Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đúng rồi! Hiên Viên Lầu!

Tô Noãn bỗng lấy lại tinh thần, vừa nãy hai cô gái kia nói Tô Bắc và Lộ Nam đến Hiên Viên Lầu.

Lộ Nam đến Hiên Viên Lầu tổ chức sinh nhật cho Tô Bắc.

Cô ta muốn tìm Lộ Nam, nói cho Lộ Nam biết chân tướng để anh vạch trần kẻ lừa đảo Tô Bắc.

Nếu cô đã dám giấu Lộ Nam chuyện này thì cô sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Trong mắt Tô Noãn phát ra hận ý, cô ta mau chóng lên xe, đi tới Hiên Viên Lầu.

Sau khi Tô Bắc và Lộ Nam ra khỏi công ty liền tới thẳng Hiên Viên Lầu.

Lộ Nam đã gọi rất nhiều món ở Hiên Viên Lầu rồi mà anh vẫn gọi thêm món Tô Bắc thích ăn ở khách sạn bên ngoài rồi đưa hết tới Hiên Viên Lầu.

Tô Bắc nhìn ra được Lộ Nam thật sự rất có lòng.

Mỗi chuyện anh làm cho cô đều rất chân thành.

Tô Bắc đã quyết định, tối nay về nhà sẽ ngả bài mọi chuyện với anh.

Cho dù kết quả là tốt hay xấu.

Nếu không, lỡ như Lộ Nam không đồng ý mọi chuyện cô giấu thì sao cô có thể an tâm thoải mái hưởng thụ anh đối xử tốt với mình như vậy.

Tô Bắc hạ quyết tâm xong, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng không còn rầu rĩ nặng nề như trước.

Cố Niên Thành và Diệp Đình Lạc cùng nhau tới.

Ban đầu Tô Bắc vẫn chưa để ý, vài người ngồi chơi điện thoại với nhau, trong lúc Tô Bắc lơ đãng liền thấy ánh mắt si tình lại trốn tránh của Diệp Đình Lạc nhìn Cố Niên Thành.

Tô Bắc có phần bất đắc dĩ.

Lại là một cô gái si tình, chỉ là tâm tư Cố Niên Thành rất khó có ai nhìn thấu.

Cũng không biết Diệp Đình Lạc thích Cố Niên Thành là tốt hay xấu nữa!

Thôi được, chỉ có thể xem tạo hoá của mỗi người thôi, cô cũng không thể chuyện gì cũng lo lắng cho cô ấy.

Đột nhiên Lộ Nam lên tiếng.

“Diệp Đình Lạc, Tiểu Hàn và Tiểu Phàm không đến với cô sao?” Lộ Nam hỏi.

Diệp Đình Lạc cười khan một tiếng.

Cô ấy chậm rãi lắc đầu.

“Không có, Tiểu Hàn và Tiểu Phàm nói lát nữa sẽ tới!” Diệp Đình Lạc giải thích.

Lộ Nam gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.

Diệp Đình Lạc cẩn thận dè dặt nhìn Tô Bắc, Tô Bắc khẽ lắc đầu, tỏ ý cô không sao.

Một lát sau Cố Thiến Doanh cũng tới.

Diệp Đình Lạc cười nhìn Tô Bắc.

“Chị Bắc Bắc, chúng ta vào nhà vệ sinh đi!” Diệp Đình Lạc nói.

Tô Bắc nghĩ một lát rồi thản nhiên gật đầu.

Hai người ra khỏi phòng bao, vừa đi vừa nói.

Diệp Đình Lạc không tự chủ nhắc đến Tô Hàn và Tô Lẫm.

“Chị Bắc Bắc, chị có cảm thấy Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm cực kỳ giống tổng giám đốc Nam không?! Ban đầu em nói thật thì chị không để ý nhưng hôm nay em thật sự cảm thấy không nói ra thì sẽ nghẹn chết, lẽ nào chị không thấy thế sao? Có lúc em còn thấy như được đúc ra từ một khuôn ấy, chỉ là một lớn một nhỏ mà thôi!” Diệp Đình Lạc nói rất nghiêm túc.

Tô Bắc sững sờ.

Cô tỉ mỉ nhớ lại một chút, dường như thật sự đúng như Diệp Đình Lạc nói, vô cùng giống.

Chỉ là nghĩ đến chuyện xảy ra đêm năm năm trước, Tô Bắc lại vẫn cảm thấy có chút không thể nào.

Cô nghĩ một chút, tối nay về vẫn nên hỏi Lộ Nam xem thế nào.

Nếu không chuyện này nghẹn trong lòng cô, sớm muộn gì cũng sinh bệnh.

Thực ra không chỉ Diệp Đình Lạc có cảm giác này mà bản thân cô cũng có.

Tô Bắc nhìn Diệp Đình Lạc rồi gật đầu.

“Chị sẽ chú ý chuyện này, chúng ta trở lại trước đi, có lẽ mọi người đã tới đủ rồi đó!” Tô Bắc nói.

Diệp Đình Lạc gật đầu.

Hai người trở về phòng bao, gần như vừa mới ngồi xuống thì Tô Hàn và Tô Lẫm tới, hai cậu nhóc mặc giống nhau như đúc.

Hai bé cười híp mắt đi vào, ngồi cạnh Tô Bắc.

Lộ Nam nhìn mọi người đang ngồi.

Anh hắng giọng.

“Hôm nay là sinh nhật Bắc Bắc, chúng ta ở đây để chúc mừng sinh nhật cô ấy, hy vọng cô ấy sẽ vui vẻ, đồng thời cũng cảm ơn mọi người đã tới đây!” Lộ Nam cười nói.

Tô Bắc lén nhìn Lộ Nam một cái rồi ngượng ngùng cười.

Lộ Nam hắng giọng rồi nói tiếp.

Cùng lúc đó, Tô Noãn cũng vừa tới Hiên Viên Lầu.

Cô ta vừa vào cửa, nhân viên phục vụ liền nhìn cô ta.

“Cô là … của cô Tô Bắc sao?” Nhân viên phục vụ hỏi.

Dù sao Tô Bắc và Tô Noãn cũng là sinh đôi, diện mạo sẽ giống nhau.

Nhân viên phục vụ vừa nhìn là biết hai người chắc chắn có quan hệ thân thuộc.

Mắt Tô Noãn loé lên.

“Tôi là em gái song sinh của cô ấy, tới chúc mừng sinh nhật cô ấy, tôi lén tới đây vì muốn cho cô ấy một bất ngờ, cô có thể nói cho tôi, cô ấy đang ở phòng bao nào không?” Tô Noãn hỏi.

Nhân viên phục vụ rất nhiệt tình nói cho cô ta.

Dù sao, Tô Bắc và Tô Noãn, vừa nhìn là biết hai chị em.

Tô Noãn cong môi cười rồi gật đầu.

“Cảm ơn cô nhé! Tôi đi trước đây!” Tô Noãn nói xong thì đi về phía phòng bao nhân viên phục vụ nói.

Cô ta vừa đi tới cửa phòng bao liền nghe thấy giọng Lộ Nam từ trong truyền ra.

Tô Noãn vô thức dừng bước, muốn nghe xem Lộ Nam nói gì.

“Hôm nay tôi tới đây cùng Bắc Bắc, thứ nhất là vì cô ấy rất quan trọng với tôi, hôm nay lại là sinh nhật cô ấy, tôi nhất định phải có mặt. Thứ hai là vì hôm nay Bắc Bắc đã đồng ý lời cầu hôn của tôi nên tôi muốn mọi người cùng chúc mừng!” Giọng Lộ Nam mang theo ý cười nhàn nhạt.

Tô Noãn đứng ngoài cửa phòng bao thoáng chốc sững sờ.

Hôm nay Lộ Nam cầu hôn Tô Bắc, không phải hai người đã kết hôn rồi sao?

Cô ta vừa nghĩ đến đây đã có người thay cô ta hỏi.

“Tổng giám đốc Lộ, không phải anh và Tô Bắc đã kết hôn rồi sao?” Cố Niên Thành bau mày hỏi.

Anh ấy luôn cảm thấy, trước đây mình không chú ý tới vấn đề gì đó quan trọng.

Bây giờ cuối cùng anh ấy cũng biết rồi.

Vì sao Lộ Nam và Tô Bắc kết hôn, người biết đã ít lại càng ít.

Dựa vào thân phận của họ thì căn bản không phải như thế!

Lộ Nam nhìn Cố Niên Thành.

Nói một câu thật lòng, hôm nay anh nói những lời này, một phần nguyên nhân rất lớn là để nói cho Cố Niên Thành nghe.

Cố Niên Thành vẫn luôn không chết tâm với Tô Bắc.

Mặc dù ngoài miệng anh không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất không thoải mái.

“Là thế này, khi tôi và Bắc Bắc kết hôn vô cùng khiêm tốn, có thể nói là kết hôn bí mật, bây giờ tôi muốn cho cô ấy một hôn lễ khiến cả thế giới đều chú ý đến, để cô ấy trở thành cô dâu hạnh phúc nhất. Tôi nghĩ, tổng giám đốc Cố chắc hẳn có thể hiểu tâm tư của tôi, vừa hay tôi cũng có thể gạt bỏ tư tưởng của một số người với Bắc Bắc!” Lộ Nam mặt không cảm xúc nói.

Cố Niên Thành khẽ cười, dường như căn bản không hề để tâm lời Lộ Nam nói.

“Tổng giám đốc Lộ, đây là điều anh nói nhưng nếu anh đối xử không tốt với Tô Bắc thì tôi sẽ không từ bỏ việc theo đuổi cô ấy đâu!" Cố Niên Thành nói chắc như đinh đóng cột.

Sắc mặt Lộ Nam hơi đen xuống.

Sắc mặt Diệp Đình Lạc khi nghe Cố Niên Thành nói lời này xong thì lập tức trở nên trắng bệch.

Tô Bắc lập tức cảm thấy bầu không khí bắt đầu trở nên gượng gạo.

Cô kéo tay Lộ Nam, thấp giọng nói.

“Lộ Nam, anh ngồi xuống trước đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.” Tô Bắc bất đắc dĩ nói.

Lộ Nam cúi đầu nhìn cô, không nói gì, trực tiếp ngồi xuống.

Cố Niên Thành lại mang dáng vẻ không sao cả.

Dù sao, anh ấy cũng không quan tâm suy nghĩ của Lộ Nam.

Anh ấy chỉ quan tâm Tô Bắc sống có vui vẻ hay không mà thôi.

Ngay khi bầu không khí đang cứng ngắc.

Tô Bắc hắng giọng định nói vài câu phá vỡ cục diện bế tắc này.

Ai ngờ, cô còn chưa lên tiếng, cửa phòng bao đã bị đẩy ra.

Tô Noãn mang vẻ mặt phẫn nộ và oán hận đứng ở cửa.

Cô ta nhìn chằm chằm Tô Bắc.

“Tô Bắc, tiện nhân này, chị lừa Lộ Nam xoay vòng vòng mà bây giờ vẫn ở đây tổ chức tiệc sinh nhật, chị có còn biết xấu hổ không?” Tô Noãn tức giận nói.

Mọi người đều hơi ngơ ngác.

Không phải tổ chức sinh nhật cho Tô Bắc sao? Vì sao người phụ nữ này lại như kẻ điên xông vào đây như thế?

Cô ta chắc là bị điên rồi!

Tô Noãn thấy mọi người dùng biểu cảm ‘cô là kẻ thần kinh’ nhìn cô ta.

Lập tức cô ta có chút phát điên.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Hàn và Tô Lẫm, mắt cô ta lập tức đỏ lên.

Đây chắc chắn là hai đứa con hoang của Tô Bắc mà ba nói.

Nếu đã có thể ngồi ở đây thì chắc chắn không phải là ai khác.

Được lắm Tô Bắc, thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.

Lần này đừng trách cô ta lòng dạ độc ác!

Tô Noãn nhìn chằm chằm Lộ Nam.

“Lộ Nam, anh đừng nhìn em như thế, lần này em đến đây tìm anh là muốn nói cho anh chân tướng! Chắc chắn anh không biết, Tô Bắc có hai con trai riêng, mà hai đứa bé trước mặt anh chính là con hoang Tô Bắc sinh cùng người đàn ông khác!” Tô Noãn ra sức hét.

Cô ta dường như sợ người khác không tin mình.

“Lộ Nam, anh nhất định phải tin em, điều em nói đều là sự thật, anh không tin có thể đưa hai đứa con hoang này đi làm giám định người thân với Tô Bắc!” Tô Noãn kích động nói.

Mắt Tô Bắc hoàn toàn đỏ lên.

Bản thân cô bị người khác nói thế nào cũng được, không sao cả.

Nhưng cô thật sự không chịu được người khác nói cục cưng của mình là con hoang.

“Tô Noãn, kẻ điên này, cút đi cho tôi!” Tô Bắc phẫn nộ nói.

Tô Noãn vẫn không buông tha.

“Thế nào? Không vừa ý tôi tiết lộ bí mật của chị nên muốn đuổi tôi đi à? Không có cửa đâu, chị còn dám đuổi tôi, tôi sẽ liều mạng với chị!” Tô Noãn nói rồi liền muốn lên giằng tóc Tô Bắc.

Khi cô ta sắp nhào tới lại bị Lộ Nam đạp một cái ngã lăn.

Tô Noãn khiếp sợ nhìn Lộ Nam, cô ta vẫn có thể cảm nhận được đau đơn từ bụng mình truyền tới.

Thế mà Lộ Nam lại tuyệt tình đến vậy.

Cô ta ôm bụng, cửa phòng bao bị mở ra.

Lộ Nam nhìn bảo vệ.

“Lôi kẻ điên này ra ngoài!” Lộ Nam lạnh giọng nói.

Bảo vệ lập tức nói lời xin lỗi, vẻ mặt không cam lòng kéo Tô Noãn ra ngoài.

Tô Noãn phẫn nộ hét lớn.

“Lộ Nam, anh là kẻ ngốc sao? Hay là anh muốn tiếp tục bị tiện nhân Tô Bắc này che mắt, lời em nói rõ ràng là sự thật, chỉ cần anh đi kiểm chứng vài phút thôi mà. Lộ Nam, sao anh có thể đối xử với em như vậy?!” Giọng Tô Noãn càng ngày càng nhỏ.

Nhưng sự phẫn nộ bén nhọn trong từng câu từng chữ của cô ta, mọi người đều có thể cảm nhận được.

Lộ Nam nhìn Tô Bắc.

Tô Bắc cho rằng anh muốn hỏi chuyện Tô Hàn và Tô Lẫm.

Tô Bắc đưa tay làm động tác ý bảo anh dừng lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT