Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Bắc nhìn bóng lưng của Lộ Nam.

“Nếu anh đã tha lỗi cho tôi rồi, vậy tôi càng không thể rời đi, mảnh vỡ thủy tinh trên đất nên do tôi dọn dẹp, đây cũng xem là công việc của tôi, tôi không thể vì một chút vấn đề vệ sinh như thế này mà đi tìm nhân viên vệ sinh được! Vậy nên, cảm ơn anh đã tha lỗi cho tôi, không giận tôi nữa, tôi dọn dẹp xong sẽ lập tức đi khỏi đây!” Tô Bắc nói xong, liền khập khiễng đi lấy chổi.

Lộ Nam bau mày.

“Chân của cô đã như vậy rồi, còn không an phận chút sao?” Lộ Nam nói không mấy vui vẻ.

“Tôi rất an phận mà, nhưng quét dọn một chút không chết người được!” Tô Bắc bướng bỉnh nói.

Vẻ mặt của cô hết sức cố chấp.

Lộ Nam thấy mình đã thật sự bế tắc với cô.

“Được rồi, vậy cô dọn dẹp đi!” Lộ Nam nói xong, không quay đầu lại đi thẳng tới bàn làm việc.

Tô Bắc bĩu bĩu môi, bắt đầu dọn dẹp.

Nghe tiếng chổi, gàu hót rác và đất tiếp xúc với nhau, phát ra tiếng, Lộ Nam có hơi mất tập trung.

Rõ ràng anh cúi đầu nhìn tài liệu, lại không biết rốt cuộc tài liệu viết những gì.

Tô Bắc dọn dẹp xong, lúc này mới hỏi Lộ Nam.

“Giám đốc Lộ, dọn dẹp xong rồi, vậy anh làm việc đi, tôi đi đây!” Tô Bắc nói xong, quay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Tô Bắc, Lộ Nam rơi vào im lặng.

Anh cảm thấy cả người hốt hoảng, suy nghĩ có hơi hỗn loạn.

Anh muốn cố gắng khiến mình tỉnh táo một chút, nhưng, anh cũng không biết mình trúng phải độc gì nữa.

Nhìn thấy cô gái này trước mặt mình, lại có tầm ảnh hưởng tới mình còn lớn hơn cả Bắc Bắc mà mình mất đi vừa tìm lại được kia.

Anh không thể nói ra được tại sao.

Nhưng, sự thật chính là như vậy, không cho phép anh biện minh.

Lộ Nam điều tiết tâm trạng một hồi lâu mới bắt đầu công việc.

Tô Bắc ra khỏi phòng làm việc của Lộ Nam, đổ mảnh vụn thủy tinh vào thùng rác xong, liền đi về phía phòng làm việc của Vân Phàm.

Cô vừa vào trong, Vân Phàm liền ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Tô Bắc cúi đầu xuống, hơi mất tự nhiên.

“Cô còn biết ngại sao hả!” giọng điệu của Vân Phàm không nhìn ra được là tâm trạng gì.

Tô Bắc ngẩng đầu liếc anh ta một cái.

“Tôi không cảm thấy ngại!” Tô Bắc nói giọng buồn buồn.

“Vậy cô sắp cúi đầu tới sát cổ áo rồi, là muốn làm gì hả?” Vân Phàm nhìn cô nói.

Tô Bắc bĩu môi.

“Không phải là tôi đang cảm thấy ngại với anh sao! Anh nói với tôi hồi lâu như vậy, kết quả, cuối cùng tôi vẫn liều lĩnh xông vào phòng làm việc của Lộ Nam!” Tô Bắc nói.

Vân Phàm bau mày.

“Tôi nói làm sao vậy Tô Noãn, không phải cô đã quên chuyện trước kia rồi sao, sao lại vẫn như thế này, lẽ nào tình cảm vẫn không quên sao? Cô cũng biết, tôi tận tình khuyên bảo cô lâu như vậy, kết quả thì sao, cuối cùng cô vẫn là không nghe theo!” Lúc Vân Phàm nói, vẻ mặt vô cùng buồn bã.

Vẻ mặt Tô Bắc căng thẳng.

“Trợ lý Vân, không phải như anh đã nói sao, tôi thấy, tình cảm của con người cũng có ký ức, giống như mọi người nói, trước kia tôi rất yêu Lộ Nam, cho dù là mất trí nhớ, yêu người khác rồi, tôi vẫn có thể giữ tình cảm đó trong ký ức, với tình yêu đối với Lộ Nam, nhìn thấy Tô…chị…chị tôi, đi vào phòng làm việc của Lộ Nam, trong lòng tôi, thật sự không thoải mái, cảm giác đó, tôi cũng không biết miêu tả với anh như thế nào, tóm lại, anh có thể hiểu là, gặp phải tình huống đó, tôi khó mà kiểm soát được bản thân, nói như vậy đúng hơn!” Tô Bắc kiên nhẫn giải thích với Vân Phàm.

Vẻ mặt Vân Phàm có hơi lạnh lùng.

“Tô Noãn, nói như vậy, là cô vô lý rồi, tình cảm có ký ức hay không, đấy là chuyện của cô, nhưng, nếu tiếp tục gặp phải chuyện này, nếu cô không kiểm soát được bản thân nữa, thì cô không cần tiếp tục làm ở đây nữa!” Vân Phàm không vui vẻ nói.

Tô Bắc nhướn mày.

Vân Phàm là đang tức giận sao?

Cô vội vàng cười hihi đi về phía Vân Phàm.

“Anh đừng giận nữa, tôi không phải có ý đó, trợ lý Vân, anh xem, sao tôi có thể không kiểm soát được bản thân chứ, sau này, nếu gặp phải chuyện này, tôi nhất định kiểm soát tốt bản thân, sẽ không để nảy sinh cảm xúc không đáng có, cũng sẽ không làm ra mấy chuyện hoang đường nữa, tóm lại, tuyệt đối sẽ không mang lại bất cứ phiền phức nào cho anh, có được không?” Tô Bắc cười nịnh bợ, cô hứa bảo đảm với Vân Phàm.

Không biết tại sao, nhưng nhìn thấy ý cười đẹp đẽ của cô, Vân Phàm đột nhiên không thể giận nổi.

Hình như Tô Noãn trước mắt mình, bẩm sinh đã có một cảm giác gần gũi khiến người khác không thể kiềm chế được.

“Được rồi được rồi, lát nữa còn phải họp nữa, cô xem trước mấy tài liệu tôi gửi cô, nếu thật sự muốn trở thành một trợ lý tốt, cô buộc phải loại bỏ hết những suy nghĩ lung tung, làm tốt công việc của mình!” Vân Phàm nghiêm túc nói.

Tô Bắc gật gật đầu.

“Ừm ừm, tôi biết rồi, chỉ có điều, công việc của tôi là gì?” Tô Bắc hỏi rất ngây thơ.

Vân Phàm suýt chút nữa đập đầu vào máy tính trước mặt.

Anh câm nín nhìn Tô Bắc.

“Chuyện này…sau này tôi sẽ từ từ nói với anh, cô xem tài liệu trước đã, chờ một thời gian nữa cô sẽ đại khái hiểu được, mỗi ngày mình cần phải làm gì!” Vân Phàm bất lực nói.

Tô Bắc cười hihi gật đầu.

“Cảm ơn anh, Vân Phàm, có điều cuộc họp lát nữa, tôi cần tham gia sao?” Tô Bắc cười hỏi.

Vân Phàm nghiêm mặt lại.

“Không cần, cô chỉ cần biết, trước khi chuyển sang chính thức, cô vẫn đang trong giai đoạn thử việc, công ty sẽ tiến hành thử thách cô ở các phương diện, nếu cô không đạt tiêu chuẩn, sẽ không thể chuyển sang chính thức được, đây cũng có nghĩa là, cô không thể có tư cách tham gia cuộc họp!” Vân Phàm kiên nhẫn giải thích cho Tô Bắc.

Tô Bắc gật đầu có vẻ hiểu.

“Ý của anh là, nhân viên không chính thức, không thể tham gia các cuộc họp!” Tô Bắc hỏi.

Vân Phàm gật gật đầu.

“Cơ bản chính là như vậy, chung quy, bây giờ cô chưa ký hợp đồng chính thức, thỏa thuận bảo mật với cô không có tác dụng lớn lắm, chờ sau khi chị chuyển sang chính thức, ký thỏa thuận nhân viên rồi, mới có thể tiếp xúc với các chuyện cơ mật của công ty, còn bây giờ, việc cô làm nhiều nhất, chính là sắp xếp tài liệu, làm một vài việc vặt, xem một trợ lý rốt cuộc nên làm gì, chủ yếu vẫn là vừa nhìn vừa học, hiểu không?” Vân Phàm nói.

Lúc này Tô Bắc gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ hết mức.

“Trợ lý Vân, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ làm tốt công việc của mình!” Tô Bắc nói rất nghiêm túc.

Vân Phàm gật đầu, bắt đầu làm việc.

Thời gian trôi đi rất nhanh.

Tới mười một giờ, Vân Phàm cầm một số tài liệu tới tìm Lộ Nam, Tô Bắc cúi đầu, tiếp tục xem tài liệu Vân Phàm đưa cô.

Cô nhất định phải cố gắng học, chớp lấy cơ hội chuyển sang chính thức, để ở lại Thịnh Thế.

Có lẽ người khác sẽ nghĩ là, cô chuyển sang chính thức chỉ là vì người như cô khá cố chấp.

Muốn cố gắng làm tốt một việc.

Nhưng chỉ bản thân cô mới rõ, không phải như vậy, cô thấy quen thuộc lạ kỳ với nơi này.

Cô luôn cảm thấy, chỉ cần ở đây, cô có thể tìm lại được cái gì đó.

Suy nghĩ này, Tô Bắc căn bản không dám nói với bất cứ ai.

Cô sợ mình nói ra rồi, sẽ có người khiến mình rời khỏi chỗ này.

Sau khi tập trung làm việc, Tô Bắc phát hiện thời gian trôi đi rất nhanh.

Gần như là chớp mắt một cái, Vân Phàm đã họp xong trở lại rồi.

Tô Bắc cười ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.

“Sao đã về nhanh vậy!” Tô Bắc cười hỏi.

Vân Phàm cười cười.

“Đây là cuộc họp nhỏ, thời gian không dài, chủ yếu là trước cuộc họp chuẩn bị cho tốt, nói dễ nghe một chút thì là cuộc họp, khó nghe hơn một chút thì chính là quá trình ban hành chỉ thị, chủ yếu là giám đốc ban hành chỉ thị, để các quản lý cấp cao của các bộ phận thực hiện, không giống như một số cuộc họp mang tính thảo luận, tính tranh luận tương đối lớn, họp rất mất thời gian!” Vân Phàm nói.

Tô Bắc gật gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào xem tài liệu.

Nhìn cô nghiêm túc như vậy, Vân Phàm đột nhiên thấy xúc động.

Anh ấy quay người, mở ngăn kéo nhỏ, cầm cuốn sổ ghi chép những thứ mình học được lúc mới vào công ty đưa cho Tô Bắc.

Tô Bắc nhận lấy cuốn sổ cơ bản này từ tay Vân Phàm.

Cô kinh ngạc nhìn Vân Phàm.

“Trợ lý Vân, đây là cái gì?” Tô Bắc khó hiểu hỏi.

Vân Phàm cười cười.

“Tôi thấy cô cố gắng như vậy, tôi đưa cô quyển sổ ghi chép khi tôi mới vào công ty, cầm lấy mà học, xem xem, có thể sẽ hiểu nhanh hơn một chút!” Vân Phàm nói.

Mặt Tô Bắc thoáng vẻ cảm động.

“Trợ lý Vân, cảm ơn anh, tôi tưởng anh sẽ rất bài xích tôi, không ngờ, anh lại đối tốt với tôi như vậy, thật sự tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào!” Tô Bắc cảm động nói.

Vân Phàm lắc lắc đầu.

“Không cần cảm ơn tôi, nói thật, buổi sáng lúc vừa nhìn thấy cô, cũng khá giống với suy nghĩ của cô, tôi thấy, mình chắc chắn sẽ rất bài xích cô, nói chung, cô của trước kia, không khiến người khác yêu thích cho lắm, nhưng, trong lúc chúng ta tiếp xúc với nhau vài tiếng ngắn ngủi, tôi đã phát hiện ra sự kiên trì, nghiêm túc trong con người cô, hơn nữa, tiếp xúc với cô, cũng rất thoải mái, tự tại, tôi nghĩ, mình nên có cái nhìn khác, dù sao thời gian một năm đã qua rồi, cô có sự thay đổi lớn như vậy, tôi cũng có thể hiểu được!” Vân Phàm nói.

Tô Bắc cười híp mắt nhìn Vân Phàm.

“Trợ lý Vân, cảm ơn anh rộng lượng với tôi như vậy, tôi thật sự rất vui, sau này, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa!” Tô Bắc tràn đầy tự tin nói.

Vân Phàm cười cười.

“Ừm, cố gắng rất quan trọng, xem cuốn sổ ghi chép này của tôi đi, chỉ cần cô chú tâm, nhất định sẽ học được rất nhiều thứ từ nó, cho dù ba tháng sau, không thể ở lại Thịnh Thế, thì đi nơi khác, đó cũng là bản lĩnh của chính cô, nhất định sẽ có lợi cho cô sau này!” Vân Phàm cười nói.

Tô Bắc gật gật đầu.

“Trợ lý Vân, bất luận tôi có thể ở lại Thịnh Thế hay không, tôi đều sẽ ghi nhớ ân tình này, cảm ơn anh!” Tô Bắc trịnh trọng nói.

Dáng vẻ trịnh trọng này của cô, ngược lại khiến cho Vân Phàm hơi ngại ngùng.

Anh ấy đưa tay gãi gãi tai.

“Chuyện này có gì đâu, đổi lại là bất cứ trợ lý nào ham học hỏi, tôi cũng đều sẽ làm như vậy, cô đừng cảm ơn tôi nữa, mau đi ăn cơm đi, đã tan làm rồi, giờ là giờ ăn trưa!” Vân Phàm cười nói.

Tô Bắc lắc đầu.

“Tô không ăn, tôi còn chưa đói, anh đi trước đi, tôi xem tiếp, lúc nào đói, tôi sẽ mua chút gì ăn là được!” Tô Bắc cười nói.

Vân Phàm bau mày.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT