Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Hàn: Việc này mẹ không cần quan tâm, mẹ chỉ cần xuống tầng thôi rồi tụi con sẽ tự đưa mẹ đi.

Tô Lẫm: Mẹ vẫn còn chưa tin tưởng các cục cưng của mẹ sao? Tụi con chắc chắn sẽ không để mẹ phải chịu đói bụng đâu, nhà hàng cũng đã đặt xong cả rồi.

Tô Bắc hít một hơi thật sâu, cô ngửi thấy một mùi gì đó nguy hiểm ở đây. Cô có một dự cảm rằng, mấy ngày tới đây hai cậu nhóc này sẽ dùng mọi cách khiến cô và Lộ Nam không có thời gian gặp nhau nữa. Chỉ có điều vậy cũng tốt, cô cũng muốn xem xem thái độ của Lộ Nam sẽ ra sao. E rằng nếu để Lộ Nam biết được suy nghĩ này của cô, lập tức sẽ tức hộc máu mất. Tô Bắc nhếch chân mày, nhấc túi rồi đi xuống tầng.

Tô Bắc: Các con yêu, chờ mẹ một chút, mẹ xuống ngay đây.

Tô Bắc nhanh chóng xuống tầng, vừa đi tới đại sảnh của công ty, cô lập tức nhìn thấy hai cậu con trai tinh nghịch của mình đã chờ sẵn cửa chính. Cả hai cậu nhóc mặc trang phục giống y như nhau, chiếc áo nỉ màu xanh da trời đi cùng với quần bò màu xanh sẫm. Vì lần trước Tô Bắc nhìn thấy hai cậu nhóc mặc trang phục giống nhau trông rất đáng yêu nên đã đặc biệt mua riêng cho chúng, không ngờ rằng hôm nay cả hai lại diện tới đây.

Cửa chính của công ty người ra người vào vô cùng nhiều, ai nấy cũng đều ngoái nhìn hai cậu nhóc nhà Tô Bắc. Đám nhân viên nữ trong công ty như phát cuồng tới nơi vậy, nước bọt dường như sắp rơi cả xuống rồi. Bảo an của công ty cũng nheo mắt cười với hai cậu nhóc, như sợ rằng chúng sẽ sợ mà chạy mất. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như vậy, Tô Bắc thật sự không biết phải nói gì hơn, cô nhanh bước đi về phía đó.

“Đi nào các con, chúng ta đi ăn cơm thôi!” Tô Bắc mỉm cười nói.

Hai cậu nhóc lập tức nhấc chân, chạy thật nhanh sà vào lòng Tô Bắc.

“Mẹ!!” Cả hai đồng thanh gọi thật to.

Hai nhân viên bảo an đứng ở cửa trong mắt nhìn cô, một người trong đó ngạc nhiên hỏi:

“Cô Anne, đây là con trai của cô sao?”

Tô Bắc gật đầu trả lời:

“Đúng vậy, sao thế?”

Nhân viên bảo an vội vàng lắc đầu.

“Không…không có gì!”

Tô Bắc cảm thấy sắc mặt của anh ta có chút gì đó hơi khác lạ, chỉ có điều Tô Bắc cũng không nói thêm. Cô khẽ cười, nắm tay hai cậu nhóc cùng đi tới phía đối diện. Sau khi Tô Bắc rời đi, hai nhân viên bảo an ban nãy lập tức xì xào bàn tàn.

“Hóa ra hai cậu bé đó chính là con trai của tổng giám đốc chúng ta, con của tổng giám đốc quả nhiên đã lớn như vậy rồi, thật không ngờ đấy!”

“Đúng vậy đúng vậy, chuyện hôm nay nhất định phải giữ bí mật, tổng giám đốc đã giữ kín lâu như vậy, nhất định là vì không muốn để người khác biết được chuyện anh đã có con trai rồi đây mà!”

Một nữ nhân viên vừa đi vào lập tức ngoái đầu lại hỏi:

“Cái gì? Tổng giám đốc có con trai rồi ư? Anh chắc chắn không đùa đấy chứ?” Vẻ mặt của nữ nhân viên vô cùng kinh ngạc.

Chỉ vỏn vẹn trong một buổi trưa, cả tập đoàn Thịnh Thế như bị khuấy động, náo loạn hẳn lên. Vị tổng giám đốc vĩ đại, anh minh uy phong lẫm liệt của họ quả nhiên đã có một cặp con trai song sinh rồi. Tô Bắc đang dùng bữa cùng với Tô Hàn và Tô Lẫm, cô hoàn toàn không ngờ được rằng chỉ một câu nói vô tình của cô thôi đã mang tới chấn động lớn như vậy. Ý của cô chỉ đơn thuần rằng hai cậu bé là con trai của cô chứ không hề có ý chỉ đó chính là con trai của Lộ Nam, nhưng Lộ Nam đã công khai trước báo giới rằng Tô Bắc là vợ của anh, vậy thì con của Tô Bắc cũng chính là con của Lộ Nam rồi. Do vậy, khi cô nói đây là con của cô, nhân viên bảo an tất nhiên sẽ ngầm hiểu rằng đây cũng là con của Lộ Nam.

Tô Bắc ăn cơm xong muốn đưa hai cậu con trai của mình trở về nhà, kết quả liền bị cả hai cậu bé xua tay từ chối.

“Bỏ đi bỏ đi mẹ, mẹ mau quay về tiếp tục làm việc đi, tụi con tự về nhà được!”

Tô Bắc tặc lưỡi hỏi lại:

“Các con có chắc chắn là được không?”

Tô Hàn đưa mắt nhìn Tô Bắc nói:

“Mẹ, mẹ không tin tưởng vào năng lực của tụi con hay sao?”

Tô Bắc gượng cười một tiếng.

“Không phải như vậy, mẹ biết hai cục cưng của mẹ là lợi hại nhất rồi! À đúng rồi, Lộ Nam nói rằng trưa mai muốn mời các con ăn cơm một bữa, không biết các con có thời gian không đây!”

“Tất nhiên là có thời gian rồi!” Tô Lẫm cướp lời nói.

Tô Hàn không chút do dự đánh mắt nhìn Tô Lẫm một cái, không nói thật sẽ chết đấy à!

“Mẹ, là như vậy, trưa mai tụi con vẫn còn chưa chắc chắn cho lắm. Còn nữa, mẹ quay về hỏi tổng giám đốc Lộ xem tại sao thời gian và địa điểm lại do chú ấy chọn cơ chứ! Đây là thái độ nên có khi muốn mời người khác đi ăn cơm đấy sao?” Tô Hàn nghiêm giọng nói.

Tô Lẫm kéo gấu áo của Tô Hàn, thấp giọng nói:

“Anh trai, chúng ta có phải quá đáng quá rồi không?”

Tô Hàn trừng mắt nhìn em trai, không vui nói:

“Trật tự, như này đã là quá đáng rồi, vậy thì em chưa gặp có những chuyện còn quá đáng hơn nữa cơ!”

Tô Bắc nhìn hai cậu con trai của mình, thì thì thào thào không biết đang nói gì, cô “hừm” nhẹ một tiếng, lên tiếng hỏi:

“Các con yêu, là như này, Lộ Nam nói rằng thời gian và địa điểm ngày mai cho các con lựa chọn, chỉ có điều buổi trưa mẹ mới có thời gian, lẽ nào các con lại không muốn đi cùng mẹ sao?”

Tô Hàn tròn mắt nhìn Tô Bắc, điệu bộ người lớn nói:

“Là thế này, hôm nay tụi con sẽ về xem trước địa điểm trưa mai, sau đó sẽ báo cho hai người biết!”

Vừa hay lúc đó có một chiếc xe taxi đi ngang qua, Tô Hàn vội đưa tay vẫy lại. Chiếc xe dừng lại, cậu bé cùng Tô Lẫm lên xe, Tô Bắc đưa mắt nhìn người tài xế, có chút không yên tâm. Tô Hàn làm bộ mất kiên nhẫn, xua xua tay.

“Mẹ à, trên người hội con nhiều camera dự phòng như này, người bình thường đều không thể tìm thấy được đâu, mẹ cứ yên tâm đi!”

Tô Hàn nói xong, khóe môi người tài xế trước mặt bỗng cong lên, ánh mắt có chút kỳ lạ. Tô Bắc mỉm cười, cậu nhóc xảo trá tai quái này! Tô Bắc cáo biệt Tô Hàn và Tô Lẫm rồi vội vàng quay trở lại công ty. Khi cô vừa tới nơi, Tô Hàn và Tô Lẫm đã lập tức gọi điện tới.

“Mẹ, tụi con về tới nhà rồi, em đến công ty chưa?” Tô Hàn hỏi.

Tô Bắc gật đầu.

“Ừ, mẹ tới rồi, bây giờ mẹ phải làm việc đây, con và Tiểu Lẫm ở nhà ngoan nhé, không được phép làm loạn!” Tô Bắc cười nói.

Tô Hàn “dạ” một tiếng.

“Vâng, con biết rồi, mẹ làm việc đi, con ngắt máy trước đây!” Tô Hàn nói xong liền cúp máy.

Tô Bắc nghĩ tới dáng vẻ tinh nghịch của hai tiểu quỷ liền lắc đầu cười. Cô nhanh chóng lấy ra tệp kịch bản mà sáng nay cô đã sàng lọc, định kiểm tra lựa chọn lại cho Cố Thiến Doanh. Bỗng nhiên có người tới gõ cửa phòng cô, Tô Bắc chợt sững người.

“Vào đi!”

Lời nói của cô vừa lọt ra, Tôn Lệ Lệ liền kích động đi vào.

“Tô Bắc à, không ngờ cậu và tổng giám đốc Lộ đến con cũng đều có rồi, vậy mà không nói với tớ, cậu giấu hơi kĩ rồi đó nha!” Tôn Lệ Lệ mỉm cười nói.

Tô Bắc bau mày khó hiểu.

“Làm gì có đâu, cậu nghe ai nói vậy!” Tô Bắc bật cười một tiếng.

“Điều này còn cần phải nghe ai nói nữa sao? Cả công ty bây giờ trên trên dưới dưới đều đã loan tin loạn cả rồi!”

Tôn Lệ Lệ nháy mắt với Tô Bắc, biểu cảm như muốn nói cậu đừng giấu nữa, mọi người đều biết hết rồi. Tô Bắc hoang mang mơ hồ, rốt cuộc là chuyện gì thế này, cô là người trong cuộc mà còn hoàn toàn không hề biết gì đây! Thấy vẻ mặt lơ mơ, như không biết gì của Tô Bắc, Tôn Lệ Lệ cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng ở đây.

“Chính là buổi trưa nay, nghe nói ở dưới tầng công ty chúng có hai cậu bé đứng chờ cậu tan làm, chúng chính là con của cậu và Lộ Nam. Người trong công ty nói rằng hai cậu bé đó trông rất giống với tổng giám đốc Lộ, vừa đáng yêu vừa lanh lợi hoạt bát, lại thông minh giống hệt với tổng giám đốc Lộ!” Tôn Lệ Lệ rõ ràng là đang giải thích cho Tô Bắc nghe, nhưng kết quả cô càng nói lại càng hưng phấn hơn.

Tô Bắc đờ đẫn khó hiểu, thông minh lanh lợi, những điều này vừa nhìn là đã có thể nhìn ra được rồi sao? Hơn nữa, là ai đã nói những lời như vậy, sao người đó lại có thể biết được quan hệ giữa Lộ Nam và hai đứa trẻ! Tô Bắc quay sang thắc mắc hỏi Tôn Lệ Lệ:

“Tại sao tớ lại không hề biết gì cả vậy? Vả lại, hai đứa trẻ đó quả thực là con trai của tớ, nhưng giữa chúng và Lộ Nam, đến cả một sợi tóc cũng không hề liên quan tới nhau. Những người này thật là, cứ ăn nói lung tung liên thiên cái gì vậy chứ!”

Tôn Lệ Lệ tròn mắt nhìn Tô Bắc, ngạc nhiên hỏi:

“Cái gì? Là con của cậu nhưng lại không phải của tổng giám đốc, hai người…chẳng phải là vợ chồng đấy sao?”

Tô Bắc nhìn cô, giải thích nói:

“Không phải như những gì mà mọi người đang nghĩ đâu, con là năm năm trước tớ đã sinh ra rồi, tớ vốn dĩ chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng sau khi gặp Lộ Nam, duyên phận đã đưa đẩy chúng tớ tới cuộc hôn nhân này. Anh ấy cũng đã chấp nhận chuyện này, nhưng các con của tớ vẫn giữ nguyên thái độ của chúng, do vậy nên mới thành ra như hiện tại. Mọi người cứ nói như vậy, lỡ như truyền tới tai Lộ Nam, không biết anh ấy sẽ phản ứng mãnh liệt tới mức nào nữa đây!” Tô Bắc không vui mà nói.

Tôn Lệ Lệ gật đầu.

“Tớ biết rồi Tô Bắc, cậu yên tâm tớ sẽ không ra ngoài nói linh tinh đâu, những chuyện như vậy qua một thời gian là sẽ chẳng có ai nhắc tới nữa rồi. Cậu cũng đừng để bụng, chuyện hôm nay tớ sẽ coi như chưa từng nghe thấy. Chuyện này nhất định không được để lan ra ngoài, bằng không thì chẳng biết họ sẽ nói gì nữa!” Tôn Lệ Lệ nói.

Tô Bắc tán thành nói:

“Ừ, tớ biết rồi, cảm ơn cậu Lệ Lệ!”

Tôn Lệ Lệ lắc đầu.

“Không sao, cậu không cần phải khách sáo với tớ, tớ ra ngoài làm việc trước đây!”

Tôn Lệ Lệ nói xong liền quay người đi ra ngoài, Tô Bắc chần chừ suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định gửi tin nhắn tới cho Lộ Nam.

Tô Bắc: Lộ Nam, chuyện trưa nay xảy ra trong công ty, anh đã nghe nói chưa?

Lộ Nam: Anh nghe rồi, sao thế?

Tô Bắc: Lộ Nam, anh đừng nghĩ nhiều nhé, câu chuyện cũng chỉ là do miệng một người truyền tới mười người, mười truyền một trăm ấy mà. Thực ra mọi chuyện là như thế này, hôm nay các con tới tìm em đi ăn cơm, chắc có lẽ do chúng gọi em lớn tiếng quá nên đã bị mọi người trong công ty nghe thấy, anh đừng để tâm nha!

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT