Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Bắc nhìn bộ đồ giá trị trên người Lộ Nam, lo lắng suy nghĩ.

Lộ Nam sững sờ. Sau đó, anh thở dài.

Đúng vậy, cô lại làm hỏng bộ đồ của mình, làm hỏng một bồ độ tốt. Chỉ có điều anh vẫn chưa nói gì, tự cô đã nhắc tới.

“Được, vậy thì đền cùng với bộ đồ trước đó đi. Thời gian giới hạn, tôi có thể nới lỏng cho cô một chút!” Lộ Nam rộng lượng nói.

Tô Bắc ngạc nhiên há hốc miệng.

“Á!” Cô nhìn Lộ Nam, vẻ ngạc nhiên đó như thể cô không ngờ rằng Lộ Nam sẽ thực sự để cô đền.

“Có thể không đền không?” Tô Bắc nói.

“Không được!” Lộ Nam lạnh lùng nói.

Nếu Tô Bắc không nói ra, anh gần như đã quên mất rằng cô đã làm hỏng liên tiếp ba bộ quần áo của anh.

Cho dù anh đã tha thứ cho cô. Nhưng bộ đồ hôm nay, anh tự nhắc nhở mình. Cô làm hỏng ba bộ đồ của anh, bây giờ để cô đền hai bộ cũng không quá đáng!

Lộ Nam lạnh lùng nhìn Tô Bắc.

“Làm sao? Hối hận rồi à, không muốn đền nữa sao. Cô cũng có thể tìm Cố Niên Thành, tôi cũng không nói không cho cô tìm người giúp đỡ!” Lộ Nam nói.

“Lộ Nam, đừng tưởng rằng tôi không biết anh nghĩ như thế nào. Tôi mà đi tìm Cố Niên Thành giúp đỡ, anh chắc chắn sẽ coi thường tôi! Đúng, tôi không có khả năng, nhưng tôi không tin, dựa vào sự nỗ lực của tôi lại không thể đền được hai bộ quần quần áo của anh, đền thì đền!” Tô Bắc tức giận nói.

Lộ Nam cười khẩy.

“Cô tức giận như vậy làm gì, cô làm hỏng bộ đồ của tôi, đền cho tôi là điều đương nhiên. Tiền của ai cũng không phải là gió thổi tới, vốn dĩ là chuyện đương nhiên lại bị cô làm cho giống như tôi ép buộc cô vậy. Cô đang làm gì thế, hơn nữa, bây giờ là thời gian làm việc, cô một câu lại gọi Lộ Nam, cô gọi ai đấy, không có khái niệm cấp trên cấp dưới chút nào. Cô như vậy làm sao có thể trở thành một nhân viên tốt được!” Lộ Nam nói.

Tô Bắc đột nhiên không nói được nên lời.

“Tôi...tôi...tôi sai rồi, tôi không nên nổi giận với anh, càng không nên gọi thẳng tên anh. Dù sao thì anh là tổng giám đốc, tổng giám đốc Lộ, xin lỗi, sau này tôi sẽ sửa đổi!” Tô Bắc nói một lúc lâu, cuối cùng cũng xin lỗi.

Kết quả là lời xin lỗi của cô khiến Lộ Nam cảm thấy rất không thoải mái.

“Cũng không có gì, tôi chỉ nói vậy thôi, tôi cũng không trách cô. Tôi tự mình không cầm chắc tách cà phê, nhưng mà, nếu sau này chuyện này còn xảy ra trong sự nghiệp của cô, tôi khuyên cô, không nên dùng thái độ như vậy đối với cấp trên. Cô có thể đi rồi!” Lộ Nam nói xong, xua xua tay, ra hiệu cho Tô Bắc ra ngoài.

Nói thật, Tô Bắc vừa vào một lúc, anh đã cảm thấy rất mệt mỏi.

“Được, vậy tôi ra ngoài trước đây!” Tô Bắc liếc nhìn Lộ Nam và nói.

Tô Bắc quay người, vừa chuẩn bị bước ra khỏi văn phòng, ai ngờ được lại có người gõ cửa phòng.

“Vào đi!” Lộ Nam liếc nhìn Tô Bắc và nói.

Vân Phàm nhanh chóng đẩy cửa và bước vào.

“Tổng giám đốc, tôi để Tô Noãn xay một tách cà phê cho anh đã được một lúc rồi, tôi đến để xem cô ấy đã mang đến cho anh chưa!” Vân Phàm mỉm cười nói.

Lộ Nam lạnh lùng.

“Cà phê mang đến rồi, nhưng mà không phải tôi uống rồi, mà là quần áo của tôi và tài liệu đã uống rồi!” Lộ Nam lạnh lùng nói.

Tô Bắc xấu hổ cúi đầu.

Được thôi, tất cả đều là lỗi của cô. Nếu không phải giọng nói của cô quá lớn, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.

Tô Bắc cúi đầu ủ rũ.

Vân Phàm liếc nhìn Tô Bắc im lặng, quay người nhìn Lộ Nam.

“Tổng giám đốc, tôi đi xay cho anh một cốc khác!” Vân Phàm nói.

Lộ Nam suy nghĩ một chút.

“Để cô ấy đi, làm việc phải có đầu có cuối. Nếu đã bắt đầu thì không được bỏ cuộc giữa chừng, để cô ấy đi xay một cốc khác đi!” Lộ Nam nói.

Tô Bắc gật đầu, nhanh chóng quay người rời đi.

Vân Phàm nhìn Lộ Nam.

“Tổng giám đốc, không có gì nữa thì tôi ra ngoài đây!” Vân Phàm nói.

Lộ Nam gật đầu.

“Không có gì nữa, cậu đi đi!” Lộ Nam nói.

Vân Phàm gật đầu và quay người rời đi. Anh vừa bước được hai bước, đột nhiên quay lại nhìn Lộ Nam.

“Đúng rồi, tổng giám đốc, mười một giờ có một cuộc họp!” Vân Phàm nói.

Lộ Nam cau này, anh vô thức nhìn xuống bàn.

Đây là nội dung của cuộc họp lúc mười một giờ. Vân Phàm giúp anh sắp xếp, đêm qua đã gửi cho anh. Hôm qua anh vẫn chưa xem xong, hôm nay định xem một chút, kết quả là bị cà phê đổ lên.

Lộ Nam thở dài bất lực, bật máy tính, muốn tìm tài liệu tối qua để Vân Phàm đi in một bản. Kết quả là bật một lúc lâu, phát hiện ra rằng máy tính cũng có vấn đề. Anh nhìn kỹ hơn, những vệt cà phê trên máy tính đều đã khô rồi!

Lộ Nam thực sự muốn khóc mà không khóc được, một tách cà phê lại gây ra nhiều thứ như vậy.

“Tôi vẫn chưa xem nội dung cuộc họp, bây giờ lại như thế này, máy tính cũng không mở được, cậu có còn bản sao nào không, đi in cho cho tôi một bản!” Lộ Nam bực tức nói.

Vân Phàm gật đầu.

“Tổng giám đốc, anh đợi một lát, tôi đi xem xem USB của tôi có ở trong văn phòng không!” Vân Phàm nói xong, quay người lại và đi về phía văn phòng.

Kết quả là anh ta vừa ra ngoài một lúc, vội vàng bước vào phòng của Lộ Nam.

“Tổng giám đốc, bản sao của tôi ở trong USB. Vì thao tác hôm qua không ở trên máy tính của tôi, tôi sắp xếp tài liệu và nội dung cuộc họp xong đều đã xóa đi rồi, tôi đã sao chép tất cả sang USB!” Vân Phàm cau mày nói.

Lộ Nam cau mày và suy nghĩ.

“Đi tìm cho tôi máy tính xách tay qua đây, tôi kiểm tra xem trong email của tôi có còn không, tôi tải lại lần nữa!” Lộ Nam nói.

Vân Phàm gật đầu, vội vã giúp Lộ Nam tìm máy tính xách tay.

Khi Tô Bắc mang tách cà phê mới vào cho Lộ Nam, cô thấy mặt anh tối sầm lại.

Cô có chút không hiểu.

Khi Vân Phàm bước vào, không phải anh đã tốt hơn rồi sao? Sao bây giờ lại u ám thế này.

Cô mang cà phê đến trước mặt Lộ Na, đợi Lộ Nam uống.

Lần này, cô không dám nói một lời.

Lộ Nam cau mày nhìn cô, nhìn thấy ánh mắt của cô đặt trên tách cà phê.

“Được rồi, cô ra ngoài đi. Lát nữa tôi sẽ uống sau!” Lộ Nam nói.

Tô Bắc gật đầu, vẻ mặt hơi thất vọng, quay người đi ra ngoài.

Kết quả là, ngay khi cô mở cửa, cô thấy Vân Phàm đang đứng thở hổn hển trước cửa.

Tô Bắc ngạc nhiên nhìn Vân Phàm.

“Trợ lý Vân, anh đi làm gì đó, sao lại mệt như vậy?” Tô Bắc ngạc nhiên hỏi.

Vân Phàm suýt nữa thì mắng người.

Nếu không phải Tô Bắc làm nhòe tài liệu của Lộ Nam, còn làm hỏng máy tính của anh ấy, anh có cần phải mệt như thế này không!

“Bỏ đi bỏ đi. Bây giờ nói với cô cũng không rõ ràng. Cô về phòng trước đi, lát nữa quay lại tôi sẽ nói với cô sau!” Vân Phàm nói xong, đẩy cửa đi vào phòng của Lộ Nam.

Lộ Nam nhìn vào máy tính anh ôm trong tay.

“Đặt máy tính xuống đi, giúp tôi chuẩn bị một bộ đồ cho cuộc họp!” Lộ Nam điềm tĩnh nói.

Vân Phàm giật mình, ánh mắt của anh nhìn lên người Lộ Nam.

Lẽ nào, bộ đồ của Lộ Nam cũng bị cà phê làm bẩn rồi!

Nhìn thấy ánh mắt của Lộ Nam, Vân Phàm gần như chắc chắn ngay lập tức.

“Vâng, thưa tổng giám đốc, tôi đi ngay bây giờ!” Anh ta nói.

Rõ ràng là tìm một trợ lý đặc biệt, tại sao anh cảm thấy mình còn bận rộn hơn!

Vân Phàm gọi điện cho người chuyên phụ trách quần áo của Lộ Nam, kêu anh ta đem đến một bộ đồ mới, rồi nhanh chóng quay lại phòng của Lô Nam,

Lộ Nam đã tải tài liệu xuống và sao chép vào trong USB của mình.

“Được rồi, cầm đi in rồi đưa thẳng cho tôi!” Lộ Nam nói.

Vân Phàm gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Nghĩ đến kiệt tác hôm nay của Tô Bắc, Vân Phàm cũng không dám để cô đi in những thứ này.

Một số chuyện, vẫn phải từ từ dạy bảo cô ấy.

Nếu không, đến lúc đó người xui xẻo lại là chính anh.

Nghĩ đến đây, Vân Phàm cảm thấy muốn khóc nhưng khóc không được.

Sau khi đưa quần áo và tài liệu cuộc họp cho Lộ Nam, Vân Phàm mới rời khỏi văn phòng của Lộ Nam.

Khi anh bước vào văn phòng của mình, cả người dường như không còn chút sức lực nào nữa.

Tô Bắc ngẩng đầu, liếc nhìn anh.

Tại sao cô cảm thấy Vân Phàm lúc này lại giống hệt như Husky!

“Vân Phàm, có chuyện gì vậy? Không phải anh nói quay lại sẽ nói với tôi sao?” Tô Bắc tò mò nhìn Vân Phàm.

Vân Phàm uể oải nhìn cô.

“Bây giờ tôi không muốn nói gì cả, cô im lặng cho tôi!” Biểu cảm của Vân Phàm như muốn nói để tôi bình tĩnh lại đã.

Tô Bắc ngây thơ nhìn anh, lẽ nào, cô ngồi im ở đây cũng làm sai gì sao?

Tô Bắc ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào máy tính trước mặt, đọc lại tất cả những tài liệu cô tìm thấy trên mạng.

Vân Phàm đang rất khó chịu.

Anh tự trách mình, nếu không phải anh để Tô Bắc đi xay cà phê, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện thế này. Đến cuối cùng, nạn nhân vẫn là chính anh.

Vân Phàm bình tĩnh lại một lúc lâu, khi ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Tô Bắc đang nhìn chằm chằm vào máy tính, vô cùng tập trung, không biết đang xem cái gì.

Vân Phàm suy nghĩ một lúc, đứng dậy và đi về phía Tô Bắc.

Anh dừng lại phía sau Tô Bắc và đứng yên.

Nhìn thấy tiêu đề lớn trên máy tính, làm thế nào để trở thành một trợ lý toàn diện hoàn hảo!

Vân Phàm bỗng dưng toát mồ hôi.

Hóa ra cô ấy đang xem cái này!

Vân Phàm nuốt nước bọt, nếu thứ này thực sự có ích, anh đã không cần phải khổ cực như vậy rồi!

Anh đưa tay ra, vỗ vai Tô Bắc.

“Tô Noãn, cô xem cái này, nếu thực sự có ích thì tại sao người ta lại nói, phải tổng hợp kinh nghiệm trong thực tế. Chính là nói, nếu cô không tự mình trải nghiệm đi làm gì đó, chỉ nhìn vào những thứ trên giấy này sẽ không có tác dụng cả! Cô có thời gian rảnh rỗi xem cái này, tốt hơn là nên xem trợ lý làm sao để giúp tổng giám đốc xử lý tài liệu, ngay cả khi tìm tôi tư vấn, hỗ trợ tổng giám đốc thì cần phải chú ý đến những gì. Dù sao thì, mỗi người đều là một cá thể khác nhau, các phương pháp của các trợ lý khác thích hợp dùng cho tổng giám đốc của họ, nhưng đến chỗ cô chưa chắc đã hiệu quả, cô nên học cách xem tài liệu trước đi!” Vân Phàm nói.

Tô Bắc quay người, ngỡ ngàng nhìn Vân Phàm.

“Điều anh nói, tôi cũng hiểu. Nhưng tôi không biết mình phải làm gì bây giờ!” Tô Bắc nói.

Vân Phàm nhìn cô.

“Thế này đi, cô đợi một lát!” Nói xong, anh quay người, mang đống tài liệu trên bàn mình đến bàn của Tô Bắc.

“Cô xem xong, tự mình suy nghĩ đi, có gì không hiểu thì đến hỏi tôi!” Vân Phàm nói.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT