Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Bắc sau khi dùng bữa xong thì còn cùng hai đứa con của mình nói chuyện thêm một lúc, đến khi Lộ Nam gọi điện thoại đến thì cô mới rời đi.

Hôm nay Lộ Nam có vẻ rất bận, sau khi Tô Bắc về nhà thì nhìn thấy anh vẫn đang bận bịu làm việc trong phòng đọc sách.

Tô Bắc chỉ có thể gọi đồ ăn cho anh.

Ngay lúc này cô cảm thấy rất ghét bỏ bản thân mình tại sao lại không biết nấu cơm.

Nếu cô biết nấu cơm thì khi nhìn thấy Lộ Nam mệt như vậy thì chí ít cô cũng có thể tự tay làm cho anh vài món ăn để anh có thể được ăn ngon lành và no nê.

Sau đó thì anh mới có thể có năng lượng để tiếp tục làm việc được chứ!

Chỉ có điều, Lộ Nam nhìn thấy Tô Bắc gọi đồ ăn cho anh thì anh cũng đã cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi.

Lòng Tô Bắc cảm thấy rất cảm động.

Có lẽ đây chính là biểu hiện của những người đang yêu.

Nếu cô vì anh làm chuyện gì đó, thì dù cho nó có là chuyện nhỏ nhặt thì anh cũng đều sẽ coi nó là những tâm tình lớn lao của cô dành cho anh.

Lộ Nam ăn rất nhanh, Tô Bắc không dám nói điều gì, giống như là đang sợ làm phiền đến anh vậy.

Sau khi Lộ Nam ăn xong, tiếp đó thì hôn nhẹ lên trán của Tô Bắc và lại đi vào bên trong phòng đọc sách để tiếp tục làm việc.

Tô Bắc khẽ mím môi không biết phải làm gì, mọi người đều nói làm tổng giám đốc thật tốt, nhưng lại không hề biết rằng, tổng giám đốc cũng có những áp lực và trách nhiệm nặng nề của công việc mà người thường không thể nào mường tưởng được!

Tô Bắc ngắm nhìn người đàn ông ở trong phòng đọc sách một lát sau đó thì đi vào phòng tắm.

Buổi tối khi Ngọc Lâm trở về nhà, cô nghĩ đến những kế hoạch đã bàn bạc với Tô Noãn, sau đó thì gửi tin nhắn qua wechat cho Lộ Tây Tây.

Ngọc Lâm: Tây Tây, ngày mai tớ có thời gian rảnh, không phải cậu nói là sẽ cùng tớ đi khám bệnh sao?

Lộ Tây Tây sau khi nhìn thấy Ngọc Lâm gửi tin nhắn đến thì trong chốc lát cảm thấy rất kinh ngạc và vui mừng.

Nhưng rất nhanh cô liền nghĩ đến chuyện Ngọc Lâm đã nói chuyện cô thích Lộ Nam cho Cận Đông nghe thì trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.

Nhưng cô lại nghĩ nếu có thể giúp cho Ngọc Lâm chữa khỏi bệnh thì có lẽ cô sẽ không còn cảm thấy ác cảm với Lộ Nam nữa, cứ coi như là cô đang giúp đỡ cho anh trai và Tô Bắc.

Tâm trạng của Lộ Tây Tây đã tốt hơn phần nào.

Cô suy nghĩ rồi trả lời tin nhắn của Ngọc Lâm.

Tây Tây: Được thôi, 9 giờ sáng mai, cậu đến khách sạn đi, rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi đến đó.

Ngọc Lâm: Được, nhưng cậu tuyệt đối phải nhớ lời chấp thuận của cậu rằng sẽ không biến tớ trở thành chuột bạnh đó!

Khi Ngọc Lâm nói ra câu nói này, ngữ điệu vẫn còn rất thoải mái, nhưng cô không hề nghĩ được rằng Cận Đông đã nói lại mọi chuyện nghe được từ Ngọc Lâm cho Lộ Tây Tây nghe.

Lộ Tây Tây liếc nhìn đoạn tin nhắn, bình tĩnh nhắn một câu.

Tây Tây: Ừm, tớ biết rồi.

Ngọc Lâm nhìn tin nhắn của Lộ Tây Tây, thì cảm giác rõ ràng được rằng Lộ Tây Tây có vẻ không vui.

Nhưng, nghĩ đến buổi sáng ngày mai, khi cô nàng ngu ngốc Tô Noãn đó ra tay thủ tiêu Lộ Tây Tây thì cô ta nhất thời cảm thấy kích động.

Lộ Tây Tây là bạn thân của cô, cứ coi như là Tô Noãn có nói ra cô chính là người đứng đằng sau lập ra kế hoạch này thì sẽ có ai tin cô ta chứ!

Người mà Lộ Nam thích vốn dĩ là Tô Bắc, chỉ có những người đần độn như Tô Noãn mới có thể tin tưởng những lời ngụy biện của cô.

Sau khi Ngọc Lâm nói chuyện xong với Lộ Tây Tây thì lập tức gọi điện thoại cho Tô Noãn để nói với cô ta về thời gian và địa điểm mà cô đã hẹn với Lộ Tây Tây và kêu Tô Noãn hãy qua đó trước giờ hẹn để chuẩn bị hành động.

Sau khi bàn bạc xong mọi chuyện, Ngọc Lâm mới cảm thấy thỏa mãn tắm rửa và sau đó thì đi ngủ.

Tô Bắc cũng không biết rằng mình đã thiếp đi từ lúc nào.

Khi cô tỉnh dậy thì trời đã sáng, Lộ Nam đã mặc quần áo chỉnh tề để chuẩn bị đi làm.

Tô Bắc vội vàng ngồi dậy và bước xuống giường.

“Lộ Nam, đừng nói rằng anh đã thức cả đêm qua đó nhé!” Tô Bắc kinh ngạc hỏi.

Lộ Nam lắc đầu.

“Sao lại như vậy được, anh ngủ rồi mà, chỉ là em mệt rồi ngủ say như vậy nên không phát hiện ra mà thôi. Đúng rồi, anh biết là hai ngày nay em sẽ rảnh rỗi vì bộ phim mới của Cố Thiến Doanh vừa mới bắt đầu và em không cần phải đến công ty nên sáng nay khi anh tỉnh dậy anh đã không gọi em dậy cùng, còn nữa đồ ăn sáng anh đã để ở trên bàn đó, em ở nhà ăn ngon ngủ yên nhé, nếu không thì mấy ngày sau đến thời gian tuyên truyền của bộ phim có lẽ em sẽ cảm thấy rất mệt đó!” Lộ Nam nói.

Tô Bắc khẽ gật đầu.

Cô đi đến giúp anh đeo cà vạt, ngắm nhìn dáng vẻ phong độ đẹp đẽ của anh.

Cô không kìm lòng được mà trêu đùa anh.

“Dáng vẻ anh thế này sẽ quyến rũ người khác mất, những cô nàng ở công ty của anh dù có ba hồn bảy vía thì cũng sẽ không kiềm lòng được thôi!” Tô Bắc cười nói.

Lộ Nam đưa tay lên đỡ lấy cằm của cô, tinh ranh nói.

“Anh sẽ không câu dẫn các cô nàng đó đâu anh chỉ muốn câu dẫn cô nàng xinh đẹp là em thôi!” Lộ Nam cười nói.

Tô Bắc cười tít mắt.

“Anh thật đáng ghét mà! Không đùa với anh nữa đâu, anh đi làm nhanh đi, sau này cố gắng thả lỏng người, đừng để bản thân mình mệt mỏi như vậy nữa!” Tô Bắc nói.

“Tuân lệnh vợ đại nhân!” Lộ Nam cười nói.

Tô Bắc cạn lời gật gật đầu.

Cô mở cửa giúp anh thì bất chợt nhớ ra cô vẫn còn một vấn đề cần phải hỏi Lộ Nam.

“Đúng rồi, Lộ Nam, chuyện hôm qua em nói với anh, anh đã nói cho Tây Tây nghe chưa?” Tô Bắc hỏi.

Lộ Nam khẽ cau mày.

“Hôm qua anh bận quá nên đã quên mất chuyện đó, một lúc nữa ở trên xe anh sẽ gọi cho Tây Tây!” Lộ Nam nói.

Tô Bắc nghĩ.

“Không cần nữa đâu, anh cứ đi làm đi, chút nữa em chuẩn bị xong thì qua chỗ của Tây Tây một chuyến, em cũng đang rảnh mà nên cũng tiện muốn hỏi thăm em ấy tìm nhà đến đâu rồi!” Tô Bắc nói.

Lộ Nam gật đầu.

“Được thôi, như vậy cũng được, em cũng có dịp được ra ngoài đi dạo thoải mái tinh thần! Anh đi trước nhé!” Lộ Nam nói xong thì mở cửa bước ra ngoài.

Tô Bắc đúng đó nghĩ ngợi một lúc rồi quay về phòng để thay quần áo.

Buổi sáng sau khi Ngọc Lâm tỉnh dậy, cô ta đã đặc biệt trang điểm thật đẹp sau đó mới bước ra ngoài.

Hôm nay là một ngày tốt nên cô ta nhất định phải giữ bản thân mình thật xinh đẹp.

Khi Ngọc Lâm đi xuống lầu, bước vào bên trong xe ô tô và lấy một chiếc gương ra để ngắm nhìn lại một lần nữa sau đó mới khởi động chiếc xe rời đi.

Lô Tây Tây cũng đã dậy từ rất sớm.

Cô không hề muốn đến nhà của Phương Bình Diễn mà đi thẳng đến quán cà phê bên cạnh khách sạn đã được hẹn từ trước.

Cô hi vọng không gian mở thế này có thể giúp cho Ngọc Lâm thoải mái hơn, có lợi cho sự hồi phục bệnh tình của cô ấy.

Khi Ngọc Lâm gõ cửa thì cũng là lúc Lộ Tây Tây vừa gọi điện xong cho Phương Bình Diện.

Cô đi đến và mở cánh cửa thì nhìn thấy Ngọc Lâm đang nở một nụ cười tươi rói nhìn mình.

Lộ Tây Tây trong lòng có chút không thoải mái.

Cô nhìn Ngọc Lâm.

“Cậu vào đi!” Ngọc Lâm mỉm cười.

Sau khi Ngọc Lâm đi vào trong phòng thì nhìn thấy Lộ Tây Tây cơ bản đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc.

Cô nghĩ đến người đang ngồi đợi ở dưới lầu là Tô Noãn thì mở lời.

“Tây Tây, tớ nhìn cậu cũng thu dọn cũng khá đầy đủ rồi, hay là chúng ta đi luôn đến đó thôi vì buổi chiều tớ còn có việc khác cần làm nữa!” Ngọc Lâm nói.

Lộ Tây Tây cau mày.

Nhận thấy thái độ của Ngọc Lâm đối với cô vào buổi tối hôm qua cùng những hành động ngày hôm nay hình như có cái gì đó không giống với thường ngày.

Hình như là đã nhiệt tình hơi quá rồi!

Lộ Tây Tây liếc nhìn Ngọc Lâm.

“Cậu đợi thêm một chút để tớ đeo giày!” Lộ Tây Tây nói.

Ngọc Lâm gật đầu, cô ta cố tỏ ra dáng vẻ không hề để bụng.

“Tây Tây à, là thế này, địa điểm mà chúng ta cần đi ngày hôm nay có phải là rất xa không, tớ có lái xe đến đây nên để tớ lái cho!” Ngọc Lâm cười nói.

Lộ Tây Tây đang đeo giày thì cũng quay người đưa mắt nhìn về phía Ngọc Lâm một chút.

“Cậu lái xe đến đây á?” Lộ Tây Tây hỏi.

Ngọc Lâm gật đầu.

“Đúng rồi, có vấn đề gì sao?” Ngọc Lâm mở to đôi mắc ngơ ngác hỏi, dáng vẻ như đang cố tỏ ra vô tội.

Lộ Tây Tây cau mày.

“Không có gì, quên mất là quãng đường cậu đi đến đây cũng khá xa, địa điểm ngày hôm nay chúng ta đi cũng không xa, vì muốn để cậu yên tâm hơn nên tớ đã hẹn bác sĩ ở một quán cà phê có không gian mở ở gần khách sạn, chúng ta cứ đi bộ thẳng đến đó là được!” Lộ Tây Tây nói.

Ngọc Lâm ngây người trong giây lát.

Cô vốn dĩ đã thương thượng mọi chuyện ổn thỏa với Tô Noãn rằng sẽ nghĩ cách để tìm được một chiếc xe không có giấy phép, sau đó khi đợi cô ta và Lộ Tây Tây cùng đi đến địa điểm đã hẹn bác sĩ thì sẽ cố ý để Lộ Tây Tây đi xuống bên đường để Tô Noãn lái chiếc xe đó đâm trúng và bỏ chạy.

Không ngờ được rằng, Lộ Tây Tây lại chuyển địa điểm đến gần khách sạn này.

“Cái đó…cậu hẹn ở quán cà phê nào vậy, có xa không, tên quán là gì thế, cậu có thể nói cho tớ biết không? Nếu không thì trong lòng tớ sẽ cảm thấy lơ mơ lắm!” Ngọc Lâm tùy tiện tìm một cái cớ.

Sau khi Lộ Tây Tây đã đeo xong giày thì liền đi đến đứng trước mặt Ngọc Lâm.

“Quán cà phê tình cây cỏ, cậu đã hài lòng chưa, chúng ta có thể đi được chưa đây?” Lộ Tây Tây nói một cách khó chịu.

Cô tưởng rằng, Ngọc Lâm đang quá căng thẳng rồi.

Nhưng lại không thể nghĩ được rằng, trong lòng Ngọc Lâm đang muốn đẩy cô đến đường chết.

Khi hai người họ vừa bước ra khỏi cửa thì gương mặt của Ngọc Lâm bất ngờ biến sắc.

“Ai da, Tây Tây, tớ mượn nhà vệ sinh một lát nhé!” Cô nói xong thì không đợi Tây Tây kịp phản ứng lại thì cô đã chạy vội vào bên trong nhà vệ sinh.

Cô mở vòi nước sau đó gửi tin nhắn cho Tô Noãn để nói cho cô ta nghe về thông tin rằng họ sẽ đi đến quán cà phê ở gần khách sạn và kêu cô hãy ra tay sớm hơn.

Sau khi cô gửi xong tin nhắn thì chỉnh lại mái tóc của mình, nở một nụ cười và mở cánh cửa phòng vệ sinh.

“Tây Tây, tớ xong rồi, chúng ta đi thôi!” Ngọc Lâm cười híp mắt nói với Lộ Tây Tây.

Lộ Tây Tây cau mày nhưng lại không nói thêm điều gì cả. Sau đó hai người họ đi ra phía bên ngoài.

Tô Bắc vừa đi đến cánh cửa của khách sạn thì đã âm thầm nhìn thấy một người đang lái một chiếc mô tô đỗ ở một vị trí không xa.

Nhìn dáng vóc, dường như là một cô gái.

Tiếc rằng, cô ta đội một chiếc mũ bảo hiểm nên Tô Bắc không thể nào nhìn được rõ ràng gương mặt của cô ta.

Nhưng khi Tô Bắc nhìn thấy cô ta thì luôn cảm thấy có chút cảm giác kỳ quái.

Hình như người con gái này không hề có ý tốt.

Mặc dù cô cũng không thể hiểu nổi tại sao bản thân mình lại có suy nghĩ kỳ lạ này.

Tô Bắc nhìn người đó rất lâu nhưng cũng không thể tìm ra nguyên do.

Cô bước về phía trước muốn đi vào bên trong khách sạn để tìm Tây Tây.

Nhưng, cô vừa đi được hai bước chân thì nhìn thấy Lộ Tây Tây và Ngọc Lâm đang đi từ bên trong khách sạn đi ra.

Tô Bắc ngây người.

Cô nhìn Lô Tây Tây và Ngọc Lâm thì quay người lại nhìn về phía người phụ nữ lái mô tô đó thêm một lần nữa,

Lộ Tây Tây......theo dõi......

Trong thời gian ngắn ngủi này cô dường như hiểu ra điều gì đó.

Lộ Tây Tây và Ngọc Lâm cười nói đi sang một con đường rẽ sang một hướng khác của khách sạn.

Sau đó Tô Bắc nhìn thấy người con gái lái chiếc mô tô bí mật đó bắt đầu khởi động xe.

Tô Bắc không nghĩ nhiều nữa mà chạy thật nhanh đến và kêu lớn một tiếng.

“Tô Noãn!”

Vì khoảng cách quá xa nên Lộ Tây Tây và Ngọc Lâm không nghe thấy được giọng nói của Tô Bắc.

Nhưng, Tô Bắc lại đứng cách người lái chiếc xe đó rất gần.

Cô ta liền nghe thấy giọng nói của Tô Bắc đang gọi lớn tên của mình.

Cô ta bất ngờ quay người lại, trong khoảnh khắc khi cô nhìn thấy Tô Bắc, thì trong ánh mắt của cô bất chợt cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Tại sao lại chạm mặt Tô Bắc rồi!

Nếu đã như vậy, nếu mà cô ta hiện tại thực sự đã đâm xe vào người Lộ Tây Tây thì nhất định Tô Bắc sẽ chứng minh ra được là cô ta làm.

Tô Noãn cứ suy nghĩ quanh quẩn rất lâu và nhìn Ngọc Lâm và Lộ Tây Tây đi càng ngày càng xa.

Cô ta dứt khoát từ bỏ thôi!

Nếu lần này không thể thành công thì vẫn còn lần khác mà!

Cô không tin Lộ Tây Tây có thể may mắn mãi như vậy.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT