Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đúng vào lúc này, Lộ Nam đột nhiên ho sặc sụa vài tiếng, anh từ từ mở to hai mắt. Nhìn vào gương mặt nhăn nhó, đôi lông mày nhíu chặt, có thể nhận ra anh đã đau tới mức nào, bằng không thì Lộ Nam nhất định sẽ không để lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Cứu Tô Bắc, cứu Tây Tây!” Lộ Nam dồn sức nói ra sáu chữ, toàn thân yếu ớt, hư thoát.

Cảnh tượng trước mắt khiến Vân Phàm khó tránh khỏi đau lòng, anh kiên định nói:

“Tổng giám đốc, anh hãy cùng bác sĩ Phương tới bệnh viện cấp cứu trước, tôi sẽ đi tìm kiếm cô Tô và cô Tây Tây!”

Lộ Nam nhìn Vân Phàm, cố chấp lắc đầu. Anh dồn lực cố gắng ngồi dậy, nhưng kết quả anh là đã ngã gục ngay sau đó. Gương mặt anh trắng bợt, nhợt nhạt, không biết là do đã phải dầm mưa quá lâu hay do vết thương quá đau nữa. Phương Bình Diễn nghiêm mặt nhìn Vân Phàm, vội vàng nói:

“Cậu đi tìm kiếm cứu người, tốt nhất là hãy khoanh vùng, mở rộng diện tích tìm kiếm, ít nhất thì cũng phải cứu được một người! Tình trạng hiện tại của Lộ Nam không thể để chậm trễ hơn được nữa, tôi bắt buộc phải lập tức đưa anh ấy tới bệnh viện!”

“Nhưng còn cô Tô và cô Tây Tây…” Vân Phàm ngập ngừng nói, sắc mặt có chút do dự.

Điều anh sợ nhất chính là không thể tìm thấy người, bây giờ đã là mười một giờ tối rồi, trời mưa to như vậy, vả lại nước sông đã bắt đầu dâng cao hơn, xuống nước bây giờ chẳng khác nào đang đi tìm cái chết. Nhìn vào vẻ mặt của Vân Phàm, Phương Bình Diễn hít một hơi thật sâu.

“Tôi là bác sĩ, nhiệm vụ của tôi là chăm sóc người bị thương, tôi không thể quan tâm tới quá nhiều chuyện như vậy được. Anh mau đi cứu những người còn lại, tôi lập tức phải đưa Lộ Nam tới bệnh viện, sau này nếu như anh ấy có trách cứ điều gì, bảo anh ấy tới tìm tôi! Còn nữa, tình hình hiện tại vô cùng nguy hiểm, tôi khuyên anh tốt nhất nên gọi đội cứu hộ tới đây!” Phương Bình Diễn nói xong liền đưa tay đẩy Vân Phàm xuống xe rồi thấp giọng ra lệnh cho người tài xế:”Lái xe đi!”

Nhìn theo bóng chiếc xe khuất xa dần, Vân Phàm cuộn chặt hai tay lại. Anh quay người, nói với đám thuộc hạ ở bên cạnh.

“Bắt đầu tìm kiếm, cứu không nổi người thì chúng ta cũng đừng mong quay trở về nữa!”

Dứt lời, Vân Phàm liền nhanh chóng tổ chức triển khai công tác tìm kiếm. Khoảnh khắc khi tất cả các xe đều rơi xuống nước, anh chỉ chú ý tới phương hướng của Lộ Nam, do vậy điều đầu tiên anh làm đó chính là cứu Lộ Nam, đối với những chiếc xe còn lại, anh thật sự không biết đã rơi xuống đâu. Nói thực ra, Vân Phàm bình thường tuy có ăn nói hơi mạnh miệng, nhưng vào giây phút này, anh thực sự không có đủ tự tin và dũng cảm để bơi xuống nước cứu người. Mưa càng lúc càng lớn, lực xoáy của nước cùng vì đó mà mạnh hơn.

Tại một bệnh viện tư nhân cao cấp trong thành phố Nam Hy.

Vị bác sĩ nhìn vào quý công tử với vẻ ngoài nho nhã, điềm đạm đang đứng ở trước mặt ông lúc này, đôi chân không ngừng run rẩy.

“Anh Cố, những gì tôi nói đều là sự thật, tôi không còn cách nào khác nữa rồi. Những vết thương trên người cô gái này quả thực không hề ảnh hưởng tới sức khỏe của cô ấy, có điều cô ấy bây giờ đang mang thai trong người, tôi đã nỗ lực hết sức để giữ được đứa bé, như vậy đã là khá lắm rồi. Có một điều tôi cần phải nói cho anh biết, dựa theo những chẩn đoán ban đầu của tôi, tim của cô ấy dường như có chút vấn đề. Tôi khuyên anh nên đưa cô ấy tới bệnh viện lớn để tiến hành làm xét nghiệm kiểm tra, hoặc tốt nhất là hãy tới các bệnh viện có kỹ thuật tân tiến ở nước ngoài để phẫu thuật. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm trong nghề của tôi, hiện nay trong nước e rằng vẫn chưa có nơi nào có thể chữa trị được căn bệnh này, anh vẫn nên mời một vị bác sĩ có tiếng về tim mạch tới khám cho cô ấy thì tốt hơn!” Vị bác sĩ nói xong liền thở dài một hơi, sau đó liền quay người rời đi.

Cố Niên Thành nhìn vào người phụ nữ đang nằm trên giường, ánh mắt anh thoáng qua một nét đau thương. Tô Bắc mắc bệnh tim, tại sao trước đây anh chưa từng nghe thấy điều này. Cố Niên Thành tự trách bản thân, nếu như anh có thể phát hiện ra sớm hơn, vậy thì có phải đã tránh được tình huống như bây giờ rồi không. Hơn nữa, Tô Bắc hiện tại đang mang thai, cô mang thai con của Lộ Nam! Trong lòng Cố Niên Thành vô cùng rối loạn, sau một hồi suy ngẫm, anh thấp giọng quay sang nói với Lâm Phong đang đứng ở bên ngoài:

“Lâm Phong, chuẩn bị đi, chúng ta sẽ lập tức xuất phát bay tới Mỹ!”

“Vâng thưa anh, tôi sẽ đi ngay!” Lâm Phong nói liền vội vàng quay người đi chuẩn bị.

Trong một lần đi du lịch ở châu Phi, Cố Niên Thành đã vô tình cứu sống Lâm Phong. Sau đó anh mới biết Lâm Phong là một lính đánh thuê rất có tài, anh bị thương cũng chỉ vì bị trúng bẫy của kẻ khác. Cố Niên Thành cứu anh, anh vì muốn báo ơn nên đã quyết định đi theo Cố Niên Thành, anh được giao cho làm một số việc mà người thường hiếm ai có thể làm được.

Nhìn cánh cửa phòng bệnh được đóng chặt lại, sắc mặt của Cố Niên Thành bỗng trùng xuống. Xem ra có một số chuyện, bắt buộc phải tới Mỹ mới có thể giải quyết được. Trong cơn mưa đêm, một chiếc máy bay tư nhân đậu trên nóc của một tòa bệnh viện ở Nam Hy, Lâm Phong bau mày, hướng về phía Cố Niên Thành trình báo.

“Thưa anh, do mưa quá lớn, nếu như kiên quyết phải cất cánh ngay bây giờ, e rằng rất dễ xảy ra chuyện!” Lâm Phong kính cẩn nói.

Cố Niên Thành đưa mắt nhìn Lâm Phong:

“Lâm Phong, trong đêm nay bắt buộc phải rời khỏi Nam Hy, bằng không chỉ cần tới ngày mai thôi, chúng ta sẽ rất khó rời khỏi đây, anh hiểu không?” Giọng nói của Cố Niên Thành tuy nghe thì có vẻ như rất thản nhiên, nhưng thực tế lại mang trong đó một cường thế ép buộc không được phép nghi ngờ.

Lâm Phong đứng ở trước mặt Cố Niên Thành, đôi lông mày rậm nhíu chặt, suy ngẫm rốt cuộc nên rời khỏi đây như thế nào. Cố Niên Thành thấy dáng vẻ của Lâm Phong như vậy, vội vàng lên tiếng nói:

“Lâm Phong, những tình huống như thế này anh chẳng phải đã gặp nhiều rồi sao? Mỗi khi các anh thực thi nhiệm vụ dưới trời mưa to thường phải làm thế nào, kinh nghiệm của anh phong phú hơn tôi, tôi tin, đêm nay, anh nhất định có thể đưa tôi rời khỏi Nam Hy một cách an toàn, được không?”

“Có thể thì vẫn có thể, nhưng tôi sợ lỡ như có bất trắc xảy ra. Chúng tôi làm nhiệm vụ, mỗi lần đều mang trong mình một tâm lý sẵn sàng chết, nhưng anh thì lại khác!” Lâm Phong đắn đo suy nghĩ.

Cố Niên Thành hít một hơi thật sâu, anh vội nói:

“Không còn nhiều thời gian để quan tâm tới chuyện đó nữa đâu, bây giờ, anh mau cho máy bay cất cánh đi, cho dù thế nào cũng phải rời khỏi đây trước đã!”

Đáy mắt Lâm Phong bỗng sáng lên.

“Được, vậy anh ngồi chắc nhẽ, chúng ta xuất phát ngay đây!” Lâm Phong nói xong liền quay trở lại vị trí cầm lái.

Cố Niên Thành trầm lặng nhìn theo bóng lưng anh, sau đó liền quay người đi vào trong một căn phòng. Trên chiếc giường bệnh nằm ở trong đó, sắc mặt Tô Bắc trắng bợt, cánh tay vô thức đặt lên trước ngực. Cố Niên Thành từ từ tiến gần, anh đặt cánh tay của cô lên trái của mình, thầm nhủ trong lòng: Tô Bắc, sau này, anh sẽ là người chăm sóc cho em, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh thôi. Căn bệnh tim bẩm sinh của em bị tái phát là vì Lộ Nam, chúng ta sau này nhất định phải tránh xa anh ta, em biết chưa? Anh chắc chắn sẽ giúp em chữa khỏi bệnh, sẽ chăm sóc cho em và con của em thật tốt! Cố Niên Thành đưa tay đặt lên bụng của Tô Bắc, vẻ mặt có chút khác thường. Máy bay từ từ tiến vào không trung, Cố Niên Thành đưa mắt nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, sau đó lại quay người nhìn Tô Bắc đang nằm trên giường.

Tại bệnh viện trung tâm của thành phố.

Phương Bình Diễn đang ở trong phòng phẫu thuật của bệnh viện, nét mặt anh căng thẳng nhìn vào người đang nằm trên giường bệnh. Anh đã tiến hành kiểm tra kĩ càng cho Lộ Nam, mảnh vỡ của xe ô tô đã cắm lên đầu anh, cách duy nhất để cứu sống anh chính là lập tức phẫu thuật. Nhưng không có ai kí tên cho Lộ Nam, Phương Bình Diễn chỉ có thể gọi điện thoại cho Lộ Hướng Viễn. Anh đã gọi liên tục mà vẫn không hề nhận được hồi đáp từ phía đầu dây bên kia, Phương Bình Diễn thực sự không thể tiếp tục chờ được nữa, anh quay sang nói với bác sĩ hỗ trợ và y tá đang đứng ở bên cạnh:

“Bắt đầu phẫu thuật, xảy ra chuyện gì tôi sẽ phụ trách, cậu ấy là bạn thân của tôi, tôi không thể tròn mắt đứng nhìn cậu ấy xảy ra chuyện được!” Phương Bình Diễn vội vàng nói.

Dứt lời, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, Phương Bình Diễn cầm lên dao phẫu thuật đã được đặt sẵn ở đó, ánh đèn bắt đầu sáng lên. Phương Bình Diễn hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Phía bên ngoài căn phòng, ba chữ “Đang phẫu thuật” được bật sáng.

Bên phía cầu Nam Khê, đội cứu hộ do Vân Phàm chỉ đạo vẫn đang không ngừng tìm kiếm những người còn lại. Nhưng đã một giờ đồng hồ trôi qua, không có một bóng người xuất hiện, hai giờ đồng hồ trôi qua, cũng vẫn chưa tìm thấy một ai. Mưa dần dần nhỏ đi, công tác tìm kiếm cũng trở nên dễ dàng hơn, đáng tiếc là người vẫn như cũ không thể tìm thấy. Từng giây từng phút trôi qua, phía đông của bầu trời dần dần sáng lên, đáy mắt Vân Phàm xuất hiện rất nhiều những tia máu, đã một đêm anh không ngủ, nhưng kết quả vẫn là không. Anh không tìm thấy Tô Bắc, cũng không tìm thấy Lộ Tây Tây, nghĩ tới tình trạng hiện tại của Lộ Nam, không rõ sống chết ra sao, trái tim của Vân Phàm trở nên nặng trĩu. Trong lòng anh như có một viên đá lớn mắc nghẹn ở đó, không thể lấy ra cũng chẳng thể nuốt trôi. Đêm qua Phương Bình Diễn gọi điện tới cho anh thông báo rằng phẫu thuật của Lộ Nam đã được tiến hành xong cả rồi, chỉ có điều bây giờ anh vẫn đang chìm trong trạng thái hôn mê, cần phải chờ thêm một thời gian may ra mới có thể tỉnh lại. Thực ra, dựa vào kỹ thuật xuất sắc của Phương Bình Diễn, rất khó có khả năng sẽ xảy ra chuyện, nhưng với tình trạng nghiêm trọng của Lộ Nam, điều khiến Vân Phàm lo lắng chính là hai tiếng “lỡ như”. Cộng thêm bây giờ, anh vẫn chưa thể tìm thấy một ai, dựa theo sự hiểu biểu của Vân Phàm về Lộ Nam, việc đầu tiên sau khi anh tỉnh dậy chắc chắn sẽ là đi tìm người. Vân Phàm như đang ngồi trên đống lửa, anh sốt sắng lo lắng nhưng cho dù có nỗ lực bao nhiêu, kết quả mà anh nhận được vẫn là con số không tròn trĩnh.

Sau hai ngày hôn mê miên man, cuối cùng Lộ Nam cũng đã tỉnh lại. Trong phòng bệnh, anh từ từ mở mắt, người đầu tiên mà anh nhìn thấy chính là ba của anh – Lộ Hướng Viễn, rồi tới mẹ của anh – Tôn Tịnh Di, và còn cả bà nội của anh – Mục Niệm Ảnh. Mục Niệm Ảnh nhìn thấy Lộ Nam đã tỉnh lại, bà đưa mắt nhìn Lộ Nam một cái rồi vội vàng quay người đi ra ngoài. Trong lòng Lộ Nam bỗng trùng xuống, anh vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Tôn Tịnh Di ngăn lại.

“Tiểu Nam, nghe lời, bà nội chỉ là tâm trạng không tốt nên mới như vậy mà thôi. Tây Tây cho tới bây giờ vẫn chưa tìm thấy, trong lòng bà không vui, con đừng để bà phải buồn thêm nữa!” Tôn Tịnh Di đau lòng nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT