Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cố Niên Thành vừa nói xong thì điện thoại của anh bất chợt reo lên.

Anh lấy ra chiếc điện thoại nhìn qua một lượt thì liền mỉm cười.

Là Lâm Phong đã gửi tin nhắn đến.

“Thưa anh, Lộ Nam đang cho người đi điều tra rằng năm đó là ai đã cứu Tô Noãn, chúng tôi đã thiết lập lại thông tin của Tô Noãn nên sẽ không lo lắng anh ta sẽ điều tra ra nhưng ngộ nhỡ anh ta điều tra ra chúng tôi thì phải làm thế nào đây?”

Cố Niên Thành nhìn Lộ Nam.

“Lộ Nam, không phải là anh đang đi điều tra một năm trước rốt cuộc là ai đã cứu Tô Bắc đó à?” Cố Niên Thành nói.

Lộ Nam cau mày, lập tức trở nên nôn nóng.

“Anh biết người đó là ai?” Lộ Nam trầm tĩnh nói.

Cố Niên Thành cười nói.

“Đương nhiên là tôi biết rồi vì người có tấm lòng tốt đó chính là tôi, anh thật sự tưởng rằng trong cái thế giới này lại có một người lương thiện mà vô duyên vô cớ cứu cô ấy sau đó còn đưa cô ấy đến Mỹ hay sao? Khi đó cô ấy bị thương rất nặng nên tôi mới đưa cô ấy sang bên Mỹ đến cứu tính mạng của cô ấy, lúc đó cũng chỉ là muốn bù đắp lại cho cô ấy những tình cảm trước kia, hiện tại tôi đã ở bên cạnh Noãn Noãn nên tôi cũng không hi vọng bản thân mình sẽ không có một chút vướng mắc gì với cô ấy nữa, cho nên tôi mới chọn lựa là giấu đi danh tính của mình, anh đã hiểu chưa?” Cố Niên Thành với gương mặt lạnh tanh nói.

Lời anh nói vô cùng mạch lạc và cũng không hề có bất kỳ khe hở nào là đang nói dối.

Lộ Nam với gương mặt hung ác chằm chằm nhìn anh.

“Vậy lẽ nào anh không biết là tôi trong một năm nay đều đi tìm cô ấy hay sao? Tại so anh lại giấu đi tung tích của cô ấy chứ?” ngữ điệu của anh vô cùng căm phẫn.

Cố Niên Thành giễu cợt cười một tiếng.

Anh cúi đầu nói với Tô Bắc.

“Noãn Noãn, em đi về phòng trước đi để còn trông chừng Tử Tô, anh nói chuyện với anh ta một lát!” Cố Niên Thành dịu dàng nói với Tô Bắc.

Lộ Nam nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Tô Bắc cảm thấy rất sợ hại khi nhìn thấy dáng vẻ của Lộ Nam.

“Vậy anh cẩn thận nhé, em đi trước đây!” Tô Bắc nhỏ nhẹ nói.

Cố Niên Thành gật đầu.

Anh liền xoa nhẹ lên vai của cô để cô có thể an tâm hơn.

Sau khi Tô Bắc rời đi, anh mới đưa ánh mắt của mình nhìn về phía Lộ Nam.

“Lộ Nam, anh không cảm thấy là mình rất nực cười hay sao? Lúc đầu chúng ta là quan hệ tình địch của nhau mà đúng không? Vậy thì tại sao tôi lại phải nói cho anh biết Tô Bắc đang ở đâu cơ chứ, coi như là tôi không thích cô ấy nữa thì tôi phải có nghĩa vụ để giúp anh tìm người à? Còn nữa, tôi cũng không hề giấu đi tung tích của cô ấy, tôi cũng chỉ là giúp cô ấy có thể sống được ở nước Mỹ này thôi, hơn nữa, cô ấy đã quên đi hết chuyện trước kia thì tôi lại càng không có lí do gì để nói với anh nữa, tôi nghĩ thà cứ để cô ấy được sống trong một môi trường không có sự nghi ngờ cũng không có những điều tổn thương này thì sẽ tốt hơn nhiều đấy, tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cô ấy thôi, đương nhiên đây cũng chỉ là quan điểm của riêng tôi, chính ra anh cũng nên cảm ơn tôi nữa đó! Nếu không có tôi Tô Bắc hiện tại nhất định sẽ không xuất hiện được với dáng vẻ như vậy đâu, anh biết năm đó khi tôi cứu cô ấy thì cô ấy đang trong trạng thái thê thảm như thế nào không? Tôi hiện tại cũng không muốn nói quá nhiều với anh, chỉ hi vọng giám đốc Lộ sau này đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi là được!” Cố Niên Thành lạnh lùng nói.

Lộ Nam nhìn chằm chằm vào Cố Niên Thành, tại sao anh lại luôn cảm thấy rằng có chỗ nào không đúng lắm!

“Cố Niên Thành, Tô Noãn đã hại Tô Bắc thành như vậy, anh tưởng rằng tôi sẽ dễ dàng buông tha cho cô ta hay sao?” Lộ Nam nghiêm nghị nói.

“Không muốn buông tha, anh còn muốn làm thế nào nữa, tôi đã nói là tôi là người đã cứu Tô Bắc nên cũng coi như là tôi đã chuộc tội thay cho Noãn Noãn rồi, Noãn Noãn hiện tại đã buông bỏ tất cả mọi chuyện trước kia, hơn nữa, lúc này không phải anh đã tìm ra Tô Bắc rồi sao, tôi hi vọng chúng ta hãy sống bình thường với nhau, nếu không thì nếu anh muốn tính toán thì tôi cũng có thể tính toán với anh!” Cố Niên Thành quả quyết nói.

Lộ Nam nhìn Cố Niên Thành.

“Cố Niên Thành, anh đừng có mà giở giọng cảnh cáo tôi như vậy, người như tôi điều không sợ nhất đó chính là sự uy hiếp của người khác, Bắc đã phải chịu tổn thương thế nào thì tôi cũng sẽ khiến Tô Noãn phải chịu sự tổn thương gấp nhiều lần hơn như thế nữa đấy!” Lộ Nam buông một câu sau đó thì quay người rời đi.

Anh phẫn nộ đi xuống lầu thì vừa đúng lúc gặp Vân Phàm đang đi từ bên ngoài vào.

Lộ Nam nhìn Vân Phàm.

“Cậu không cần phải điều tra về người đó nữa!” Lộ Nam trầm ngâm nói.

Vân Phàm có chút không hiểu.

“Giám đốc, tại sao lại không cần điều tra nữa vậy?” Vân Phàm thắc mắc hỏi.

Lộ Nam hít một hơi thật sâu dường như muốn làm cho bản thân mình có thể bình tĩnh hơn.

“Khi nãy tôi đã gặp Tô Noãn và Cố Niên Thành!” Lộ Nam nói.

Vân Phàm ngây người.

“Tô Noãn? Vậy anh có bắt cô ta lại không vậy?” Vân Phàm có chút kích động. Anh cảm thấy nếu dựa theo những chyện trước kia mà cô ta đã làm mà bắt cô ta lại sau đó giết chết cô ta thì cũng không thể hả được giận.

Lộ Nam khẽ lắc đầu.

“Tôi không có, Cố Niên Thành hiện tại đang bảo vệ cô ta, hai người họ đã yêu nhau rồi, còn nữa, người cứu Tô Bắc chính là Cố Niên Thành, mặc dù anh ta luôn muốn che dấu tung tích của Tô Bắc, nhưng anh ta thật sự là đã cứu Tô Bắc một mạng nên phần ân tình này thì tôi cũng sẽ không quên, hiện tại, tôi chỉ muốn đưa Tô Bắc trở về bên cạnh tôi thôi, các việc khác tôi không muốn suy nghĩ nữa!” Lộ Nam trầm ngâm nói.

Vân Phàm gật đầu.

“Nếu đã biết rồi thì tôi sẽ không điều tra nữa, vậy anh có thời gian thì nên ở bên cạnh chăm sóc cho cô Tô Bắc nhiều hơn, hi vọng cô ấy có thể sớm nhớ lại được mọi chuyện!” Vân Phàm nói.

Lộ Nam lắc đầu.

“Kỳ thực cách nghĩ của cậu với tôi là không giống nhau, tôi không hề hi vọng Bắc Bắc có thể nhớ lại được chuyện trước kia, một năm trước những tổn thương mà tôi đã để lại cho cô ấy là quá nhiều, tôi sợ là sau khi cô ấy nhớ lại mọi chuyện thì sẽ hận thù tôi!” Lộ Nam với vẻ mặt đau khổ nói.

Vân Phàm không biết làm thế nào nhìn anh.

“Giám đốc, lúc này anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, cho dù có nói thế nào thì cũng đã tìm được cô Tô Bắc rồi mà, nên cũng coi như chúng ta đã hoàn thành được một việc rất lớn rồi, tiếp theo anh có ý định gì không?” Vân Phàm hỏi.

Lộ Nam nghĩ ngợi.

“Tôi muốn thuyết phục Tô Bắc sẽ quay về nước với tôi, còn hợp đồng này cậu hãy tiếp tục bàn luận đi, sau khi bàn bạc xong, thì hãy giao lại cho công ty bên đó tiến hành, khi nào tôi thuyết phục được Bắc Bắc thì chúng ta sẽ về nước!” Lộ Nam nói.

Vân Phàm gật đầu.

“Vâng thưa giám đốc, vậy tôi xin phép đi trước để xử lý nốt công việc!” Vân Phàm nói.

Lộ Nam khẽ gật đầu.

“Ừm, tôi biết rồi, cậu đi đi!” Lộ Nam nói.

Sau khi Vân Phàm rời đi thì Lộ Nam vẫn đứng lại thêm một lúc lâu rồi mới đi lên lầu.

Còn về Cố Niên Thành sau khi về đến phòng thì đã bị Tô Bắc kéo lại và hỏi đông hỏi tây.

Tô Bắc kỳ thực là cảm thấy tò mò vô cùng.

Trước đây không biết là bản thân cô đã làm ra chuyện xấu xa gì mà thái độ của người đàn ông khi nãy đối với cô lại hận thù và căm ghét như vậy.

“Niên Thành à, người đó rốt cuộc là ai? Còn nữa hai người có nói đến một người tên Tô Bắc cô ấy còn là ai nữa thế? Người đàn ông đó tại sao lại hung dữ với em như vậy, làm cho em cảm thấy rất khó chịu!” Tô Bắc cảm thấy không phục nói, vẻ mặt thì giống như một đứa trẻ vậy.

Cố Niên Thành bất lực vuốt tóc cô, thở dài một hơi.

Khi nãy anh cảm thấy có chút sợ hãi khi để Tô Bắc nhìn thấy Lộ Nam, anh lo ngại ngộ nhỡ cô sẽ bất chợt nhớ ra chuyện gì đó.

Nhưng không ngờ, Tô Bắc lại không hề nhớ ra bất cứ điều gì, ngược lại cô còn cảm thấy rất ghét Lộ Nam.

Lúc này anh không biết mình lên vui mừng hay nên lo lắng đây.

Dẫu sao, họ cũng sắp về nước rồi.

“Noãn Noãn, là thế này, anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, tên là Lộ Nam, thực ra khi trước em cũng rất thích anh ta, đương nhiên là khoảng thời gian trước khi em yêu anh, lúc đó trong mắt của anh ta chỉ có người chị gái của em là Tô Bắc, tính cách của em lại rất ngang bướng nên khi đó đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui, một năm trước khi em bị mất trí nhớ, em đã từng bị rơi xuống nước và lúc đó Tô Bắc cũng theo em mà rơi xuống, cho nên, Lộ Nam hận em cũng là điều dễ hiểu thôi, em đừng nghĩ ngợi lung tung đó nhé!” Cố Niên Thành vừa an ủi cô vừa giải thích cho cô nghe những chuyện xảy ra vào một năm về trước vả cả thân phận của Lộ Nam.

Ai biết được rằng, những điều quan trọng đó đều không hề có trong suy nghĩ của cô.

Cô kinh ngạc nhìn Cố Niên Thành.

“Niên Thành, không phải chứ, khi trước em có thích anh ta sao? Người như anh ta làm sao em có thể thích được chứ? Có phải là anh có nhầm lẫn gì không đấy! Nhìn anh ta em đã cảm thấy rất ghét rồi, người đâu mà tự cao tự đại, giống như là chúng ta đang nợ tiền anh ta vậy, cái người gì đâu không à! Cũng thật là! Em nghĩ có lẽ khi trước là do mắt em bị hoa nên mới thích một người như vậy!” Tô Bắc không khách khí nói.

Cố Niên Thành cười híp mắt lại, đưa tay lên xoa đầu cô.

“Noãn Noãn, em không cần phải nghĩ nhiều đâu, con người ta ai cũng có lúc sai lầm mà, hiện tại em đang ở bên cạnh anh không phải là rất tốt hay sao? Chúng ta đã là vợ chồng rồi nên cũng đừng quan tâm đến chuyện trước kia nữa chỉ cần chúng ta cứ tiếp tục như này là được rồi, anh sẽ luôn bảo vệ cho em!” Cố Niên Thành chân thành nói.

Tô Bắc khẽ gật đầu.

“Vâng, em tin anh!” Tô Bắc có chút ngại ngùng nói.

Cô nhớ lại khi cô tỉnh lại và bị mất đi trí nhớ, cô cảm thấy sợ hãi với tất cả mọi thứ.

Cố Niên Thành nói anh là chồng của cô, cô không tin, chỉ đến khi anh lấy ra quyển sổ đăng ký kết hôn thì cô mới tin vào những gì anh nói.

“Được rồi, em hãy đi nghỉ một lát đi, chiều nay chúng ta còn phải đi đến sân bay nữa mà!” Cố Niên Thành dịu dàng nói.

Tô Bắc gật đầu.

Sau khi Cố Niên Thành rời đi thì Tô Bắc quay đầu lại nhìn đứa con gái của cô đang nằm ngủ ngon lành ở trên giường.

Cô cười thầm.

Đột nhiên cô có cảm giác tất cả mọi thứ mà cô đang có thật sự rất đẹp đẽ.

Cô nằm lên chiếc giường, sau đó thì thiếp đi.

Lần ngủ này Tô Bắc lại nằm mơ.

Trong mơ cô gặp một người đàn ông đang từng bước đi về phía cô, cô sắp có thể nhìn được khuôn mặt của người đó rồi.

Nhưng đột nhiên, anh ta lại lớn tiếng gọi một tiếng.

“Bai Bai!” Cô bất chợt giật mình mà tỉnh dậy.

Bởi vì cô nghe thấy giọng nói đó với giọng nói của người đàn ông tên Lộ Nam mà cô đã gặp hôm qua thực sự là rất giống nhau.

Tô Bắc không thể kiềm chế được mà không ngừng đưa tay lên ray mạnh vào vùng trán, tại sao cô lại cảm thấy giọng nói của hai người này là một.

Lẽ nào, khi trước cô thực sự đã thích người đàn ông tên Lộ Nam đó hay sao?

Nếu là như vậy thì tất cả có thể lí giải được rồi.

Mặc dù Tô Bắc nghĩ như vậy để an ủi bản thân mình.

Nhưng, sau khi mơ xong giấc mơ đó thì trong lòng cô cảm thấy rối loạn vô cùng, không thể nào có thể ngủ tiếp được nữa.

Còn về chuyện sau khi Lộ Nam đi lên lầu, thì anh đã nhìn thấy Tô Noãn và hai đứa con của mình đang ngồi lại thành một vòng trong và chơi đùa với nhau.

Lộ Nam không thể kiềm chế được và nghĩ.

Quả đúng là máu mủ ruột thịt nên họ luôn có những sự tương tác rất hợp ý với nhau mà.

Coi như là cô ấy đã mất đi trí nhớ thì cũng không thể nào vất bỏ được những tình cảm gắn bó này.

Nhưng, Lộ Nam lại không thể nghĩ được rằng, Tô Noãn đều đang cố gắng tỏ ra là một người rất tốt với trẻ con.

Cô ta nghĩ rằng mặc dù cô ta đã mất đi trí nhớ nhưng cô ta vẫn sẽ cố tỏ ra là mình rất thích trẻ con và rất muốn được chơi cùng với chúng!

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT