Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Khi Lộ Nam nhìn thấy Tô Bắc cuối cùng cũng bế đứa bé về chỗ ngồi của mình thì anh mới có thể thở phào một tiếng.

Tô Bắc căn bản là không thể cảm nhận được sự căng thẳng của Lộ Nam, trong mắt cô chỉ có cô công chúa nhỏ của cô mà thôi.

Tất cả mọi thứ đều được hiện lên trước mắt Tô Noãn, cô ta tức giận nắm chặt bàn tay.

Tại sao lại như vậy.

Cô ta đã biến thành Tô Bắc rồi mà tại sao vẫn phải ghen ghét đố kỵ với người đang dùng gương mặt của cô ta là Tô Bắc kia chứ?

Rõ ràng Tô Bắc đã có dáng vẻ của cô ta rồi mà tại sao vẫn nhận được sự chào đón như vậy.

Tô Hàn và Tô Lẫm dường như đã bị đứa con của Tô Bắc hút hồn mất rồi.

Đến cả Lộ Nam cũng như vậy.

Khi trước Lộ Nam căn bản là không muốn nói chuyện với cô ta dù là thêm một câu.

Nhưng hôm nay, anh ấy lại cùng Tô Bắc tranh cãi lâu như vậy.

Tô Noãn thực sự không thể nghĩ ra được rốt cuộc là vì lí do gì.

Khi trước, anh ấy không hề có thái độ như vậy với cô ta!

Lẽ nào dù có tráo đổi thân phận thì cũng không thể khiến Lộ Nam nhìn về phía cô ta hay sao?

Tô Noãn nhíu mày, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi điều gì đó,

Lộ Nam quan sát Tô Bắc rất lâu, đến khi anh bừng tỉnh mới phát hiện, người ngồi bên cạnh anh đã yên lặng quá lâu rồi.

Lộ Nam có chút khó chịu, mặc dù nói người xung quanh anh đều nói rằng cô ấy đã mất đi trí nhớ.

Nhưng, bản thân anh khi nãy đã quên đi sự tồn tại và cũng không quan tâm đến những cảm xúc của cô ấy, không biết là có phải lúc này cô ấy đang rất cảm thấy không hề thoải mái.

Nghĩ đến đây Lộ Nam liền không ngừng trách cứ bản thân mình.

Anh quay đầu nhìn sang phía của Tô Noãn.

“Bắc Bắc, em sao vậy? Sao em không nói gì thế?” Lộ Nam quan tâm hỏi han cô.

Khóe môi Tô Noãn khẽ động đậy.

Bàn tay đang nắm chặt của cô sau đó cũng từ từ buông lỏng ra.

“À, không có gì, chỉ là đột nhiên em nhớ ra một số chuyện, nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên do mà thôi, lần này quay về thành phố Nam Hy, nó khá lạ lẫm đối với em, em cũng không biết sự lựa chọn này của mình là đúng hay sai nữa!” Tô Noãn cố ý tỏ vẻ buồn bã nói.

Câu nói vừa dứt thì Lộ Nam lập tức cảm thấy có chút hỗn loạn.

“Bắc Bắc, có phải là anh đã làm chuyện gì không đủ tốt làm em tức giận không, nếu có thì em hãy nói ra cho anh biết tuyệt đối đừng nhẫn nhịn ở trong lòng, vì như vậy sẽ cảm thấy khó chịu lắm!” Lộ Nam vội vã nói.

Tô Hàn và Tô Lẫm cũng lập tức cảm thấy tủi thân quay đầu lại.

“Mẹ ơi, có phải là con đã làm điều gì khiến mẹ buồn, khiến mẹ giận không ạ? Mẹ tuyệt đối đừng nói đến chuyện bản thân mình đã chọn sai nữa được nhé, vì nó sẽ khiến chúng con cảm thấy tổn thương khi hiểu rằng việc mẹ chọn lựa ở cạnh chúng con là điều sai trái!” Tô Lẫm uất ức nói. Nhìn đôi mắt của cậu bé đỏ ửng cả lên, dường như sắp khóc đến nơi rồi vậy.

Tô Hàn cũng khịt khịt mũi.

“Mẹ ơi, mẹ tuyệt đối không nên nói như vậy nữa, con và em trai đã nhớ mẹ lâu như vậy rồi, chúng con cũng không dễ dàng gì mới tìm được mẹ, sao mẹ lại có thể nói như vậy chứ, chúng con thật sự cảm thất rất tổn thương, mẹ ơi, chỉ cần mẹ muốn ở cạnh chúng con thì dù thế nào chúng con nhất định cũng sẽ làm cho mẹ không phải hối hận!” Tô Hàn hứa một cách chắn chắn.

Nhưng, cậu bé cũng không ngờ được được rằng chính bản thân cậu trong một thời gian ngắn đã hiểu thấu được câu nói dối của người phụ nữ này.

Cái gì mà hối hận, đều là ý đồ lùi một bước để tiến thêm mười bước của cô ta.

Tô Noãn không hổ danh là một diễn viên mà! Khi cô vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tô Hàn và Tô Lẫm thì đôi mắt của cô lập tức ửng đỏ.

“Các con yêu, sao mẹ lại có thể nỡ lòng nào làm các con buồn được, mẹ không hề cảm thấy hội hận khi ở cùng với các con đâu, chỉ là mẹ cảm thấy ở một nơi xa lạ như vậy mẹ cũng không biết rốt cuộc rằng mình có thể nhớ lại được những chuyện trước kia hay không nữa, mẹ sợ bản thân mình không thể đối mặt được với nhiều chuyện mà mẹ chưa từng biết như vậy! mẹ không hề có ý là không muốn được ở bên cạnh các con đâu!” Tô Noãn giả bộ giải thích.

Nhưng, biểu cảm của cô lại thực sự rất xuất sắc.

Tô Hàn và Tô Bắc trong chốc lát liền cảm thấy cảm động đến khôn xiết.

“Mẹ ơi, mẹ sẽ không gặp phải chuyện gì khó khăn đâu vì dù có thế nào thì cũng đều có chúng con ở bên cạnh mà!” Tô Hàn kiên định nói.

Lộ Nam nhìn sắc mặt của ba người, sau đó thì đưa tay đến nắm chặt lấy bàn tay của Tô Noãn.

“Bắc Bắc, không có chuyện đó đâu, dù cho thế nào anh cũng sẽ không bỏ mặc em đâu!” Lộ Nam khích lệ nói, giọng nói của anh khiến con người ta cảm động vô cùng.

Tô Bắc đang dựa lưng vào ghế, nghe cuộc nói chuyện của gia đình họ trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

Tại sao cô lại có cảm giác này, cô cũng không thể tìm ra nguyên do.

Thậm chí, đến bản thân cô cũng đều cảm thất thất thường.

Khi Lộ Nam không chú ý đến Tô Noãn thì đúng lúc đó lại có thể khiến cô thấy thoải mái.

Sắc mặt của Tô Noãn lập tức trở lên đắc ý.

Tô Bắc nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, khi cô nhìn thấy vẻ mặt của Tô Noãn thì trong lòng cô bất chợt cảm thấy không vui.

Cô âm thầm khinh bỉ bản thân mình: Tô Noãn ơi là Tô Noãn, mày thật là nhỏ nhen hết thuốc chữa rồi mà, gia đình người ta yêu thương lẫn nhau, mày ở đây ghen ăn tức ở điều gì cơ chứ!

Sau đó tâm trạng của Tô Bắc đã tốt hơn phần nào.

Chiếc máy bay ổn định bay thẳng về phía trước.

Tô Bắc nghĩ có lẽ là sắp đến nơi rồi, nơi mà cô đã từng cảm thấy vô cùng thân thuộc.

Cô không biết thành phố đó rốt cuộc như thế nào, càng không thể biết, ở thành phố đó, bản thân cô đã trải qua những điều gì.

Nhưng, cảm giác mà bất kỳ đứa con xa quê nào cũng có này lại cứ nảy mầm đâm chồi trong lòng cô.

Tô Bắc đang đắm chìm trong thứ cảm giác xao xuyến này mà không cách nào thoát ra.

Đột nhiên, một tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, vang vọng cả khoang máy bay.

Tô Bắc cảm thấy nó đặc biệt nổi bật.

Vì tiếng khóc đó không phải là của người khác mà chính là của cô công chúa Cố Tử Tô đang yên tĩnh say giấc nồng vừa mới tỉnh dậy.

Nghe thấy tiếng khóc thét đáng thương của cô bé khiến cô bất chợt giật mình một nhịp.

Đứa bé này luôn rất biết nghe lời, từ trước đến nay chưa từng làm cô lo lắng.

Từ khi được sinh ra, đứa bé luôn ngủ rất yên tĩnh, ngoan ngoãn ăn cơm chứ chưa hề khiến cho ai phải khó khăn trong việc chăm sóc.

Nhưng, hôm nay đứa bé đột nhiên lại như vậy nên đã làm cho Tô Bắc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Cố Niên Thành cũng giống như bị đóng băng.

Anh luôn ôm đứa bé ở trong lòng nhưng nó lại đột nhiên khóc thét lên như vậy, những người khác nhìn vào có lẽ sẽ tưởng rằng anh đã làm gì nó rồi!

Nhưng, trời đất có thể chứng giám, anh yêu thương đứa trẻ này như vậy làm sao có thể làm gì cô bé chứ?

Anh nhìn cô bé khóc một chút mà nước mắt đã lăn xuống khắp cả gương mặt.

Cố Niên Thành không biết làm thế nào trong tình huống này đây.

Tô Bắc vội vàng tháo đai an toàn, ôm đứa bé vào trong lòng và dỗ dành.

Tiếng khóc của Cố Tử Tô đã làm một số người giật mình, những người phụ nữ hay cô gái ở trong khoang máy bay đều chú ý đến họ, họ quan tâm nhìn Tô Bắc và hỏi đứa bé đang bị sao vậy.

Tô Bắc xem xét quần áo của đứa bé nhưng dường như là không có điều gì bất thường.

Cô cũng không tìm thấy nguyên do tại sao đứa bé lại bất ngờ khóc lớn như vậy.

Cô quay người, nhìn về những người đang quan tâm đến đứa bé, bày tỏ sự cảm kích nói:

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm ạ, có lẽ là do em bé cảm thấy có chút khó chịu, cho nên mới khóc thét lên như vậy nên mong mọi người đừng để bụng nhé! Dỗ dành một chút là sẽ ổn thôi!” Tô Bắc vừa dứt lời thì liền tiếp tục dỗ dành đứa bé.

Nhưng, cô đã dỗ dành rất lâu nhưng đứa bé vẫn không hề nín khóc.

Tô Bắc buồn rầu không biết con bé đang khó chịu ở đâu nữa?

Cô thương xót lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

“Bé con, con sao vậy? Đừng khóc nữa mà, cho mẹ biết một chút dấu hiệu rằng con đang cảm thấy thế nào có được không, con cứ như thế này, mẹ lo lắng chết mất thôi!” Tô Bắc sốt ruột đến nỗi sắp khóc theo đứa bé luôn rồi.

Đứa bé cứ khóc như vậy, đôi mắt chuyển động qua lại rồi nhìn qua phía Lộ Nam.

Chỉ một cái nhìn của cô bé thôi cũng khiến trái tim của anh bất ngờ tan ra.

Anh căn bản là không thể kiềm lòng được với đứa trẻ con đáng yên như vậy, chẳng trách, Cố Niên Thành đi đâu cũng bế theo đứa bé vì nó thực sự là quá dễ thương.

Khiến con người ta không thể chống cự lại.

“Hay là để tôi dỗ thử xem!” Lộ Nam nhẹ nhàng nói.

Anh vốn dĩ chỉ là có ý tốt.

Kết quả, Tô Bắc lại lập tức trừng mắt nhìn anh.

“Lộ Nam, anh muốn chọc giận tôi thì cũng đừng nghĩ đến những chuyện xấu xa như vậy, nếu anh dám làm gì con gái tôi thì tôi sẽ liều mạng với anh đấy!” Khi Tô Bắc nói ra câu này thì sắc mặt của cô trở lên nghiêm nghị vô cùng.

Lộ Nam bất lực lắc đầu.

Chỉ là anh muốn giúp đỡ thôi mà, cũng đâu phải là lỗi của anh đâu?

Người phụ nữ này thật là ngang ngạnh mà!

“Tùy cô, nếu cô muốn từ chối lòng tốt của tôi thì tôi cũng không có thêm lời nào để nói nữa!” Lộ Nam nói xong thì lại quay đầu sang một bên.

Tô Bắc lạnh nhạt hứ một tiếng, tiếp tục dỗ dàng cô con gái đang khóc không ngừng của mình. Cố Niên Thành bất chợt lóe lên một ý nghĩ.

Anh đặc biệt muốn xem thử là thật sự có tồn tại thứ gọi là sự gắn kết giữa ba và con hay không?

Nếu Cố Tử Tô khi nằm trong lòng anh ta mà không khóc một tiếng nào nữa thì có lẽ cũng đủ để khiến anh phải nhận thua.

Anh nói nhỏ vào tai Tô Bắc.

“Noãn Noãn, hay là em để cho giám đốc Lộ thử dỗ xem sao, nói không chừng, giám đốc Lộ thực sự là có kinh nghiệm dỗ trẻ! Dẫu sao thì anh ấy cũng có hai đứa con rồi mà!” Cố Niên Thành nói.

Tô Bắc bán tính bán nghi nhìn anh.

“Thật là có thể sao? Nhưng, em sợ anh ta sẽ hại Tử Tô……” Tô Bắc do dự nói.

Cố Niên Thành nghĩ ngợi rồi giải thích với cô.

“Noãn Noãn, không sao đâu, chúng ta ở ngay bên cạnh mà, giám đốc Lộ nhất định là không thể làm gì được đâu, hơn nữa, anh ta cũng không phải là người điên khùng mà làm những chuyện xấu ngay trước mắt chúng ta đâu! Rồi trên máy bay này cũng có rất nhiều người đang nhìn nữa mà!” Cố Niên Thành nói.

Tô Bắc khẽ gật đầu.

“Được thôi, vậy thì em nghe theo anh vậy!” Tô Bắc ấp úng nói.

Cô bế Cố Tử Tô đang rưng rức thút thít khóc trên tay.

“Lộ Nam, không phải anh nói là anh muốn dỗ dành Tử Tô sao? Nếu anh có thể dỗ con bé không khóc nữa thì tôi……” Tô Bắc vừa muốn nói thêm rằng, sẽ phục anh lắm!

Nhưng khi cô nhìn thấy Lộ Nam nhìn chằm chằm cô như vậy giống như là đang chờ đợi cô nói nốt câu nói.

“Cô nói cái gì?” Lộ Nam trực tiếp hỏi.

Tô Bắc có chút ngượng ngùng, cô tỏ vẻ mất kiên nhẫn xua xua tay.

“Tôi có thể làm gì nữa đây, à, giúp anh giữ bí mật, anh hiểu ý tôi mà!” Tô Bắc gian xảo trêu chọc Lộ Nam rồi sau đó thì đặt Cố Tử Tô vào trong vòng tay của anh.

Cô vốn dĩ không hề có một chút mong đợi nào.

Dẫu sao, mẹ ruột của công chúa còn không dỗ dành được thì mong đợi gì một người xa lạ đây?

Huống hồ, còn là một người đàn ông.

Nhưng, Tô Bắc căn bản là không thể ngờ, Cố Tử Tô vừa được đặt vào trong vòng tay của Lộ Nam thì tiếng khóc của cô bé lập tức im bặt.

Tô Bắc không dám tin vào mắt mình, Cố Niên Thành thì có chút sững sờ.

Những người xung quanh, đều kinh ngạc nhìn về phía Lộ Nam, vậy mà anh cũng có một phương diện giỏi giang như thế này.

Cô bé gái còn nhỏ như vậy mà lại có thể nghe hiểu được những lời của anh ấy hay sao?

Còn có thể nói cách anh ấy chăm sóc trẻ con thật là lợi hại mà!

Mỗi người đều có những cách suy nghĩ và đánh giá không giống nhau.

Tô Bắc bất lực cau mày đưa mắt nhìn con gái của cô.

Đứa bé sau khi được Lộ Nam bế thì vui vẻ vô cùng.

Cô bé không những không khóc nữa mà còn toét miệng cười tươi.

Cô bé thích thú cựa quậy trong vòng tay của Lộ Nam, những người xung quanh đều cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT