Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Noãn không biết ông G này rốt cuộc đang muốn làm gì, nhưng cô ta hiểu rất rõ rằng nếu như không nghe theo lời của ông ta thì cuối cùng cũng chỉ một con đường chết mà thôi. Cô ta đã làm tới bước này rồi, cho dù có muốn rút lui thì Lộ Nam cũng sẽ nhanh chóng điều tra ra sự thật, anh chắc chắn sẽ không tha cho cô ta! Nghĩ tới đây, Tô Noãn tự trấn an lại tinh thần, quay người vội vàng đi về phía Tô Bắc và Lộ Tây Tây. Tô Noãn ngồi xuống bên cạnh Lưu Thành Hổ, lạnh giọng nói:

“Lưu Thành Hổ, giúp tôi đưa hai người phụ nữ này lên xe, nhớ rằng hãy bịt miệng hai cô ta lại, tôi không muốn nghe thấy tiếng la hét phát ra từ mồm họ!”

Lưu Thành Hổ tối sầm mặt mũi.

“Tô Noãn, cô tưởng cô là ai chứ, quả nhiên dám ra lệnh cho tôi, nếu như không vì tiền thì cô nghĩ gì mà tôi sẽ giúp cô!” Lưu Thành Hổ hung hãn nói.

Sắc mặt Tô Noãn không chút biểu cảm, đưa mắt nhìn anh ta.

“Lưu Thành Hổ, ông G nói như vậy đấy! Nghe tôi đi, dựa theo những gì tôi nói mà làm, tới lúc đó anh hãy dẫn đám huynh đệ của anh rút lui khỏi đây là được rồi!” Tô Noãn truyền đạt lại mệnh lệnh.

Lưu Thành Hổ sau khi nghe thấy Tô Noãn nhắc đến ông G, sắc mặt liền lập tức thay đổi. Anh ta quay sang nhìn đám thuộc hạ ở bên cạnh, vội vàng nói:

“Mau làm theo những gì mà cô ta nói đi!”

Ánh mắt Tô Noãn bỗng sáng lên, quả nhiên Lưu Thành Hổ rất nghe lời ông G. Không biết ông G này rốt cuộc là thần thánh phương nào, bản lĩnh lớn tới mức như vậy. Tô Bắc và Lộ Tây Tây đang bị trói chặt trên ghế, cả hai tròn mắt nhìn nhau. Đám người này rốt cuộc muốn làm gì vậy, còn nữa, ông G mà họ vừa nhắc tới là ai?

Không để họ nghĩ nhiều hơn, Tô Bắc và Lộ Tây Tây bị đẩy vào trong một chiếc xe đỗ ở phía bên cạnh của nhà máy hóa chất. Tô Noãn lấy chìa khóa xe, đưa mắt nhìn Lưu Thành Hổ một cái rồi lập tức quay người lên xe. Xe của Tô Noãn chỉ vừa mới nổ máy, Lưu Thành Hổ liền nhận được một mệnh lệnh mới. Cho nổ nhà máy hóa chất! Tuy trời đang mưa, nhưng dẫu sao thì đây cũng là một nhà máy hóa chất, người của Lộ Nam trước khi chưa cứu được người cũng sẽ không hút nước làm ngập nhà máy.

Lưu Thành Hổ vội vàng rút lui, xe của Tô Noãn vừa đi tới cầu liền nghe thấy một tiếng nổ rất lớn phát ra từ nhà máy ở phía sau lưng. Dưới màn mưa, một đám cháy khổng lồ xuất hiện, nhà máy hóa chất bị nổ tung. Lộ Nam trên chiếc cầu đối diện, trái tim anh như ngừng đập, vỡ vụn tan nát. Bỗng nhiên, Cận Đông kéo anh lại, gấp gáp nói:

“Anh xem, kia là thứ gì?”

Lộ Nam sững sờ, trong cơn mưa anh nhìn thấy Tô Noãn đang lái xe hướng lên cầu. Lộ Nam không quan tâm quá nhiều, anh vội vàng ra lệnh:

“Cận Đông, lên cầu, tôi không tin Tô Noãn không muốn sống nữa. Chúng ta phải cố gắng chặn cô ta lại, bằng không thì sau khi xuống cầu, địa hình ở đây vô cùng hiểm trở, trong tay cô ta lại có người, chúng ta khó có thể làm gì được!”

Cận Đông bau mày.

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi, chúng ta vừa bắt đầu không nên sắp xếp toàn bộ người tới gần nhà máy hoá chất như vậy, cú nổ vừa rồi không biết đã chết bao nhiêu người nữa!” Cận Đông than vãn nói.

Lúc này, Lộ Nam đã lái xe đi về phía cầu rồi. Cả Lộ Nam và Cận Đông đều không hề quan sát thấy, trong màn đêm, ở dưới cầu cách đó không xa, có một chiếc xe Lincoln màu đen đã âm thầm đỗ ở đó từ rất lâu rồi. Cố Niên Thành có lẽ đang ở Thành Tây lúc này lại đang yên lặng ngồi trong xe, vẻ mặt u tối khác lạ.

Khi xe của Lộ Nam vừa phi lên cầu, liền lập tức nhìn thấy xe của Tô Noãn xuất hiện ở phía trước. Dưới cơn mưa, Tô Noãn nhìn thẳng về phía chiếc xe đang hướng về chiếc xe của cô ta, giây phút này, mọi suy nghĩ trong đầu cô ta bỗng trở nên trống rỗng. Cái gì mà ông G, những lời nói uy hiếp đe dọa, người trên xe không được chết, tất cả những thứ đó trong nháy mắt liền biến thành những lời nói ngang tai, gió một khi đã thổi qua thì cũng sẽ nhanh chóng cuốn đi mất. Cô ta chợt nhớ tới ngày sinh nhật hôm đó, đám người đàn ông luôn miệng nói rằng chuyện này là do Lộ Nam chỉ thị, nếu như không phải Lộ Nam, đám người đó sao có thể làm nhục cô ta như vậy chứ! Còn cả Tô Bắc, rõ ràng là do Tô Bắc đã lừa dối Lộ Nam, nhưng đến cuối cùng, Lộ Nam lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cô ta. Cô ta yêu anh tới như vậy, tại sao anh không hề cảm nhận được điều đó! Khoảnh khắc này, Tô Noãn điên thật rồi! Đã không thể có được Lộ Nam, cùng với sự ganh ghét đố kỵ với Tô Bắc, chi bằng vào lúc này, mọi người sẽ cùng chết với nhau!

Tô Noãn đột nhiên dồ ga, như một kẻ mất trí, đâm thẳng về phía xe của Lộ Nam. Bởi vì ở khu vực này dân cư sinh sống rất thưa thớt, do vậy cây cầu cũng không quá rộng, chỉ đủ hai làn xe. Lộ Nam nhìn vào chiếc xe đang phi như điên của Tô Noãn hướng thẳng về phía mình, anh như bất động tại chỗ. Nghĩ tới trên xe còn có cả Tô Bắc và Lộ Tây Tây, khóe mắt Lộ Nam bỗng ửng đỏ. Cũng chính vào lúc này, bên cạnh xe của Lộ Nam bất ngờ xuất hiện thêm một chiếc xe khác. Người phụ nữ trong chiếc xe ấy dùng hết tốc lực trên chiếc xe của mình, khi vượt qua Lộ Nam, ánh mắt cô nhìn vào trong đôi mắt của anh, sau đó liền tiến thẳng về phía xe của Tô Bắc. Lộ Nam sửng sốt, Ngọc Lâm! Tại sao cô lại xuất hiện ở đây! Ngọc Lâm đưa mắt nhìn anh, không chút do dự đâm vào xe của Tô Noãn, trong lòng không ngừng thầm nhủ rằng: Lộ Nam, đây là tất cả những gì em có thể làm cho anh, em yêu anh, em đã không thể có được anh, vậy thì hãy để em cứu anh! Cô vẫn luôn ở phía dưới chân cầu quan sát toàn bộ diễn biến của sự việc, trong lòng không khỏi lo lắng, lo sợ Tô Noãn sẽ phát điên. Không ngờ rằng, Tô Noãn đến cuối cùng quả thực đã phát điên cả rồi, cô ta muốn tất cả mọi người phải cùng chết với mình. Nhưng sao cô có thể tròn mắt nhìn Lộ Nam chết được đây, cô yêu anh, yêu bằng cả mạng sống của mình! Có lẽ Lộ Tây Tây đã nói đúng, nói cô yêu Lộ Nam là mê muội, nói cô đã mất trí khi yêu anh! Nhưng tất cả những điều đó giờ đã chẳng còn quan trọng nữa, chỉ cần có thể được chết vì Lộ Nam, cô cũng sẽ chấp nhận! Vì đây chính là tình yêu của cô!

Mắt nhìn xe của Ngọc Lâm và xe của Tô Noãn sắp va phải vào nhau, trong lòng Lộ Nam đột nhiên xuất hiện một nỗi đau vô cùng to lớn. Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, xe của Ngọc Lâm đâm xuống cầu, một tiếng nổ bất ngờ được phát ra! Trong màn mưa đêm, ánh lửa được bắn lên cao, tạo ra một cảnh tượng tuyệt đẹp vào lúc này, nhưng cảnh tượng ấy lại mang theo vào trong đó một gam màu lạnh lẽo đến đáng sợ. Xe của Ngọc Lâm, ở trước mắt Tô Noãn và Lộ Nam, như hóa thành hàng ngàn mảnh vỡ, dần dần rơi xuống nước. Cả cây bỗng nhiên sụp đổ, dầu từ xe của Ngọc Lâm chảy ra khắp dòng sông Nam Khê, còn xe của Tô Noãn và Lộ Nam cũng giống như hai chiếc lá, không thể kiềm chế mà rơi xuống dòng nước.

Khi xe của Ngọc Lâm phát nổ, các mảnh vỡ bắn ra đã làm vỡ kính xe của Tô Noãn, mảnh thủy tinh cứa lên mặt cô ta. Trước giây phút rơi xuống nước, biểu cảm khó tin đã được để lộ ra trên gương mặt của Tô Noãn, cô ta hoàn toàn không ngờ được rằng Ngọc Lâm sẽ vì Lộ Nam mà làm chuyện này. Tình yêu của cô ta chẳng khác nào như một con thiêu thân đang muốn đâm mình vào chỗ chết, tự chịu diệt vong, thà rằng cùng chết cũng nhất định không thể để người khác có được. Nhưng tình yêu của Ngọc Lâm thì lại khác, tuy có chút điên loạn nhưng lại là khao khát và niềm hy vọng, và cũng là sự hy sinh. Cô dùng toàn bộ sức lực của mình để cứu người cô yêu, để đổi lại một thân xác đã bị chia năm xẻ bảy.

Trước khi bị rơi xuống nước, Lộ Nam chỉ có một ý nghĩ trong đầu chính là cứu Tô Bắc, còn Cận Đông thì chỉ muốn cứu Tây Tây! Trước mắt là xe của Lộ Nam, rồi cả sự hy sinh của Ngọc Lâm, chứng kiến tất cả mọi việc, giọt nước mắt trong khóe mắt Tô Bắc chẳng biết đã rơi xuống từ lúc nào. Lộ Tây Tây cũng vậy, cô đau đớn gào khóc, cô biết Ngọc Lâm đã điên rồi nên mới đưa cô ấy tới gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng đến cuối cùng, cô ấy vẫn tình nguyện vì anh trai của cô mà hy sinh bản thân. Thứ tình yêu như vậy quá nóng bỏng, quá nồng nhiệt, sợ rằng cả cuộc đời cũng chẳng thể hoàn trả được hết. Khoảnh khắc này, cô cảm thấy đau buồn vì kết cục này của Ngọc Lâm, nhưng cũng thầm chúc mừng bản thân vì đã buông bỏ được tình yêu của mình với Lộ Nam! Vốn dĩ ngay từ đầu đã không nên để thứ tình cảm này xuất hiện.

Hai chiếc xe, một trước một sau nối đuôi nhau rơi xuống nước. Lúc này, Vân Phàm cũng đã kịp tới hiện trường, nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, anh vội vàng hạ lệnh xuống nước cứu người! Lộ Nam rơi xuống nước, bị các mảnh vỡ từ chiếc xe bị nổ của Ngọc Lâm đâm phải vào người, khắp người anh bị thương, máu dần dần rỉ ra. Cận Đông may mắn hơn anh, trước khi xe rơi xuống nước anh đã kịp mở cửa số của xe xuống. Khi cả hai bị rơi xuống nước, anh vội vàng kéo Lộ Nam ra khỏi xe, thấy khắp người anh ngập tràn máu, Cận Đông cũng không biết rốt cuộc Lộ Nam đã bị thương ở đâu.

Mưa càng lúc càng to, nước sông cuồn cuộn chảy, người bị chìm trong nước dường như không thể khống chế được nữa. Cận Đông nhìn sang Lộ Nam ở bên cạnh, bỗng có gì đó cắt ngang trái tim anh, Cận Đông đặt Lộ Nam trở lại vị trí cũ, phải cứu Tây Tây trước! Sau đó sẽ cứu Lộ Nam! Anh tin rằng Lộ Nam nhất định có thể vượt qua được! Cận Đông vội vàng bơi về phía xe của Tô Noãn, chỉ có điều sau khi anh bơi tới gần chiếc xe, cả người bỗng sững lại. Tại sao trong xe chỉ còn lại một mình Lộ Tây Tây, Tô Noãn và Tô Bắc đâu rồi? Anh vẫn còn nhớ rất rõ trước khi xe của Ngọc Lâm bị nổ tung, anh đã tận mắt nhìn thấy Tô Noãn bị thương. Cô ta bị thương nặng tới mức như vậy, không thể nào có thể đưa Tô Bắc đi được! Như vậy có thể thấy rõ, chắc chắn đang có một bàn tay vô hình nào đó đứng ở phía sau dàn xếp chuyện này. Tô Noãn và Tô Bắc chắc chắn đã bị ai đó đưa đi rồi.

Thấp thoáng ở phía xa xa, Cận Đông lờ mờ nhìn thấy Vân Phàm đã cứu Lộ Nam ra khỏi chiếc xe. Cận Đông thầm nghĩ, anh không thể để Lộ Tây Tây lưu lại ở đây được nữa, thành phố Nam Hy quả thực phức tạp hơn anh tưởng rất nhiều! Anh không thể để Lộ Tây Tây tiếp tục phải rơi vào trong vòng xoáy âm mưu này, anh yêu Lộ Tây Tây, anh sẽ không để bất cứ ai có thể làm hại tới cô. Cận Đông ôm lấy Lộ Tây Tây, dùng sức bơi về bờ. Lực xoáy của dòng nước ngày càng mạnh khiến Cận Đông phải dồn hết sức lực. Ở phía bờ bên kia, Vân Phàm dùng một sợi dây thừng thắt ngang người, khi xuống nước tìm thấy Lộ Nam, anh sẽ phát ra tín hiệu để người ở trên kéo lên bờ.

Cận Đông ôm chặt lấy Lộ Tây Tây, cố gắng dồn mọi sức lực của mình để bơi vào bờ. Đột nhiên, một cuộn sóng nước bất ngờ ập tới, Cận Đông bị đánh ngất đi, anh mê man chìm dần xuống nước. Nhưng từ đầu tới cuối, chưa một giây phút nào cánh tay anh không nắm chặt lấy tay của Lộ Tây Tây.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT