Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Bắc: Lộ Nam, cảm ơn anh vì đã thông cảm cho em và các con, em tin chắc rằng chúng cũng sẽ cảm nhận được thành ý của anh thôi.

Lộ Nam: Anh cũng hy vọng các con có thể cảm nhận được thành ý của anh, để anh sớm được đoàn tụ với em.

Tô Bắc ngay tức khắc bật cười, hóa ra Lộ Nam cũng cảm nhận được hai cậu nhóc nhà cô đang cố ý tạo khoảng cách giữa họ.

Tô Bắc: Vậy thì còn phải xem cách thể hiện của anh rồi, hai tiểu quỷ kia tuy nhỏ tuổi nhưng ranh ma lắm đó!

Lộ Nam: Anh sẽ cố gắng, Bắc Bắc anh nhớ em….

Tô Bắc nhìn vào dòng chữ, phảng phất đâu đó xung quanh là giọng nói đầy nũng nịu của Lộ Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng ửng đỏ.

Tô Bắc: Chiều nay tan làm xong em sẽ lên tầng chơi với anh một lúc!

Lộ Nam: Được, anh biết rồi, Bắc Bắc nhà mình là tuyệt vời nhất!

Cả hai người nói chuyện thêm một hồi, sau đó Tô Bắc liền bắt đầu công việc. Năm giờ chiều, Tô Bắc định thu dọn đồ đạc, lên tầng tìm Lộ Nam, ai ngờ rằng, cô bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ gửi tới.

“Tô Bắc, không phải cô vẫn luôn muốn biết năm năm trước, người đã qua đêm cùng cô, ba ruột của hai cậu con trai cô rốt cuộc là ai sao? Nếu như cô muốn biết, sáu giờ tối nay, phòng 314 tại khách sạn Đế Tước, tôi sẽ nói cho cô tất cả đáp án!”

Nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng Tô Bắc bỗng trùng xuống. Nếu như người đàn ông của năm năm trước, cô vẫn không biết là ai cũng đành kệ, nhưng bây giờ quan hệ giữa cô và Lộ Nam đã tiến triển tới bước này rồi, nếu như người đàn ông lại đột nhiên xuất hiện, cô thật sự không biết phải làm gì nữa! Tô Bắc nghĩ ngợi một lát rồi mới gửi lại một dòng tin nhắn khác tới cho đối phương.

“Anh là ai?”

Đối phương dường như đã chờ sẵn tin nhắn của cô, lập tức trả lời.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ba của con cô rốt cuộc là ai, sáu giờ tối nay, phòng 314 khách sạn Đế Tước, không gặp không về!”

Đối phương gửi tin nhắn xong, dường như trong nháy mắt liền mất tích một cách bí ẩn. Bất luận Tô Bắc có gửi thêm bao nhiêu tin nhắn nữa cũng không hề nhận được hồi đáp của đối phương. Tô Bắc nghiến chặt răng, qua đó xem sao rồi hãng nói. Cô chợt nhớ tới chuyện hồi trưa đã đồng ý với Lộ Nam, vội vàng rút điện thoại, nhắn một dòng tin giải thích cho Lộ Nam.

Tô Bắc: Lộ Nam, em có việc gấp nên không tới tìm anh được, chuyện em đã đồng ý với anh hẹn anh hôm khác em sẽ bù.

Tô Bắc sau khi gửi tin nhắn xong liền tắt máy, cô sợ Lộ Nam sẽ hỏi cô rốt cuộc đi đâu, cô không biết sẽ phải giải thích với anh thế nào. Điều cô càng sợ hơn chính là cô sẽ nói ra chuyện này với Lộ Nam, nếu như Lộ Nam khăng khăng muốn đi cùng cô, cô dường như đến những lời nói tuyệt tình nhất cũng khó có thể nói ra. Tưởng tượng trước mọi viễn cảnh, cuối cùng Tô Bắc cảm thấy tắt máy là một quyết định đúng đắn nhất lúc này của cô. Tô Bắc nhấc túi rồi vội vàng đi xuống tầng.

Sau khi Tô Bắc đi xuống tầng, cô không đi thẳng tới khách sạn Đế Tước mà tới một tiệm tạp hóa ở gần đó mua một bình xịt cay phòng thân, đút vào trong túi, sau đó mới gọi xe đi tới khách sạn Đế Tước. Tới nơi, Tô Bắc đi đến quầy lễ tẫn, không hề có một ai ngăn cô lại, nhân viên lễ tân lịch sự nói với Tô Bắc:

“Thưa cô, phòng của cô là phòng 314” Cô nhân viên mỉm cười nói.

Tô Bắc gật đầu, sau đó liền qua người đi về phía thang máy. Xem ra, đối phương chuẩn bị rất kĩ, quả nhiên đã sắp đặt trước tất cả. Tô Bắc đi vào trong thang máy, vẻ mặt vô cùng thận trọng. Cánh tay cô đặt sẵn trên túi, nghĩ tới bên trong còn có bình xịt cay, trong mới mới bình tình hơn một chút, nhưng cô biết rất rõ, trong lòng cô lúc này vẫn vô cùng hồi hộp và lo lắng. Cô đã rất cố gắng để kiềm chế lại, nhưng hiệu quả lại không như những gì cô mong muốn.

Tô Bắc di chuyển tới cửa phòng 314, hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới đưa tay thử đẩy cửa. Cửa không hề được khóa, Tô Bắc vừa đẩy một cái, cánh cửa liền lập tức mở ra. Phía bên trong phòng tối om khiến Tô Bắc có chút sợ hãi, cô đứng ở cửa, cứng đầu hỏi:

“Rốt cuộc là ai đang ở bên trong vậy, đừng ở đó giả thần giả quỷ nữa, tôi không sợ đâu!” Tô Bắc lớn giọng.

“Nếu đã không sợ thì sao không mau vào đi!”

Từ phía sau lưng Tô Bắc bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói, đẩy thẳng người Tô Bắc vào trong phòng, cánh cửa lập tức được đóng lại. Tô Bắc đứng trong căn phòng giơ tay cũng chẳng nhìn thấy, nhịp tim cô đập rất nhanh, cảm nhận được một luồng không khí nguy hiểm đang rình rập tới, Tô Bắc giữ thật chặt bình xịt cay trong tay. Chỉ cần người kia dám tới gần, cô nhất định sẽ ngay tức khắc sử dụng!

Tô Bắc cắn chặt răng, dựa người vào sát cửa, không chút động đậy. Bỗng nhiên, đèn trong phòng trong nháy mắt sáng lên, Tô Bắc đưa tay lên che mắt, ánh sáng rọi vào mắt khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Chờ cho tới khi cô thực sự đã thích nghi được với luồng ánh sáng, tới lúc này cô mới nhìn rõ người đang ngồi trên giường là ai. Tô Noãn? Sao cô ta lại ở đây? Lẽ nào người hẹn cô tới đây lại chính là cô ta sao?

Thấy biểu cảm khó mà tin được của Tô Bắc, Tô Noãn bật cười một tiếng.

“Sao? Thấy quỷ rồi à? Hay vẫn chưa tin người cô đang nhìn thấy quả nhiên lại là tôi!” Tô Noãn châm chọc cười.

Tô Bắc nhìn lại Tô Noãn một lần nữa, trong lòng cô lúc này mới điềm tĩnh hơn một chút. Tô Noãn chính là một con hổ giấy, trông thì có vẻ rất hung dữ, nhưng thực chất đâm một nhát là rách, hơn nữa chỉ số IQ lại vô cùng thấp, căn bản chẳng hề có chút đáng sợ nào cả! Tô Bắc rút tay ra khỏi túi, cô lạnh mặt, từng bước từng bước tiến về phía Tô Noãn.

“Là cô hẹn tôi tới đây sao?” Tô Bắc hỏi.

Tô Noãn gật đầu.

“Đúng vậy, bằng không cô tưởng sẽ là ai nữa đây. Chuyện năm năm trước là do tôi sắp đặt, tất nhiên chỉ có tôi là người hiểu rõ nhất ba đẻ của hai thằng con hoang kia rốt cuộc là ai rồi. Sao? Nhìn vào vẻ mặt của cô dường như không tin lời tôi nói thì phải!” Tô Noãn cười nói.

Tô Bắc cảm thấy nụ cười của Tô Noãn thật ngứa mắt, cô lạnh lùng nói:

“Tô Noãn, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, đừng bao giờ để tôi nghe thấy từ miệng cô nói ra hai tiếng con hoang một lần nào nữa. Nếu như còn có một lần nữa, cô có tin tôi xé miệng cô ra không? Mau nói đi, cô rốt cuộc muốn nói gì với tôi, cô đã hẹn tôi tới đây rồi thì cũng đừng nhiều lời nữa, muốn nói gì muốn làm gì thì nhanh lên đi!”

Tô Noãn cười nhẹ một tiếng.

“Ai dà, Tô Bắc, dù gì thì cô cũng là chị gái của tôi mà, gấp gáp gì chứ, kiểu gì thì tôi cũng sẽ nói đáp án cho cô nghe thôi. Đúng rồi, chúng ta uống trước ngụm nước cho mát họng nào!” Tô Noãn nói xong liên đưa tay, bưng ra hai cốc nước đặt lên bàn.

Tô Bắc nhìn vào cốc nước trong tay Tô Noãn, cô nheo mắt, không chút khách khí mà nói:

“Tô Noãn, mấy trò này cô không thấy đã quá cũ rồi sao, thả thuốc vào trong nước, cô định đi lừa trẻ con đấy à!”

Tô Noãn bật cười một tiếng.

“Tô Bắc à, cô nghi oan cho tôi rồi đó, tôi hôm nay thực sự chỉ là muốn ngồi đây nói chuyện tử tế với cô mà thôi. Nước chẳng có vấn đề gì cả, cô không tin tôi sao? Tôi uống cho cô nhìn nhé!”

Dứt lời, Tô Noãn liền ngửa cổ uống cạn cốc nước thứ nhất, rồi lại tới cốc thứ hai. Tô Bắc có chút sửng sốt, nước thật sự không có vấn đề, bằng không thì sao Tô Noãn có thể uống dứt khoát như vậy được chứ! Cô nheo mắt, nguy hiểm nhìn Tô Noãn.

“Tô Noãn, cô đừng làm trò nữa, muốn nói gì thì nói nhanh lên, tôi không muốn lãng phí thời gian để ở đây với cô đâu!” Tô Bắc vội vàng nói.

Tô Noãn vẫn ung dung ngồi đó, mỉm cười đáp lại:

“Nóng lòng muốn biết thì cứ ngồi xuống trước đã, ngồi xuống rồi tôi sẽ từ từ nói!”

Tô Bắc bau mày, nhưng nghĩ tới chuyện Tô Noãn muốn nói cho cô, cô cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi xuống. Tô Noãn nhìn Tô Bắc, giọng nói bắt đầu nhẹ nhàng hơn, thái độ của cô ta ngày hôm nay tốt tới lạ thường.

“Tô Bắc à, về chuyện năm năm trước, tôi biết là do tôi không đúng. Chỉ có điều nhìn vào hai đứa con của cô bây giờ đáng yêu, kháu khinh như vậy, tôi thấy cô nên cảm ơn tôi thì đúng hơn đấy! Nếu như không có tôi thì sao bây giờ, cô có thể có được chúng cơ chứ, cô nói thử xem có đúng hay không?”

Tô Bắc vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn ở đây, cô bau chặt mày, lạnh mặt nói:

“Tô Noãn, đừng có dài dòng làm gì nữa, tôi chỉ muốn biết người đàn ông năm năm trước rốt cuộc là ai, anh ta bây giờ đang ở đâu! Những chuyện này không hề có bất cứ liên quan nào tới hai đứa con của tôi, do vậy tôi khuyên cô đừng có đặt hai chuyện này vào cùng một chuyện, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với cô!”

Tô Noãn tỏ ra vô tội, vẻ mặt oan ức nói:

“Lẽ nào tôi hiểu sai rồi sao? Ba mà lại không có quan hệ gì với con, Tô Bắc, cô đừng đùa tôi đấy chứ, hay là cô cảm thấy trí thông minh của tôi chỉ có thể thấp tới mức đó thôi!”

Tô Bắc bau chặt mày hơn, cô cảm thấy như Tô Noãn thật sự không hề muốn nói cho cô biết sự thực, cô ta bây giờ chỉ đang cố gắng kéo dài cho một âm mưu nào đó mà thôi. Nghĩ tới đây, Tô Bắc chợt bật dậy.

“Tô Noãn, cô muốn nói gì thì nói, không nói thì tôi xin phép đi về trước!”

Nói xong cô liền quay người đi về phía cửa chính, cô cảm thấy như trong người có điều gì không đúng, khắp người cô mỏi nhừ, vô lực. Cô vừa đi được bước thì bỗng cảm nhận được hai đôi nhẹ bẫng, lúc này giọng nói của Tô Bắc từ phía sau lưng cô truyền tới, ngập tràn vẻ miệt thị, coi thường.

“Cô tưởng cô còn đi được nữa sao?”

Toàn thân Tô Bắc bắt đầu mềm nhũn, cô dần dần ngã xuống đất. Trước khi ngất đi, Tô Bắc vẫn không thể hiểu cô rõ ràng không hề động tới bất cứ đồ vật nào, tại sao lại có thể biến thành như vậy được chứ!

Thấy Tô Bắc ngã xuống đất, sắc mặt Tô Noãn trở nên vô cùng đắc ý, một nụ cười nguy hiểm xuất hiện trên môi. Cô ta đi tới bên cạnh Tô Bắc, giơ chân đá hai cái, thấy Tô Bắc không phản ứng lại, lúc này cô mới cảm thấy thực sự yên tâm. Cô ta quay người đi về phía chiếc tủ cạnh đầu giường, dập tắt đám hương muỗi đang cháy ở đó. Ông G nói không sai, Tô Bắc quá thận trọng rồi, nếu như đưa đồ uống cho Tô Bắc, Tô Bắc chắc chắn sẽ không uống. Hay có thể nói, bất cứ thứ đồ gì trong căn phòng này Tô Bắc cũng sẽ không động vào, nhưng không khí, Tô Bắc lại không thể không hít thở. Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi của Tô Noãn lại càng nguy hiểm hơn, thận trọng thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn sẽ phải gục ngã mà thôi! Lúc nãy cô ta cố ý chuyển chủ đề cũng chỉ vì muốn kéo dài thời gian, nồng độ của hương muỗi trong căn phòng này quá nặng, cô ta vì đã dùng thuốc kháng trước nên mới có thể không chịu ảnh hưởng như vậy. Chỉ cần Tô Bắc ở trong đây khoảng năm phút thôi là đã đủ để khiến cô phải ngất đi rồi!

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT