Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thật ra, chỉ cần có câu này của Vân Phàm, trong lòng cô ấy cũng thoải mái hơn nhiều rồi.

Vân Phàm là trợ lý của Lộ Nam, lời của anh ấy, vẫn có một phần trọng lượng.

Hơn nữa, anh ấy ở Thịnh Thế lâu như vậy, Lộ Nam vẫn luôn rất coi trọng.

So với việc tin lời cô gái điên kia, chi bằng xin xỏ Vân Phàm.

“Trợ lý Vân, chuyện vừa nãy, thật sự không sao chứ? Tôi thấy bộ dạng của cô Tô, hình như rất tức giận, cô ấy sẽ không nói giám đốc Lộ đuổi việc tôi chứ!” Nữ nhân viên bất an hỏi.

Vân Phàm cười một tiếng, nhìn về hướng chiếc xe Tô Noãn vừa ngồi lên rời đi, trên mặt thoáng qua vẻ châm biếm.

“Cô về yên tâm làm việc đi, công ty này, trừ giám đốc, hoặc năng lực làm việc của cô không đạt ra, không có ai có thể nói khai trừ cô là sẽ khai trừ, cô yên tâm làm việc đi, những chuyện khác đừng nghĩ tới nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giúp cô giải thích tình hình với giám đốc!” Vân Phàm nói xong, nữ nhân viên vội vàng cảm kích gật đầu lia lịa.

Vân Phàm hất hất tay, quay người đi lên.

Anh không biết vừa nãy tại sao Tô Bắc lại phát điên lên như vậy, anh đứng ở không xa, tình huống vừa nãy anh nhìn thấy rõ mồn một.

Trong ấn tượng của anh, trước giờ Tô Bắc không bao giờ làm chuyện mất hình tượng như vậy.

Anh ấy bau mày, đi lên tầng.

Có lẽ, cô ấy đã gặp phải chuyện gì khó kiềm chế được.

Nếu không, theo tính cách trước kia của Tô Bắc, sao có thể mấy mặt như vậy.

Vân Phàm vừa nhìn số tầng thang máy đang lên, vừa nghĩ.

Vân Phàm lên tầng, đi tới cửa văn phòng.

Anh ấy vừa định đưa tay đẩy cửa thì điện thoại vang lên.

“Vân Phàm, tới bệnh viện thành phố, cầm theo tiền mặt, trên người tôi không mang theo ví, Tô Noãn ngất xỉu rồi, mau lên!” Lộ Nam vội vàng nói xong, liền cúp máy.

Vân Phàm nghe ra được, giọng nói của Lộ Nam vô cùng lo lắng.

Anh đã lâu lắm rồi không như vậy, nói chính xác có lẽ là từ một năm trước sau khi Tô Bắc mất tích, anh chưa từng như vậy.

Đối với Lộ Nam mà nói, cuộc sống không có Tô Bắc, chẳng khác nào một đầm nước chết.

Không ngờ, hiện giờ anh lại vì một cô gái khác mà lo lắng như vậy.

Vân Phàm không kịp nghĩ nhiều, sờ ví tiền trong túi mình, vội vàng quay người đi xuống.

Vân Phàm tới bệnh viện.

Anh ta vừa bước vào sảnh bệnh viện liền thấy Tô Noãn đứng đó, đang giằng co với một nữ y tá.

Vân Phàm bau mày.

Hôm nay Tô Bắc làm sao vậy? Sao đi tới đâu cũng cãi nhau với người khác, lẽ nào cô ấy bị bệnh rồi, hay là ghen!

Anh ta tới gần vài bước, giọng Tô Noãn và y tá cãi cọ càng lớn.

“Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không nói cho tôi, vừa nãy một nam một nữ bệnh nhân ở đó khám bệnh, một khi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội cô!” Tinh thần và ngữ điệu của Tô Noãn, gọi là ngang ngược hống hách.

Vân Phàm không nhịn được mà híp mắt lại, người trước mắt vẫn là Tô Bắc sao?

Lời của Tô Noãn vừa nói xong, y tá đáp lại một câu.

“Tại sao tôi phải nói với cô, cô xem bộ dạng côn đồ của cô, nếu tôi thật sự để cô vào trong, làm bệnh nhân sợ hãi thì làm thế nào!” Y tá nhìn có vẻ cũng là người cứng cỏi, luôn giữ thái độ trời không sợ, đất không sợ.

Tô Noãn thật sự tức giận, cô ta nhìn chằm chằm y tá kia.

“Sao hả, một y tá nhỏ bé như cô, một ngón tay tôi cũng đủ để bóp chết cô, cô còn ở đây ngang ngược với tôi, cô biết, tôi ở thành phố Nam Hy, nói một câu có thể khiến cô không còn nhà để về không? Đây là tôi vẫn cho cô thể diện, cô không cần, tôi nói rồi, người vào vừa nãy, là em gái tôi và chồng tôi, tôi phải vào xem xem, phiền cô nói với tôi, địa điểm phòng khám, cô đối xử với người nhà bệnh nhân như vậy, cô có năng lực không vậy?” Tô Noãn tức giận nói, vẻ mặt cô ta vừa tức giận vừa hung hãn.

Y tá kia đột nhiên cười phá lên.

“Ái chà! Tôi lại không nhìn ra được, thân phận của cô lợi hại tới như vậy, ở thành phố Nam Hy, một ngón tay có thể bóp chết tôi, từ nhỏ tới lớn, chưa có ai ngang ngược trước mặt tôi như vậy, tôi thấy cô thân là người mà tính cách như chó vậy, không ngờ, thốt ra lời lại dậy mùi như vậy, buổi sáng thức dậy cô đã đánh răng chưa hả, còn nói chồng và em gái cô đi khám bệnh, tôi thấy cô chắc chắn là tiểu tam, chắc chắn là đang theo dõi ông chủ và vợ anh ta, còn nữa, tính cách tàn bạo như cô, thật sự không thích hợp với bệnh viện, bây giờ lập tức cút ra ngoài, chỗ nào mát mẻ thì đi, cuối cùng, tôi cảnh cáo cô, năng lực của tôi là dùng cho những người có tố chất, chứ không phải dùng cho loại chó điên như cô!” Y tá kia nói xong, liền cao ngạo quay người rời đi.

Tô Noãn tức tới muốn giết người, cô ta nhìn bóng của y tá kia, muốn lao qua.

Kết quả, y tá kia đột nhiên quay người, cười rất tươi.

“Mọi người ơi, bệnh viện chúng ta có một người điên, sắp xếp tới khoa thần kinh đi, đừng để bị thương những người khác!” Y tá nói lớn.

Vân Phàm vốn tưởng, y tá này cũng chỉ là dọa Tô Noãn thôi.

Ai ngờ, cô ấy vừa nói xong, nhân viên y tá xung quanh liền vây lại, tóm gọn lấy Tô Noãn, hai ba người khống chế lấy cô ta, kéo đi.

Vân Phàm ngây người, đây là tình huống gì vậy.

Chỉ có điều, hôm nay anh ta thật sự được chứng kiến Tô Bắc của một năm sau rồi.

Anh ta nghĩ, rốt cuộc con người chịu biến cố và đả kích lớn thế nào, cho dù quên đi chuyện trước kia cũng không đến mức thay đổi lớn như vậy chứ!

Trong lòng Vân Phàm vừa cảm thán, vừa nhìn Tô Noãn bị lôi đi.

Vân Phàm nhìn thấy vậy không hề có ý lên giúp đỡ.

Anh ấy phát hiện, Tô Bắc bị bắt đi này, thật sự không phải là người trong tưởng tượng của anh ấy, rõ ràng là quá ngang ngược, bị bắt đi dạy bảo một chút cũng tốt.

Ở đây là bệnh viện, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn được.

Nghĩ tới đây, Vân Phàm quay người rời đi.

Anh ấy gọi điện cho Lộ Nam, hỏi rõ địa điểm khám, liền vội vàng qua đó.

Lại nói, sau khi Tô Noãn bị bắt đi, nhốt vào một phòng bệnh chuẩn bị cho người mắc chứng thần kinh.

Cô ta đập cửa rất lâu, cũng không có người mở cho cô ta.

Tô Noãn thật sự điên loạn rồi.

Người của bệnh viện này, sao lại ngang ngược như vậy, lại bắt cô ta vào đây thật, bọn họ biết mình là ai không?

Tô Noãn đã đến nước này, vẫn không thay đổi cho rằng mình đúng.

Cô ta cho rằng, hiện giờ mình dựa vào Lộ Nam, là có thể kê cao gối không lo lắng gì.

Nhưng, cô ta lại không biết rằng, Tô Bắc trước kia, chưa bao giờ dựa dẫm Lộ Nam, bất luận xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng tự mình nghĩ cách giải quyết.

Chỉ có điều, chỉ cần cô ấy có chuyện, Lộ Nam một khi biết được, đều sẽ lộ diện.

Tô Noãn căn bản không biết rằng, cô ta và Tô Bắc, chính là một trời một vực.

Cô ta tưởng rằng, mình có thể giấu cả đời, nhưng không biết rằng, mình căn bản không thể giấu được bao lâu nữa.

Cho dù cô ta có được vẻ ngoài của Tô Bắc, cũng không thể nào hoàn toàn giống Tô Bắc được.

Vì Tô Bắc mà Lộ Nam thích, là một cá thể độc lập, có một không hai, không thể nhân bản.

Tô Noãn đập cửa rất lâu, đập tới mệt rồi, cô ta ngồi thụp xuống đất.

Cô ta ra sức vuốt tóc, tại sao lại trở nên như vậy chứ! Cô ta sốt ruột không yên, cả người đều cảm thấy bất ổn.

Cô ta thề rằng sau này bước chân ra ngoài nhất định sẽ cho cô y tá kia một trận ra trò.

Cùng lúc Tô Noãn bị nhốt trong phòng bệnh, Lộ Nam đang đứng ngoài cửa phòng khám bệnh sốt ruột đi đi lại lại.

Anh vốn định cùng Tô Bắc đi kiểm tra, kết quả bác sĩ lại bắt anh chờ ở ngoài.

Anh đợi cả nửa ngày trời rồi mà vẫn chưa thấy người ra.

Bây giờ Lộ Nam đứng ngồi không yên, anh thậm chí còn quên mất rằng người đang kiểm tra ở bên trong là ai, là Tô Noãn hay là Tô Bắc, hay là Bắc Bắc ở trong lòng anh.

Tóm lại, sự lo lắng này giống y hệt với một năm trước anh lo lắng cho Tô Bắc.

Lúc Vân Phàm tìm thấy cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Lộ Nam đang đi đi lại lại ở trước cửa.

Vân Phàm bước thật nhanh đến, nói: "Giám đốc, anh đang làm gì thế? Tôi đã đăng kí xong rồi, đợi lát khi nào kiểm tra xong, tôi sẽ đi thanh toán viện phí!"

Lộ Nam chỉ gật đầu, không nói một lời nào.

Vân Phàm nhìn thấy trạng thái bây giờ của Lộ Nam nên cũng không dám mở miệng hỏi thêm gì.

Hai người ở ngoài đợi được khoảng hai mươi phút rồi, cuối cùng thì bác sĩ mặc áo khoác trắng ở trong cũng đi ra.

Đi sau bác sĩ là hai cô y tá phụ giúp Tô Bắc đi về phòng bệnh.

Bác sĩ nói: "Bệnh nhân được đưa đến phòng bệnh rồi, người nhà đừng lo lắng quá, trước mắt sức khỏe bệnh nhân không có vấn đề gì lớn cả, còn về việc đột nhiên ngất xỉu, tôi muốn hỏi mọi người có phải trước đây bệnh nhân từng mắc bệnh gì sau khi khỏi thì bị để lại di chứng không, đây có lẽ là nguyên nhân chính khiến bệnh nhân bị ngất lần này!"

Lộ Nam sau khi nghe được tin Tô Bắc không sao sắc mặt của anh mới từ từ bình thường trở lại.

Anh gật đầu.

Lộ Nam tường tận kể lại với bác sĩ về tình hình cụ thể hồi trước: "Cô ấy... một năm trước bị rơi xuống nước nên bị quên đi những chuyện trước kia, còn về việc cô ấy bị ngất hôm nay có phải vì nguyên nhân này không thì tôi cũng không rõ. Không biết là lúc đó cô ấy gặp phải chuyện gì mà đột nhiên hét lên một tiếng to sau đó ngất đi!"

Bác sĩ gật đầu: "Những gì anh nói tôi đều hiểu rồi, bây giờ, mọi người an tâm đợi bệnh nhân tỉnh lại, tạm thời tôi không cho cô ấy dùng thuốc, đợi cô ấy tỉnh lại, tôi còn phải hiểu rõ tình trạng sức khỏe cụ thể của cô ấy đã." Bác sĩ nói xong liền quay người rời đi.

"Cảm ơn bác sĩ!" Lộ Nam ngây ra một lúc mới bừng tỉnh vội hướng theo bóng lưng bác sĩ nói cảm ơn.

Nói cảm ơn xong anh liền vội vàng chạy đến phòng bệnh của Tô Bắc.

Vân Phàm cũng vội đuổi theo anh.

Sau khi đến phòng bệnh, Lộ Nam nhìn thấy Tô Bắc đang nằm trên giường bệnh, thần sắc vẫn còn tái nhợt. Trong tim anh liền xuất hiện một nỗi đau khó có thể nói thành lời.

Lộ Nam quay phắt người lại, anh cảm thấy bản thân bây giờ thực sự rất kì lạ.

Anh thậm chí còn không rõ tại sao bản thân lại trở nên như bây giờ.

Anh rõ ràng yêu Tô Bắc như vậy, trong tim chỉ có một mình Tô Bắc. Nhưng tại sao lúc Tô Bắc và Tô Noãn xuất hiện lần nữa anh lại trở nên như thế.

Không lẽ, anh thật sự yêu người khác rồi?

Lộ Nam đưa tay vuốt trán, cảm nhận được gân xanh đang nổi dần lên trên đầu, đầu anh giờ đây như muốn nổ tung.

Lộ Nam không chịu được lắc lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT