Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Bắc buồn bực nhìn Lộ Nam, tiếp tục nói:

“Hơn nữa anh tưởng rằng mấy người nhà anh dễ đối phó đấy à, họ mà không được tận mắt nhìn thấy thì nhất định sẽ không tin đâu nhé! Nói không chừng còn lôi em tới bệnh viện kiểm tra ấy chứ, tới lúc đó chuyện mang thai giả chẳng phải vỡ lở ra rồi sao? Anh tưởng anh trước mặt họ vẽ ra chuyện sảy thai thì đám lão hồ ly ấy có thể dễ dàng mà tin anh ư?”

Lộ Nam chau mày nói: “Tô Bắc em nói ai là lão hồ ly thế!”

Tô Bắc vội vàng phủi phui miệng:

“Nhỡ miệng nhỡ miệng, đừng tức giận nhé!”

Lộ Nam liếc mắt nhìn cô một cái, Tô Bắc lí nhí nói:

“Nhưng những gì em nói cũng đều có khả năng thật mà…”

Tô Bắc tối sầm mặt mũi, chỉ có điều quả thực những gì Tô Bắc cũng chẳng phải phi lý, cũng không thể để Tô Bắc mang thai mãi được. Lộ Nam nghĩ ngợi một hồi rồi nói:

“Bây giờ tạm thời em đành phải chịu khó giả mang thai một thời gian, chờ cho tới lúc thích hợp chúng ta sẽ lại tạo ra câu chuyện sảy thai giả khác, em cảm thấy thế nào?”

Tô Bắc tròn mắt nhìn anh: “Anh đã nói như vậy rồi thì em còn có thể nói gì được nữa đây!”

Khóe môi Lộ Nam chợt cong lên, không tiếp tục nói nữa.

Tại biệt thự nhà họ Lộ.

Lộ Tây Tây sau khi phát điên xong liền cố gắng lấy bình tĩnh trở lại, bắt đầu phân tích chuyện này. Tuy hiện giờ Tô Bắc đang mang thai nhưng cũng chưa hề sinh ra, cô giận dữ như vậy để làm gì. Nghĩ tới đây, Lộ Tây Tây liền nguôi giận hơn rất nhiều, cô trầm lặng hồi lâu rồi sau đó quyết định lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Rất nhanh đầu bên kia đã liền nhận máy, bên trong truyền ra một giọng nói khàn khàn của đàn ông, anh ta nói:

“Tây Tây, có chuyện gì không?”

Nụ cười trên môi Lộ Tây Tây u ám nguy hiểm, cô ta nói:

“Trình Tử Hổ, giúp tôi làm một chuyện này được không?”

Nghe giọng nói ấm áp ngọt ngào của cô, toàn thân Trình Tiểu Hổ liền run lên, trong lòng vui mừng khôn xiết. Trình Tiểu Hổ vốn là một tên lưu manh có tiếng trong thành phố Nam Hi, mọi người hay gọi là anh Hổ. Nhưng hai năm trước đã từng cứu Lộ Tây Tây thoát chết, nhà họ Lộ vì muốn cảm ơn anh ta, không những cho anh một số tiền hậu hĩnh mà còn để Lộ Nam sắp xếp cho anh ta vào làm việc tiểu đội trưởng trong đội bảo an của tập đoàn Thịnh Thế. Từ đó về sau thì Trình Tử Hổ vẫn luôn liên lạc với Lộ Tây Tây rồi sinh lòng cảm mến cô. Tuy biết rõ thân phận của mình không xứng với Lộ Tây Tây nhưng vẫn nguyện làm vệ sĩ cho Lộ Tây Tây, chỉ cần Lộ Tây Tây có chuyện thì anh sẽ lập tức xông tới đầu tiên.

Trình Tử Hổ ngẩn ngơ cười một tiếng, không hề giống với bộ dạng của tên lưu manh trước đây. Trên gương mặt anh ta thoáng qua nét ngượng ngùng, sắc mặt ửng đỏ nói:

“Tây Tây cô nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì cho dù có phải lên núi hay xuống biển tôi nhất định sẽ giúp cô!”

Lộ Tây Tây mừng thầm trong lòng:

“Cảm ơn anh, Tử Hổ. Chuyện này rất đơn giản, tôi không cần anh phải đi đâu hết, tôi chỉ cần anh giúp tôi chuyện này….”

Lộ Tây Tây càng nói giọng điệu càng thấp xuống. Sau khi nghe xong yêu cầu của cô, Trình Tử Hồ bật cười một tiếng:

“Tây Tây, cô yên tâm đi, ai dám bắt nạt cô thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó đâu! Còn về chuyện đứa bé trong bụng cô ta, chờ hai ngày nữa sẽ nảy sinh chuyện ngoài ý muốn…”

Lộ Tây Tây nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung thêm một câu:

“Tử Hổ, tôi không cần mạng của cô ấy, anh nhẹ tay chút!”

Trình Tử Hổ chắc chắn nói:

“Tây Tây cô cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ không để ai nắm thóp, lúc ra tay cũng sẽ chú ý!”

Lộ Tây Tây gật đầu: “Ừ, vậy thì tôi yên tâm rồi!”

Lộ Tây Tây dứt lời liền tắt máy. Còn ở phía đầu dây còn lại, Trình Tử Hổ chỉ biết rằng Tô Bắc bắt nạt Lộ Tây Tây nhưng lại không hề biết Tô Bắc cũng chính là chị dâu của Lộ Tây Tây, mà Lộ Tây Tây lại một lòng muốn chị dâu mất đi đứa bé đang nằm trong bụng cô.

Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp.

Tô Bắc ngủ tới trưa mới chịu thức dậy, cô ở lì trong nhà cả ngày vì hôm nay Lộ Nam cũng ở nhà, cô không dám chạy tới chỗ Tô Hàn nữa mà chỉ có thể nhắn tin wechat để nói chuyện cùng con trai, tỏ ý an ủi.

Tô Bắc: “Bé cưng, sáng nay con gì ăn vậy?”

Tô Hàn: “Không cần mẹ quan tâm, cuối tuần còn không tới chơi với người ta, con cảm giác như sự tồn tại của con trong mắt mẹ ngày càng mờ nhạt đi rồi.”

Tô Bắc: “Ai nói như thế vậy! Con nói thế làm mẹ cảm thấy bản thân thật đáng trách, mẹ cũng cảm nhận được sự hình như con đang thầm trách mẹ thì phải.”

Tô Hàn: “Con đang tủi thân thì có, trên đời này làm gì còn ai bất hạnh hơn con được nữa đây, không có bố mẹ lại chẳng thương, anh trai cũng không ở đây, cuộc đời con sống được tới đây đúng là quá giỏi rồi đấy!”

Tô Bắc nhìn dòng tin nhắn mà con trai gửi tới thì không nhịn được liền bật cười thành tiếng. Nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ vẫn đang mở, cô suy nghĩ một lát rồi đi tới đóng lại, lúc này mới yên tâm tiếp tục nằm trên giường.

Lộ Nam đang ở trong phòng sáng làm việc, sau khi nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Tô Bắc thì hai đầu lông mày liền chau lại. Có chuyện gì mà khiến cô lại vui đến vậy, nhưng sau đó liền nghe thấy tiếp Tô Bắc đóng cửa phòng. Gương mặt điển trai của Lộ Nam lập tức tối sầm lại.

Tô Bắc đóng cửa xong lại tiếp tục trò chuyện với các con trai của mình.

Tô Bắc: “Tiểu Hàn, cái điệu bộ người lớn này của con học được từ ai vậy, mẹ sẽ đánh người đó!”

Tô Hàn bĩu môi, mẹ lúc nào cũng thích coi cậu như trẻ con vậy, lúc nào cũng chọc ghẹo cậu. Cậu đã lớn rồi đấy, có biết không!

Tô Hàn: “Mẹ, mẹ lại xem thường con nữa rồi!”

Tô Bắc chưa kịp soạn xong tin nhắn thì đột nhiên một người nữa xuất hiện.

Tô Lẫm: “Mẹ đâu có xem thường đâu, là do em đọc sách quá ít, thiếu hiểu biết đấy!”

Gương mặt nhỏ bé của Tô Hàn liền cứng đờ lại.

Tô Hàn: “Tiểu Lẫm, anh vẫn nên im mồm vào đi, anh không nói cũng chẳng ai bảo anh câm đâu!”

Tô Lẫm: “Lâu như vậy anh không xuất hiện rồi, lỡ như hai người quên mất sự tồn tại của anh thì sao, anh vẫn nên thỉnh thoảng thông báo rằng mình vẫn còn tồn tại chứ!”

Tô Hàn: “Lại còn sự tồn tại với chả không tồn tại! Anh tưởng anh nói thế tức là có ư?”

Tô Lẫm: “Anh nói không đúng sao? Mỗi chúng ta được tồn tại trên thế gian này đều là từ trong bụng mẹ mà chui ra.”

Tô Hàn: “Nói chuyện với nhau anh lại còn lôi mấy thứ văn vở ấy ra có ý nghĩa gì không? Anh mau nói đi anh định bao giờ mới quay trở về thế?’’

Tô Lẫm: “Em cảm thấy có ý nghĩa không? Đối với một vài người không có óc suy nghĩ, nếu muốn chơi với anh thì anh lại chưa muốn định ngày về đấy!”

Tô Bắc đọc tới đây lại bật cười thêm lần nữa. Đọc những dòng chữ đối thoại của hai cậu nhóc, cô thật sự không thể nhịn cười được.

Tô Bắc: “Các cục cưng yêu dấu của mẹ, quên mất mẹ rồi ư, mẹ vẫn đang ở đây đọc trộm mấy đứa nói gì đó!”

Tô Hàn: “Xì!”

Tô Lẫm: “Xì!”

Tô Bắc đột nhiên có cảm giác như cả hai cậu con trai của mình đang dần xa lánh cô, cô cong môi: “Tiểu Hàn à, chỉ có mỗi chuyện mẹ không tới thăm con thôi mà, có nhất thiết phải thế với mẹ không? Tiểu Lẫm nữa, dạo này mẹ bận quá nên mới không có thời gian gọi điện cho con thôi, con đừng nói thế mẹ buồn lắm! Hai đứa có thể đừng đối xử với người mẹ ruột này như thế được không?”

Tô Lẫm: “Mẹ à, chắc chắn hồi tiểu học thầy giáo dạy toán đã dạy mẹ ngữ văn rồi, con thấy mẹ cứ chỉ dùng đi dùng lại mấy câu này mãi thôi!”

Tô Hàn: “Tiểu Lẫm, anh nhầm rồi, mẹ chỉ là thích dùng mấy câu trần thuật như thế thôi ấy mà!”

Trong nháy mắt Tô Bắc như cảm thấy toàn thân muốn tăng xông cả lên, đây thật sự là hai cậu con trai của cô đấy ư? Tô Bắc vừa nhìn xuống màn hình điện thoại đã mỗi đứa một câu nhắm vào cô, Tô Bắc nhanh chóng gia nhập vào cuộc hội thoại.

Tô Bắc: “Tiểu Hàn, nói cho mẹ nghe hai ngày trước chị Đình Lạc tới Vân Thành giải trí đã kí hợp đồng ổn thỏa cả chưa? Mẹ bận quá nên vẫn chưa kịp hỏi đó.”

Tô Hàn: “Mọi thứ đều thuận lợi, chỉ có điều khi trở về, cặp lông mày chau lại như sắp lâm trận tới nơi rồi vậy!”

Tô Lẫm: “Có phải con đã bỏ qua chuyện gì rồi sao? Từ lúc nào lại xuất hiện thêm một nhân vật tên Đình Lạc thế này?”

Tô Hàn: “Anh nên out ra đi, chị Đình Lạc là bảo mẫu nhà mình, vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng, nấu ăn thì khỏi phải nói, anh mau về đi!”

Tô Bắc: “Con trai yêu, mau về đây, mẹ chờ con!”

Tô Hàn gửi vào một icon với hình mặt cười nhếch môi.

Tô Hàn: “Mẹ thì thôi đi, dăm bữa nửa tháng mới thấy mẹ một lần, lời của con vẫn đáng tin hơn!”

Tô Lẫm liên tục gửi vào hai icon với biểu cảm ngạc nhiên.

Tô Lẫm: “Thật vậy sao?”

Tô Bắc: “Tiểu Lẫm đừng nghe Tiểu Hàn nói linh tinh, bây giờ mẹ cũng đang ở cùng với Tiểu Hàn đây thôi!”

Tô Hàn: “Mẹ à, nói dối là không hay đâu nha!”

Tô Lẫm: “Cần video!”

Tô Bắc hắng giọng một tiếng.

Tô Bắc: “Hai đứa chơi đi, mẹ có việc đột xuất phải ra ngoài đây!”

Tô Hàn bất lực ngóng nhìn sang tòa chung cư ở đối diện.

Tô Hàn: “Mẹ, mẹ định làm như thế thật à?”

Tô Hàn liên tiếp gửi mấy dòng tin nhắn nhưng vẫn không hề nhận được câu trả lời từ Tô Bắc.

Tô Lẫm: “Em chấp nhận đi, mẹ không để tâm tới em nữa rồi.”

Tô Hàn: “Anh đúng là đồ mọt sách, em cũng bận rồi đây!”

Tô Lẫm: “Bận thì bận đi, anh biết cảm giác bị người khác lơ đi nó như thế nào!”

Tô Hàn cau có, đây rõ ràng là cố ý mà, có điều cậu sẽ nhịn! Mẹ làm lơ cậu, cậu sẽ làm lại như vậy Tô Lẫm, như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều. Tô Lẫm ở tận nước Mỹ xa xôi, dán mắt vào điện thoại cả nửa ngày cũng không hề nhận được tin nhắn phản hồi lại nào. Tô Lẫm tức giận, đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục đọc sách.

Thứ hai, Tô Bắc vẫn đi làm như bình thường. Quan hệ giữa cô và Lộ Nam không nóng cũng chẳng lạnh, cả hai người dường như đang trong quá trình chiến tranh lạnh, nhưng lại cũng giống như những các cặp vợ chồng khác đang tôn trọng, gió yên biển lặng. Vào giờ ăn cơm trưa, Tô Bắc phát hiện ra Tôn Lệ Lệ có việc gấp nên đã xin nghỉ, cô chỉ còn cách tự ra ngoài ăn cơm một mình. Do sự cố trong thang máy lần trước mà dạo gần đây, chỉ cần có thể không cần thiết phải dùng tới thang máy thì Tô Bắc nhất định động tới. Cô đi thang bộ xuống, cảm giác như đang có người theo sau lưng mình, cô liền ngoảnh đầu nhìn nhưng lại chẳng thấy bất kì một ai. Tô Bắc lắc lắc đầu, có lẽ là do cô đã quá nhạy cảm rồi. Mấy hôm nay cô vẫn đi thang bộ suốt nhưng cũng chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả, cô cố gắng nhanh bước hơn đi xuống tầng.

Tô Bắc vừa đi ra khỏi cửa thang bộ tầng một thì trong góc của tầng hai liền xuất hiện một người bóng cao lớn, thô kệch. Trình Tử Hổ nhìn theo bóng lưng của Tô Bắc rồi lại nhìn vào người phụ nữ trong bức ảnh, không sai, chính là cô ta! Anh ta nhanh chóng rút điện thoại ra gọi thoại, trầm giọng mà nói:

“Dựa theo những gì tôi dặn cứ thế va mạnh vào người phụ nữ trong ảnh là được, sau khi xong việc tôi sẽ lập tức chuyển khoản tới cho cậu!”

Anh ta vừa dứt câu thì sau lưng liền truyền tới một giọng cười kỳ lạ, u ám, Nghiêm Nghệ Đình đắc ý cười, khiến người khác vô cùng khó đoán:

“Úi đây là ai nhỉ, sao cứ lén lén lút lút ở cầu thang bộ làm gì vậy!”

Trình Tử Hồ lập tức cảnh giác nhìn Nghiêm Nghệ Đình:

“Nghiêm Nghệ Đình, sao cô lại ở đây? Lúc nãy cô đã nghe thấy những gì rồi?”

Nghiêm Nghệ Đình bật cười một tiếng, châm chọc nhìn anh ta:

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT