắt cô ta u ám và kinh khủng.

"Lộ Tây Tây, cậu đang làm gì vậy?" Nói xong, Ngọc Lâm với tay ra và đóng cửa lại.

Tim của Lộ Tây Tây đập rất mạnh.

Nhìn thấy Ngọc Lâm lúc này khác hoàn toàn với cô ta thường ngày.

Cô lo lắng nhìn Ngọc Lâm.

"Ngọc Lâm, cậu đang làm gì vậy, sao lại có nhiều ảnh của anh mình trong phòng như vậy, còn bức tượng sáp kia là như thế nào vậy, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì mà làm ra những thứ đáng sợ như thế!”, Lộ Tây Tây tức giận nhìn Ngọc Lâm.

Ngọc Lâm nhìn chằm chằm Lộ Tây Tây.

Cô ta vừa mới về phòng để lấy đồ, Lộ Tây Tây lại đột nhập vào căn cứ bí mật của cô ta.

Nơi này, bình thường cô ta đều khóa cửa cẩn thận, đến ba mẹ cô ta cũng không thể vào.

Lộ Tây Tây lại dám đột nhập vào, chết tiệt!

Ngọc Lâm nhìn chằm chằm Lộ Tây Tây một cách u ám.

"Lộ Tây Tây, cậu biết không? Cậu đã vào một nơi mà cậu không nên vào, còn hỏi này hỏi nọ, cậu không sợ chết à?" Ngọc Lâm nói.

Tim Lộ Tây Tây đập dữ dội.

Cô cảm thấy Ngọc Lâm không giống đang nói đùa.

Cô lắc đầu.

"Ngọc Lâm, cậu không nên quá hoang tưởng. Hành vi hiện tại của cậu là bệnh hoạn. Tớ là bạn thân của cậu, làm sao có thể để cậu lầm đường lạc lối mà không quan tâm được!” Lộ Tây Tây lo lắng nói.

Ngọc Lâm cười khẩy.

"Lầm đường lạc lối, tôi không thấy là cậu sợ tôi sẽ lầm đường lạc lối, mà sợ rằng sự cố chấp của tôi cuối cùng cũng sẽ có được Lộ Nam, cậu yêu Lộ Nam, cậu không thể cho phép bất cứ ai chiếm hữu anh ấy, vì vậy cậu mới đứng đây khuyên tôi, những gì cậu nói còn hay hơn hát nữa, chúng ta đều thích người đàn ông đó, cảm giác đó, tất cả chúng ta đều biết... Tại sao tôi phải lắng nghe lời cậu nói, từ bỏ đi! Còn nữa, tôi không có bệnh, cậu mới có bệnh đó! Dù sao tôi cũng không có bất cứ quan hệ gì với Lộ Nam, nhưng cậu, cậu là em gái ruột của anh ấy, cái này mới gọi là bệnh!" Ngọc Lâm nói, cô ta cười một cách điên dại.

Lộ Tây Tây không chịu nổi, lắc đầu.

"Ngọc Lâm, cậu sai rồi. Trước đây tớ đã làm nhiều điều sai trái, nhưng bây giờ, tớ đã hoàn toàn từ bỏ, tớ đã không giống như tớ lúc đầu nữa, tớ bây giờ không thích anh trai tớ nữa, tớ chỉ hy vọng rằng anh ấy và chị dâu có thể bước tiếp với nhau, tớ cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của cuộc đời mình, cậu có hiểu không?", Lộ Tây Tây nhìn Ngọc Lâm và nói một cách bất lực.

Ngọc Lâm có chút điên rồ.

"Đúng vậy, cậu là em gái của Lộ Nam, ngay cả khi cậu muốn tìm nửa kia, có lẽ cũng phải có tiền có vị thế như Cận Đông, còn có ngoại hình xuất sắc nữa. Còn tôi thì sao, ngoài Lộ Nam ra, tôi còn có thể yêu ai, anh ấy đã sống trong tim tôi rồi, cả đời này, không thoát ra được!”, Ngọc Lâm điên cuồng nói.

Lộ Tây Tây hoàn toàn không nói nên lời.

Ngọc Lâm từ khi nào đã trở nên u mê, mù quáng đến như thế này, tại sao trước đây cô không phát hiện sớm hơn!

"Ngọc Lâm, hoàn toàn không phải như những gì cậu nghĩ, Cận Đông và tớ mới gặp hôm qua, làm sao tớ có thể thích tên vô lại đó được chứ, vị trí của anh ấy trong trái tim tớ còn không bằng cậu nữa, cậu có thể nghe tớ nói vài câu không, chúng ta đều là những người bình thường, chỉ cần chúng ta thay đổi tư tưởng, đều có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình, bây giờ tâm lý cậu đang có vấn đề nghiêm trọng, tớ đưa cậu đến gặp bác sĩ được không?”, Lộ Tây Tây từ từ khuyên nhủ, hy vọng Ngọc Lâm sẽ nghe lời cô.

Không ngờ, Ngọc Lâm lại đột nhiên nổi điên lao nhào về phía Lộ Tây Tây.

"Hôm nay cậu đã phát hiện ra bí mật của tôi, tôi không thể để cậu sống sót ra khỏi đây, không thể, không thể!", Ngọc Lâm giống như bị thần kinh, nhào đến cấu xé Lộ Tây Tây.

Lộ Tây Tây vội vàng né ra.

Cô nhìn thấy sự điên rồ trên khuôn mặt của Ngọc Lâm, thở dài bất lực và nhanh chóng bước về phía cửa.

Ngay khi cô bước đến cửa, Ngọc Lâm liền đuổi kịp.

Cô ta túm lấy vai của Lộ Tây Tây và hung hãn xé một mảnh áo của Lộ Tây Tây.

Vai của Lộ Tây Tây bị cô ta làm đau.

Lộ Tây Tây không do dự đá thẳng vào bụng Ngọc Lâm, Ngọc Lâm ôm bụng và lăn trên mặt đất.

Lộ Tây Tây nhìn cô, đẩy cửa và bước nhanh ra ngoài.

Trước khi rời đi, cô suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp lại phòng của Ngọc Lâm rồi mới quay lưng đi.

Ngọc Lâm hét lên ở phía sau.

"Lộ Tây Tây, cậu đứng lại, cậu xóa ảnh ngay cho tôi!" Ngọc Lâm giận dữ nói.

Lộ Tây Tây lờ đi, cô lao thẳng ra cửa.

Lộ Tây Tây rời khỏi nhà của Ngọc Lâm và lập tức đi tìm Phương Bình Diễn.

Cô phải đi tìm Phương Bình Diễn, trước tiên sẽ hỏi đã có chuyện gì xảy ra với Ngọc Lâm.

Một người bình thường, cho dù thích người khác, sao có thể trở nên bệnh hoạn như vậy, quả thật cô ta như biến thành một kẻ điên.

Ngọc Lâm mà cô nhìn thấy, thực sự là một kẻ điên đầy cố chấp.

Cứ như vậy, Ngọc Lâm sau này còn có thể làm ra những chuyện gì nữa!

Nghĩ đến đây, Lộ Tây Tây không ngừng giục tài xế tăng tốc độ đến nhà của Phương Bình Diễn.

Lộ Tây Tây gõ cửa một lúc lâu Phương Bình Diễn mới ra mở cửa.

Khi ra mở cửa, anh ta có vẻ vẫn còn buồn ngủ.

Thấy người ngoài cửa là Lộ Tây Tây, lúc này anh ta mới lắc đầu để tỉnh táo lên.

"Tây Tây à, có chuyện gì vậy? Cô vào đi, tôi đi rửa mặt đã!" Phương Bình Diễn nói.

Lộ Tây Tây gật đầu.

"Anh đi rửa mặt đi, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh, nhanh lên!" Lộ Tây Tây nói một cách lo lắng.

Có vẻ như thấy Lộ Tây Tây rất lo lắng, Phương Bình Diễn cũng vô thức trở nên nhanh chóng.

Khi Phương Bình Diễn đi ra, hoàn toàn không còn bộ dạng con ma ngủ ra mở cửa như lúc nãy mà là một người đàn ông phong độ thanh thoát.

Anh nhìn Lộ Tây Tây.

"Nói đi, cuống cuồng đến tìm tôi như vậy, có chuyện gì sao?" Phương Bình Diễn nói.

Lộ Tây Tây suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Phương Bình Diễn, anh nói xem nếu như một người thích ai đó, cô ấy treo ảnh người ấy khắp phòng, trên tường, khắp nơi đều là ảnh của anh ta, hơn nữa không biết cô ấy làm thế nào mà tạo ra bức tượng sáp của người cô ấy thích và đặt nó lên giường, nhìn cực kỳ u ám và đáng sợ, anh nói xem cô ấy có phải điên rồi không?" Lộ Tây Tây nói.

Phương Bình Diễn nhướn mày.

"Bạn của cô? Đây không phải là thích, đây là biến thái, tâm lý biến thái cực kỳ nghiêm trọng. Giống như cô nói vậy, cô ấy bị bệnh, vả lại không phải nhẹ.” Phương Bình Diễn nói nghiêm túc.

Lộ Tây Tây mím chặt môi.

"Nghe nói rằng, khi anh học đại học, chuyên ngành của anh là tâm lý học phải không? Anh có thể giúp tôi phân tích rõ một chút được không, tốt nhất có thể nghĩ ra cách, tôi muốn đưa cô ấy đến bác sĩ, cứ như vậy, lỡ như ngày nào đó cô ấy làm việc gì điên rồ, sẽ lớn chuyện mất!" Lộ Tây Tây nói một cách lo lắng.

Phương Bình Diễn nhíu mày.

"Tây Tây, đúng là tôi có một nghiên cứu chút ít về tâm lý học, nhưng mà, cô bảo tôi phân tích cho cô ấy cũng được, tìm cách khiến cô ấy đến gặp bác sĩ, cái này có chút hoang đường rồi. Dù sao tôi cũng không biết người kia là ai, vả lại, tôi cũng biết nơi mà cô mô tả, căn bản là tôi không biết tình trạng của cô ấy nghiêm trọng đến mức nào!" Phương Bình Diễn nói một cách thận trọng.

Lộ Tây Tây cắn răng.

Cô lấy điện thoại ra và đưa bức ảnh cô chụp được cho Phương Bình Diễn.

"Anh hãy xem ảnh này!" Lộ Tây Tây nói.

Phương Bình Diễn cầm điện thoại của Lộ Tây Tây và xem kỹ lưỡng một lúc lâu.

Anh ta ngẩng đầu ngạc nhiên.

"Người mà cô nói là Ngọc Lâm?" Phương Bình Diễn hỏi.

Lộ Tây Tây gật đầu.

"Đúng vậy, anh cũng biết, mối quan hệ của tôi với Ngọc Lâm rất tốt. Trước đây cô ấy thường đến nhà tôi chơi, cô ấy thích anh trai tôi, chúng tôi ai cũng biết điều đó, nhưng tôi không ngờ rằng cô ấy lại biến thái đến thế, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng cô ấy sẽ làm ra chuyện gì mất, anh nghĩ cách giúp tôi, tôi không dám nói với anh tôi, anh tôi làm mọi việc rất quyết đoán, tôi đoán là nếu anh tôi biết được bộ dạng này của Ngọc Lâm thì anh ấy sẽ dùng cách trực tiếp nhất để nói với Ngọc Lâm, cả đời này anh ấy cũng sẽ không thích Ngọc Lâm nữa, đến lúc đó, Ngọc Lâm chịu đả kích, tôi đoán hậu quả sẽ khó lường!” Lộ Tây Tây nói nghiêm túc.

Phương Bình Diễn gật đầu.

"Cô nói đúng, dựa vào bức ảnh này có thể thấy rằng Ngọc Lâm bây giờ đã hoàn toàn bị điên, nhưng tôi cũng muốn biết, bình thường bên ngoài cô ấy có biểu hiện như thế nào, vả lại, bệnh tâm lý lại có rất nhiều loại, chỉ dựa vào một bức ảnh thì cũng không nói rõ được gì cả!” Phương Bình Diễn nói.

Lộ Tây Tây nghĩ một lát.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT