Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lộ Nam ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục nói:

“Hơn nữa ngày hôm nay, anh lại nhìn thấy em ngủ trên giường cùng với một người đàn ông khác, nếu đổi lại là em, em sẽ cảm thấy thế nào? Tô Bắc à, con người ai cũng có cảm xúc như nhau cả thôi, em có thể hiểu cho anh một chút được không? Cho dù lần này anh có chấp nhận bỏ qua, nhưng tình cảm giữa hai chúng ta chắc chắn sẽ chẳng thể tốt đẹp như trước được đâu. Tô Bắc à, chúng ta cần phải có thời gian để bình tĩnh và suy ngẫm lại mọi chuyện, thời gian này anh nghĩ chúng ta tốt nhất không nên gặp nhau!” Dứt lời, Lộ Nam liền quay người rời đi.

“Lộ Nam, anh thật sự muốn như vậy sao? Từ lúc nào mà em thừa nhận con chính là của Lý Vân Khải vậy?”

Tô Bắc hướng ánh mắt theo bóng lưng của Lộ Nam, lớn giọng gào thét. Giọng nói của cô

phẫn nộ xen lẫn tức giận, mang theo chút gì đó không cam lòng. Cả cô và Lộ Nam đã phải vất

vất vả mới có thể đi được tới đây, bây giờ bảo cô phải từ bỏ, cô thực sự không thể làm được.

Nghe thấy Tô Bắc nói như vậy, cả người Lộ Nam bỗng run lên, anh quay người, sắc mặt khó tin nhìn vào cô.

“Em nói con không phải là của Lý Vân Khải sao?” Lộ Nam ngạc nhiên hỏi.

Từ trước tới nay anh vẫn luôn tưởng rằng con chính là của Lý Vân Khải. Tô Bắc nhìn Lộ Nam.

“Lộ Nam, em không biết em đã làm gì hay đã nói gì khiến anh có suy nghĩ như vậy, giữa em và Lý Vân Khải tuy rằng trước đây đã từng yêu nhau, nhưng chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Tô Hàn và Tô Lẫm cũng không hề liên quan gì tới anh ta!” Tô Bắc lớn giọng, hướng về phía Lộ Nam nói.

Cảm xúc của cô lúc này có chút kích động, đầu cô như muốn nổ tung. Lộ Nam như không tin vào tai mình, con không phải là của Lý Vân Khải! Vả lại, dựa theo những gì mà Tô Bắc đã giải thích, lần đầu tiên của cô cũng không phải giành cho Lý Vân Khải, vậy rốt sự thật rốt cuộc là gì? Hai mắt của Lộ Nam nheo lại, anh lạnh giọng nói:

“Tô Bắc, em không cần phải lừa anh nữa, anh đã chấp nhận chuyện con chính là của Lý Vân Khải rồi, bây giờ em lại nói không phải của Lý Vân Khải, rốt cuộc thì câu nói nào của em mới là thật đây, em tưởng rằng anh sẽ tiếp tục tin em sao? Lừa dối lần một thì ắt sẽ có lần hai, em đã lừa anh một lần rồi, anh không muốn biến mình thành một kẻ ngốc để em tiếp tục lừa dối nữa đâu!”

Tô Bắc nhìn Lộ Nam, đau khổ lắc đầu.

“Lộ Nam, mọi chuyện thực sự không giống như những gì mà anh nghĩ đâu, năm năm trước em bị Tô Noãn dàn xếp trước chuyện này, bằng không thì em cũng sẽ không ở khách sạn…”

Tô Bắc còn chưa nói hết, Lộ Nam đã lập tức ngắt ngang lời cô, anh tức giận nói:

“Tô Bắc, sao em có thể trở nên như vậy được chứ, lại là do Tô Noãn sắp đặt, anh biết phẩm chất làm người của Tô Noãn rất kém, nhưng em cũng đừng đổ mọi chuyện lên đầu cô ta như vậy chứ! Em tưởng anh vẫn còn tin vào những lời nói đó của em nữa sao? Tại sao em không nói luôn là năm năm trước, tại khách sạn Hi Nhĩ Đột, lúc đấy có một người nằm lên giường của anh, người đó chính là em đi!”

Tô Bắc hoảng hốt kinh ngạc, khi nghe thấy câu năm năm trước tại khách sạn Hi Nhĩ Đột, cô thật sự đã rất sốc. Lộ Nam nói năm đó tại khách sạn Hi Nhĩ Đột có một người phụ nữ nằm trên giường của anh! Sao có thể trùng hợp như vậy được chứ, lẽ nào người đàn ông năm năm trước đã qua đêm cùng cô thật sự chính là Lộ Nam ư? Tô Bắc đột nhiên nhớ tới câu nói của Diệp Đình Lạc, Diệp Đình Lạc luôn miệng nói rằng hai cậu con trai của cô trông rất giống Lộ Nam. Tô Bắc thử nhìn kĩ lại gương mặt của anh một lần nữa, tuy rằng khuôn mặt ấy đã khắc sâu vào trong trái tim của cô, nhưng tới hôm nay cô mới phát hiện ra, giữa anh và các con của mình quả thực rất giống rất giống….nhau.

Tô Bắc nhìn Lộ Nam, há miệng ngạc nhiên, không biết phải mở miệng giải thích thế nào. Lộ Nam đã nói rồi, cho dù bây giờ cô có nói người phụ nữ năm năm trước ấy chính là cô anh cũng nhất định sẽ không tin. Tô Bắc lo lắng, cô cảm thấy bản thân lúc này như đang ngồi trên đống lửa, không biết phải giải thích thế nào với Lộ Nam nữa!

“Lộ Nam, anh bình tĩnh một chút nghe em nói được không? Năm năm trước, em thật sự đã bị Tô Noãn bày kế sắp đặt, do vậy…”

Tô Bắc còn chưa dứt lời, Lộ Nam liền cắt ngang lời cô, ánh mắt thất vọng.

“Tô Bắc, ngoại trừ là do Tô Noãn sắp đặt ra, em còn có thể nói cái gì khác được không? Anh thật sự không muốn phải tiếp tục lắng nghe những lời nói bịa đặt này của em nữa rồi, chúng ta tạm ngừng một thời gian đi!” Nói xong, Lộ Nam liền quay người đi thẳng lên xe.

Tô Bắc trợn tròn mắt, tạm ngừng! Ý là gì vậy? Là chia tay sao? Khi Tô Bắc kịp phản ứng lại thì lúc này xe của Lộ Nam đã vụt đi mất rồi. Một giọt nước mắt bất ngờ rơi ra trên gương mặt của Tô Bắc, cô cố gắng đuổi theo xe của Lộ Nam, vừa chạy vừa nói:

“Lộ Nam, anh nghe em nói đi mà, anh đừng đi như vậy chứ, người phụ nữ năm năm trước chính là em! Anh phải tin em…ba của con em cũng chính là anh!”

Nhưng đáng tiếc, chiếc xe đi rất xa rồi. Tô Bắc quỳ gối trên mặt đất, cô không ngờ rằng ba ruột của Tô Hàn và Tô Lẫm quả nhiên thật sự là Lộ Nam, đáng lẽ cô nên sớm nghĩ ra điều này thì tốt hơn! Mọi chuyện bây giờ đã đến mức này rồi, liệu cô còn có cơ hội để giải thích với anh nữa không đây? Nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm mịt mù, trong lòng Tô Bắc vừa đau buồn vừa rối loạn. Cô vừa khóc vừa tìm điện thoại, cô phải gọi điện thoại, phải lập tức gọi điện thoại cho Lộ Nam, phải giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh, cô không thể để những hiểu nhầm này tiếp tục xảy ra nữa!

Tô Bắc bao đảo người, cô từ từ đứng dậy muốn quay người quay trở lại khách sạn. Khi cô vừa mới đứng lên, bỗng cảm giác có một thứ gì đó tê tê ở trên cổ, trong nháy mắt, toàn thân cô như mất đi sức lực, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.

…………..

Khi Lộ Nam nhận được điện thoại của Cận Đông cũng đã mười giờ tối rồi. Bên ngoài trời mưa rất lớn, giọng nói của Cận Đông vô cùng khó nghe.

“Lộ Nam, Tây Tây đâu rồi, hôm nay anh có gặp cô ấy không? Tôi từ một tiếng trước gọi điện cho cô ấy xong, tới bây giờ đã không thể tiếp tục liên lạc được nữa rồi, anh mau giúp tôi liên lạc với cô ấy đi. Cô ấy nói rằng một lát nữa sẽ về nhà, nhưng tôi đã ở trong nhà cô ấy đợi tới hai tiếng rồi, tôi cảm thấy có gì đó không ổn ở đây, Tây Tây chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi. Bình thường cô ấy là một người không bao giờ tắt điện thoại cả, hơn nữa còn một mình ở bên ngoài, sao đột nhiên có thể mất liên lạc được chứ! Nhất định là có chuyện gì đó xảy ra rồi!” Cận Đông như một chiếc máy biết nói, vội vàng nói hết ra mấy lời này.

Lộ Nam giật mình hoảng hốt, Tây Tây mất tích rồi! Nhưng lúc tối, khi ở khách sạn, cô chẳng phải còn khuyên giải cho anh và Tô Bắc sao? Nếu như vì lý do tâm trạng không tốt, không muốn về nhà, dường như không thể nào, bởi vì khi họ gặp nhau, cảm xúc biểu hiện của cô hoàn toàn bình thường, trừ khi cô thật sự đã xảy ra chuyện rồi! Ngay tức khắc, Lộ Nam liền trở nên hoảng loạn, anh sốt sắng nói:

“Cận Đông, anh đừng lo lắng quá, tôi sẽ lập tức phái người, chúng ta chia nhau đi tìm Tây Tây. Anh chẳng phải sống ở đối diện nhà Tây Tây sao? Anh lưu ý một chút, nếu như thấy Tây Tây về nhà, lập tức liên lạc với tôi!”

“Tôi biết rồi, anh mau đi tìm đi, đừng phí lời nữa!” Cận Đông lo lắng nói.

“Được, tôi biết rồi!” Lộ Nam nói xong liền vội vàng cúp máy.

Dường như anh đã chẳng còn thời gian để để tâm tới lời nói của Cận Đông nữa, dẫu sao thì tìm người cần phải gấp. Chỉ có điều, khi anh vừa gọi điện thoại ra lệnh cho Vân Phàm lập tức đi tìm Tây Tây, thì ngay sau đó điện thoại của Diệp Đình Lạc nối đuôi gọi tới:

“Tổng giám đốc Lộ, anh có gặp Bắc Bắc không? Cô ấy bây giờ không thấy người đâu nữa rồi, chúng tôi gọi điện thoại cũng không thấy nghe, nhắn tin cũng không trả lời, anh cũng biết cô ấy trước nay không phải là người như vậy, không vô duyên vô cớ khiến chúng tôi lo lắng. Hai đứa trẻ đều đã lo lắng tới phát điên cả rồi, chúng liên tục không ngừng gọi điện thoại, tổng giám đốc Lộ, nếu như anh biết thì mau nói cho tôi nghe đi!” Diệp Đình Lạc gấp gáp nói.

Lộ Nam sửng sốt, Tây Tây mất tích, Tô Bắc cũng mất tích rồi! Trong chuyện này, chắc chắn phải có điều gì đó mà anh chưa biết. Nhưng Bắc Bắc và Tây Tây chẳng phải đã hóa giải mâu thuẫn rồi sao? Hơn nữa, anh cũng có thể cảm nhận được Tây Tây bây giờ nhất định đã có cảm tình với Cận Đông, bằng không thì khi biết Cận Đông mua nhà ở đối diện với nhà của cô, cô không hề chuyển đi hay tỏ thái độ khó chịu, điều này chắc chắn rằng cô đã có thiện cảm với anh ta rồi. Lộ Nam cố gắng cân bằng lại cảm xúc của bản thân, anh bình tĩnh dặn dò Diệp Đình Lạc.

“Diệp Đình Lạc, cô đừng quá hoảng loạn lúc này, động viên trấn an tinh thần cho các con trước. Tôi bây giờ sẽ lập tức đi tìm Tô Bắc, cứ như vậy nhé tôi ngắt máy đây!”

Lộ Nam nói xong liền vội vàng cúp máy, anh lấy chìa khóa xe rồi vội vã xuống tầng. Anh lái xe quay trở lại khách sạn Đế Tước, việc đầu tiên anh cần làm chính là kiểm tra camera giám sát. Anh điều chỉnh lại hộp ghi nhớ tới lúc tám giờ, ở gần cửa chính của khách sạn. Khi nhìn thấy bản thân rời đi, Tô Bắc ngồi trên đất gào thét vài tiếng, camera ở cách cô khá xa nên Lộ Nam không thể nghe rõ cụ thể cô đang nói gì. Chỉ có điều, khi anh nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, chĩa lưng về phía camera, khi thấy anh ta đi về phía Tô Bắc, trái tim Lộ Nam như bị ai đó bóp nghẹn. Tô Bắc bị bắt cóc, điều này quá rõ ràng rồi! Quả nhiên điều tiếp theo mà anh nhìn thấy, trên cổ Tô Bắc bị một chiếc kim châm vào, chỉ vài giây sau đó, Tô Bắc lập tức ngã nhào trên mặt đất. Hai mắt Lộ Nam nguy hiểm nhíu chặt lại, nếu như anh không nhìn nhầm thì cây kim đó có lẽ là thuốc gây mê. Dựa theo tình trạng hiện tại của Tô Bắc mà suy đoán thì Lộ Tây Tây có tới tám chính phần khả năng có lẽ cũng đã bị đám người này bắt đi rồi. Mục tiêu của họ rất có thể chính là anh, bằng không thì sao lại đồng lúc bắt cả Tô Bắc và Lộ Tây Tây đi như vậy chứ!

Nghĩ tới đây, Lộ Nam vội vàng rút điện thoại gọi tới cho Cận Đông, thông báo cho anh ta biết Lộ Tây Tây đã bị ai đó bắt đi mất rồi. Thông qua các nguồn tin, khoảng nửa tiếng sau, Lộ Nam và Cận Đông đã điều tra ra, cả Tô Bắc và Lộ Tây Tây có lẽ đã bị vài tên lưu manh của thành phố Nam Hy bắt cóc rồi. Kẻ cầm đầu có biệt danh là Hổ Ca, tên thật là Lưu Thành Hổ, khá nổi tiếng trong giới giang hồ của thành phố Nam Hy. Lộ Nam quả thực không biết bản thân rốt cuộc đã có thù sâu hận lớn gì với đối phương, đối phương không chỉ bắt cóc vợ của anh, còn bắt cóc cả em gái của anh.

Khi cả Lộ Nam và Cận Đông đều đã điều tra được thông tin, thì bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của Lộ Nam bất ngờ vang lên.

“Xin chào, tổng giám đốc Lộ! Tôi biết anh có thể dễ dàng điều tra được thông tin của tôi, tôi cũng không muốn vòng vo với anh nữa, chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi đi! Tô Bắc và Lộ Tây Tây, tôi đã phân chia giấu ở Thành Nam và Thành Tây của thành phố, anh tự chọn một người đi, xem xem anh muốn cứu ai trước. Tôi cho anh thời gian là nửa tiếng đồng hồ, nếu như anh không tới kịp, tôi sẽ giết một người! Anh cảm thấy thế nào?” Một người đàn ông có điệu cười gian ác, hắn ta nguy hiểm nói.

Lộ Nam đưa mắt nhìn sang Cận Đông đang đứng ở bên cạnh, vô cùng bình tĩnh nói:

“Được, tôi sẽ làm theo những gì anh nói!”

“Tôi sẽ cho anh một gợi ý, Lộ Tây Tây ở Thành Nam, Tô Bắc ở Thành Tây, anh tự chọn đi! Tôi sẽ ở đây chờ tin tốt từ anh!” Người đàn ông nói xong liền bật cười một tiếng, sau đó liền tắt máy.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT