Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nhân viên lễ tân ngoa ngoắt chanh chua liếc nhìn Diệp Đình Lạc, sau đó liền nhấn nút kết nối tới điện thoại của phòng bảo vệ, cô ta nói:

“Bảo an lễ tân tầng một không rõ từ đâu chui tới một kẻ điên nói muốn gặp giám đốc, các anh mau tới đây đưa cô ta, thật đúng là loại người gì mà chỗ nào cũng dám tới!”

Dứt lời cô ta liền cụp máy, đắc ý nhìn Diệp Đình Lạc, ánh mắt xem thường, lời lẽ cay độc:

“Trông thì cũng chẳng tới nỗi nào mà lại mang một trái tim của một người điên, định thấy người sang mà bắt quàng làm họ sao, tự nhìn lại bản thân đi xem cô là cái thứ gì!”

Thực ra, cô ta dám chế giễu mỉa mai Diệp Đình Lạc như vậy lý do lớn nhất ở đây là do cô ta thấy Diệp Đình Lạc chưa hề tới gặp Cố Tổng bao giờ cả, do vậy nên mới hiên ngang mà xỉa xói cô như vậy. Diệp Đình Lạc nghe những lời cô ta nói ra, trong lòng tủi thân tới mức gần như sắp khóc tới nơi vậy. Nhưng chỉ cần nghĩ tới ân tình mà Tô Bắc đã dành cho bản thân, cô lại phải cố gắng hơn, mạnh mẽ hơn, cô đành nhẫn nhịn kìm chế lại cảm xúc trong mình lúc này.

Chưa đầy hai phút sau bảo an từ bên ngoài đã đi vào, họ bắt Diệp Đình Lạc rồi đưa cô ra ngoài. Trong giây lát Diệp Đình Lạc cảm thấy vô cùng hoảng loạn, cô ra sức vùng vẫy, không đồng ý bị kéo ra ngoài, cô hét lớn:

“Mọi người thực sự đều hiểu lầm rồi, tôi tới là để gặp Cố Tổng!”

Thấy dáng vẻ cố chấp của Diệp Đình Lạc, nhân viên lễ tân đứng bên cạnh liền chau mày nói:

“Liệu chúng ta có hiểu nhầm gì không, tôi thấy cô ấy có vẻ như không giống đang nói dối chút nào cả đâu!”

Cô nhân viên lễ tân liền hắng giọng nói:

“Có kẻ lừa đảo nào lại viết lên mặt năm chữ tôi là kẻ lừa đảo bao giờ không?”

Đối phương lập tức im bặt, không nói gì nữa. Trong lòng Diệp Đình Lạc vừa oan ức vừa sụp đổ, từng giọt nước mắt dần dần được tuôn ra, cô giãy dụa nói:

“Tôi không hề nói dối, tôi được Anne giới thiệu tới đây, tôi tới là để gặp Cố Tổng vì đã có hẹn trước với anh ấy, các người dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy…”

Cố Niên Thành vừa bước vào công ty liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như vậy, anh lập tức chau mày. Sảnh lớn tầng một là bộ mặt của cả công ty, ầm ĩ ồn ào như vậy thì còn thành cái gì nữa, nghĩ tới đây anh tức giận nhanh chân đi về phía trước. Anh trầm giọng nói:

“Xảy ra chuyện gì vậy? Làm gì mà cãi nhau ầm ĩ thế, tưởng đây là chợ rau sao?”

Một nhân viên bảo an vội vã cúi đầu:

“Bộ phận lễ tân gọi điện nói có người lửa đảo vào trong công ty nên chúng tôi tới đây xem sao!”

Cố Niên Thành cau có đưa mắt nhìn sang Diệp Đình Lạc, vừa nhìn một cái anh đã lập tức sững người lại. Đây chẳng phải là cô gái mà hôm đó ở bệnh viện đã chăm sóc Tô Hàn ư, anh vẫn còn nhớ lúc ấy khi cô nhìn thấy anh khắp mặt liền trở nên ngại ngùng ửng đỏ. Diệp Đình Lạc rưng rưng nước mắt, cô lắc đầu, nghẹn ngào nói:

“Tôi không phải kẻ lừa đảo….”

Cố Niên Thành giật mình, bọn họ nói có người lừa đảo ở đây là cô sao? Anh nhanh não xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, dường như chỉ vài giây sau đã lập tức hiểu rõ ngọn nguồn của câu chuyện, anh hắng giọng nói:

“Tôi quen cô ấy, mọi người tản ra đi!”

Bảo an nhanh chóng gật đầu rồi buông tay khỏi người Diệp Đình Lạc, đi ra phía ngoài. Cố Niên Thành nhìn Diệp Đình Lạc, hai mắt anh chăm chú rồi từ từ lên tiếng:

“Cô có biết tôi không?”

Diệp Đình Lạc đưa tay lau nước mắt, lúc này mới nhìn rõ được người trước mặt, đây chẳng phải là người đàn ông đã đi cùng chị Bắc Bắc ở viện sao? Cô lập tức đứng thẳng người dậy, trên mặt vẫn còn dính đọng vài giọt nước mắt, cô liên tiếp gật đầu:

“Tôi biết!” Dứt câu, dường như nhớ ra gì đó, cô liền nhanh chóng nói tiếp: “Anh có thể giúp tôi giải thích với họ được không, tôi thật sự không phải là kẻ lừa đảo mà, tôi tới đây là để gặp Cố Tổng!”

Cố Niên Thành khó hiểu nhìn cô:

“Cô tới tìm Lộ Tổng ư? Trước đây cô đã từng làm việc ở đây chưa, cô có biết Cố Tổng trông thế nào không?”

Diệp Đình Lạc mơ màng lắc đầu: “Tôi không biết!”

Cố Niên Thành bật cười một tiếng:

“Cô đã không biết mà lại dám liều lĩnh tới đây như vậy, bị lầm tưởng là kẻ lừa đảo là đúng rồi!”

Diệp Đình Lạc oan ức cúi đầu, một câu cũng không dám nói thêm. Cố Niên Thành bất lực nhìn cô, anh lắc đầu. Hoá ra Tô Bắc muốn giới thiệu cho anh một con chim non cái gì cũng không biết, hơn nữa còn là một mớ phiền phức à, anh thở dài rồi nói:

“Cô đi theo tôi!”

Diệp Đình Lạc gật đầu, cô cảm kích nhìn anh sau đó im lặng đi theo sau lưng anh. Cố Niên Thành không đi thẳng lên tầng luôn mà anh đi tới trước mặt nhân viên lễ tân trước đó đã chế nhạo Diệp Đình Lạc, cô ta run rẩy hai chân, bờ môi tái nhợt, vẻ mặt đầy lo lắng. Cô ta nhìn dáng vẻ mộc mạc giản dị của Diệp Đình Lạc, sao có thể ngờ được rằng cô qủa nhiên thật sự quen biết với Cố Niên Thành. Nhìn Cố Niên Thành đứng ở trước mặt, cô ta lo sợ nói:

“Cố….Cố Tổng!”

Cố Niên Thành nghiêm túc nói:

“Không cần nói gì nữa, lát nữa tới bộ phận nhân sự nhận lương rồi lập tức rời khỏi đây!”

Nhân viên lễ tân hoảng hốt, ra sức cầu xin:

“Cố Tổng, xin anh thứ lỗi cho tôi, lần sau nhất định tôi sẽ không dám làm như vậy nữa!”

Cố Niên Thành không quan tâm tới cô ta, anh lập tức đi về phía thang máy, để lại cô nhân viên xanh mặt van xin ở phía sau lưng. Diệp Đình Lạc rụt rè ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng trước mặt, hóa ra anh chính là Cố Niên Thành- CEO của tập đoàn Vân Thành! Một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, tài năng xuất chúng, lại tao nhã lịch sự, quả quyết dứt khoát, tim cô đập không ngừng, gương mặt nhỏ nhắn ngay lập tức liền đỏ bửng lên. Nhất là sau khi cánh cửa thang máy được đóng lại, cô và Cố Niên Thành cùng ở trong một nơi được bịt kín không khí, điều đó khiến cô càng cảm nhận được rõ hơn nhịp tim của mình.

Sau khi đi vào trong phòng làm việc của giám đốc, Cố Niên Thành liền quay người nhìn Diệp Đình Lạc, anh nói:

“Tùy ý ngồi!”

Diệp Đình Lạc nhìn vào chiếc ghế sofa bọc da đen sạch sẽ, băn khoăn đứng ở đó không động đậy. Cố Niên Thành ngồi xuống xong mới phát hiện ra Diệp Đình Lạc vẫn đứng nguyên như cũ, anh chau mày nói:

“Ngồi xuống đi, tôi có điều muốn nói với cô!’

Diệp Đình Lạc gật đầu, cô nhẹ nhàng cẩn thận ngồi lên sofa, không dám phát ra bất cứ động tĩnh nào. Cố Niên Thành nhanh chóng tiếp tục nói:

“Tô Bắc đã nhờ tôi kí hợp đồng với cô thì tôi nhất định sẽ không từ chối, nhưng ở chỗ tôi từ trước tới nay chưa bao giờ cần bất kì một thứ phế phẩm vô dụng nào cả, hôm nay cô đã làm sai hai việc, cô có biết đó là gì không?”

Diệp Đình Lạc nhìn Cố Niên Thành, ngơ ngác lắc đầu: “Tôi không biết…”

Cố Niên Thành nhếch mày nói:

“Đầu tiên, Tô Bắc bảo cô tới đây tìm tôi, chẳng lẽ cô lại không tìm hiểu chút nào về tư liệu cá nhân của tôi sao? Cô đứng ở đó nói rằng cô quen tôi, tôi tưởng rằng khác sẽ tin cô ư? Cô gái à, đây không phải là trường học, cô đừng có ngây thơ như vậy nữa!”

Diệp Đình Lạc lúng túng, bờ vai cô run lên, một lời cũng không dám nói ra. Cố Niên Thành không kiêng nể mà tiếp tục nói:

“Thứ hai, cô thử nhìn lại bản thân xem hôm nay cô đã mặc gì trên người vậy, chưa cần nói tới những nơi hào nhoáng cao sang trong giới giải trí, chỉ cần là bất cứ công ty nào thôi, lần đầu tiên khi tới phỏng vấn, cô mặc như vậy thì người ta chưa cần nghĩ cũng đã muốn gạch ngay tên cô rồi!” Anh hơi ngừng một chút rồi lại nói: “Cô đừng lầm tưởng rằng tôi sa thải nhân viên lễ tân là nể mặt cô, đó là do nhân viên lễ tân không làm tròn phận sự của cô ấy. Là một nhân viên lễ tân đúng tiêu chuẩn, điều kiêng kị nhất chính là đừng bao giờ xem thường bất kì một ai!”

Tiếp sau đó anh liền chuyển hướng nhắm, chỉ về phía Diệp Đình Lạc:

“Nhưng để trở thành một ngôi sao thực thụ thì khi ở trước mắt mọi người, luôn luôn đều phải phát ra một ánh hào quang từ chính bản thân của cô! Muốn nhận được sự ghi nhận từ tôi cô còn kém xa lắm, cái đạo lý người đẹp vì lụa ấy lẽ nào cô không hiểu sao? Đừng trách cô nhân viên lễ tân ban nãy đối xử với cô như vậy, thời thế bây giờ đều đã thay đổi cả rồi, ánh mắt đầu tiên của người ta nhìn vào chính vẻ bề ngoài cũng như cách ăn mặc, cô đã nhớ chưa?”

Diệp Đình Lạc bị mắng thậm tệ, cô tủi thân gật đầu: “Tôi nhớ rồi!”

Cố Niên Thành nghiêm nghị:

“Thứ tôi cần không phải là cô nhớ rồi mà bắt buộc phải nhớ! Bằng không cô hoàn toàn không đủ trình độ để bước chân vào giới giải trí, nơi mà con người ta phải giẫm đạp nhau để tiến lên!”

Diệp Đình Lạc cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống đầu gối cô. Sắc mặt Cố Niên Thành lập tức liền trở nên u ám:

“Lời tôi nói đã nhớ kĩ chưa?”

Diệp Đình Lạc lí nhí trả lời: “Tôi đã nhớ rồi…”

Cố Niên Thành nghiêm giọng: “Nói to lên một chút tôi nghe không rõ!”

Diệp Đình Lạc cao giọng đáp: “Tôi nhớ rồi!”

Cố Niên Thành nhìn chằm chằm vào cô, tiếp tục nói:

‘’ Không chỉ nhớ thôi mà hơn nữa còn phải biết vận dụng vào đó. Chỗ tôi đây không phải nhà từ thiện, hy vọng cô đừng để tôi phải thất vọng, dẫu sao cô cũng là do Tô Bắc giới thiệu tới!”

Ngày đầu tiên tới giải trí Danh Thành đã bị Cố Niên Thành dạy cho một bài học, điều này khiến Diệp Đình Lạc nhớ mãi trong lòng, không bao giờ quên được.

Lộ Nam sau khi tới công ty liền nghĩ tới tình cảnh tối nay sẽ gặp phải khi trở về nhà, anh nghĩ ngợi một lát rồi gọi Vân Phàm vào. Vân Phàm nhìn thấy Lộ Nam liền nghĩ ngay tới tin đồn sáng nay vừa bị truyền ra, lo sợ Lộ Nam sẽ nổi giận, anh cẩn thận nói:

“Giám đốc, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Lộ Nam lạnh lùng nhìn anh:

“Nếu không có chuyện thì tôi ăn no dửng mỡ lại đi gọi cậu vào đây à!”

Vân Phàm lo lắng, trên trán lấm tấm mồ hôi, quả nhiên là đang mượn cớ để phát hỏa, anh cúi đầu không nói gì thêm nữa. Lộ Nam chau mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới từ từ nói:

“Đừng có đứng sững ở đó nữa, mau tới bệnh viện giúp tôi làm giấy chứng minh đi!”

Vân Phàm vội vàng ngẩng đầu nhìn anh:

“Sao vậy giám đốc? Trên người anh có chỗ nào không thoải mái ư?”

Lộ Nam xua xua tay: “Người tôi còn khỏe thế này cơ mà!”

Vân Phàm khó hiểu nhìn Lộ Nam:

“Vậy giám đốc muốn làm giấy chứng minh điều gì vậy?”

Lộ Nam chần chừ một lát rồi đưa tay ra hiệu cho Vân Phàm tới gần. Vân Phàm đi tới trước bàn làm việc của anh, Lộ Nam thấp giọng thì thầm bên tai Vân Phàm vài câu, ngay lập tức Vân Phàm liền kinh ngạc, há miệng:

“Hả! Giám đốc, anh cần thứ đó để làm gì vậy?”

Lộ Nam trừng mắt nhìn Vân Phàm: “Lại đây nghe tôi nói hết đã!”

Vân Phàm liền cúi người từ từ tới gần. Chờ cho tới khi nghe Lộ Nam nói xong, anh mới thở phào một hơi:

“Hóa ra là như vậy, giám đốc, anh chờ đó tôi lập tức đi làm ngay đây!’’

Lộ Nam gật đầu, Vân Phàm vừa đi được hai bước liền bị anh gọi lại:

“Nhớ rằng ngày tháng phải đổi thành mấy ngày trước đấy, biết chưa?”

Vân Phàm liên tục gật đầu:

“Tôi nhớ rồi, anh yên tâm đi giám đốc, lời anh dặn dò sao tôi quên được chứ!” Dứt lời anh liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Lộ Nam trầm tư suy nghĩ hồi lâu, sau khi cảm thấy có lẽ mọi chuyện đều sẽ ổn mới yên tâm bắt đầu công việc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT