Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lộ Nam thấy Tô Bắc không hề nhúc nhích.

Nghĩ đến vừa nãy mình và Cố Niên Thành ở bên ngoài lâu như vậy, anh cho rằng Tô Bắc đã thật sự ngủ thiếp đi.

Anh đi đến trước giường bệnh, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Nhìn đôi mắt nhắm chặt của Tô Bắc, Lộ Nam thấp giọng gọi: “Tô Bắc… Bắc Bắc!”

Tô Bắc không có bất kỳ phản ứng nào, Lộ Nam lúc này mới yên tâm.

Xem ra cô ấy đã ngủ thật rồi.

Lộ Nam đưa tay, khẽ nắm lấy tay Tô Bắc.

Toàn thân Tô Bắc cứng đờ, suýt thì lộ tẩy.

Cô cố hết sức để cơ thể mình thả lỏng.

Nhưng trong lòng cô đã buồn bực vô cùng, sao Lộ Nam lại muốn cầm tay cô chứ, doạ cho tim cô suýt chút nhảy ra ngoài!

Kết quả, cô còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đột nhiên lại xảy ra một chuyện còn đáng sợ hơn.

Lộ Nam bỗng đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô.

Tô Bắc thấy mình suýt chút nữa nhồi máu cơ tim.

Cô sắp không giả vờ được nữa rồi, chỉ nghe Lộ Nam nhẹ giọng nói: “Bắc Bắc, rốt cuộc anh nên làm gì với em đây?”

Tô Bắc lập tức ngây ngẩn cả người, lời này của Lộ Nam là có ý gì?

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy cô tiếp tục giả vờ nghe xem rốt cuộc Lộ Nam muốn nói gì.

Cô nghe thấy Lộ Nam tiếp tục nói: “Bắc Bắc, có lẽ em không biết rằng mình mê người đến mức nào, ban đầu anh cho rằng, cả đời này chắc chắn mình sẽ không rung động với bất kỳ ai, nhưng sau khi gặp em, anh lại bất giác chìm đắm trong nụ cười của em, dường như chỉ một khắc không nhìn thấy em, trong lòng anh liền vô cùng hoảng hốt!”

Tim Tô Bắc bỗng dưng loạn nhịp.

Lộ Nam đang làm gì vậy? Tỏ tình ư?

Nhân lúc mình ngủ anh liền nói ra lời trong lòng, không phải chứ!

Sao bề ngoài anh lạnh lùng xa cách mà nội tâm lại có thể mãnh liệt như vậy!

Giọng Lộ Nam hơi bất đắc dĩ: “Em nhìn em xem, bây giờ em ngủ ngon như vậy, chắc chắn không biết anh đang nói gì đâu! Vốn dĩ anh nghĩ, hợp đồng hôn nhân của chúng ta nhiều nhất là ba năm, sau đó sẽ đường ai nấy đi, thế nhưng khi nhìn thấy người đàn ông khác đối xử tốt với em, anh cảm thấy mình liền trở nên cực kỳ nóng nảy, dường như cái người đang nổi giận đó không phải là mình!”

Lộ Nam tiếp tục nói: “Bắc Bắc, trước đây anh không biết thích một người là cảm giác gì, thế nhưng khi cảm xúc của anh càng ngày càng mất đi khống chế, anh đột nhiên phát hiện, hình như anh đã thật sự thích em rồi, chính là nếu như không để ý anh thậm chí cũng không phát hiện ra!”

Ngoài mặt Tô Bắc nhìn như có vẻ đang ngủ say.

Nhưng thật ra trong lòng cô đã khóc.

Cô thật sự sắp không giả vờ được nữa rồi.

Lộ Nam đang tự kích thích chính mình sao?

Lộ Nam căn bản không biết suy nghĩ trong lòng Tô Bắc, anh khẽ vuốt ve ngón tay cái của cô, chậm rãi cất lời: “Bắc Bắc, em biết không? Hôm qua em suýt nữa thì bị đụng xe, khi đó trái tim anh dường như muốn nhảy ra ngoài. Anh liều mạng cứu em, không phải là anh vĩ đại tới mức tình nguyện xả thân cứu người, mà chỉ vì người đó là em. Anh không thể tưởng tượng được nếu như Lộ Nam của bây giờ không có Tô Bắc thì sẽ trở nên thế nào! Anh nguyện ý để mình xảy ra chuyện cũng không muốn nhìn thấy em chịu bất kỳ tổn thương nào, em hiểu không? Bắc Bắc!”

Tô Bắc thật sự muốn ngồi dậy nói với Lộ Nam, ông anh à, anh không nói thì sao tôi biết chứ! Tôi cũng đâu phải thần tiên sống!

Nhưng ngay từ đầu cô đã lựa chọn giả vờ ngủ, nếu bây giờ tỉnh dậy ngược lại sẽ khiến Lộ Nam cảm thấy lúng túng.

Vì thế cô liền dứt khoát giả chết tới cùng!

Lộ Nam đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc mái trước trán Tô Bắc ra, không biết anh nghĩ đến chuyện gì mà bỗng nhiên sắc mặt trở nên âm trầm lạnh lùng.

Trong giọng nói của anh mang theo một tia bá đạo và tức giận: “Bắc Bắc, trước giờ anh không biết tính chiếm hữu của mình với em lại mãnh liệt đến vậy. Mặc dù trong lòng em có lẽ chỉ coi anh như người chồng hợp đồng hoặc là cấp trên của em thôi, thế nhưng trong lòng anh, mọi thứ đã thay đổi từ lâu. Nhìn thấy Cố Niên Thành hôn em, anh đố kỵ đến mức phát điên, anh thật sự rất muốn giết người, không ai có thể hiểu được tâm tình đó của anh!”

Trong lòng Tô Bắc lặng lẽ khóc thầm: Ông anh à, đó không phải là hôn mà là hô hấp nhân tạo, anh đừng có đánh tráo khái niệm có được không?

Cô vừa nghĩ đến đây thì lại nghe thấy Lộ Nam tiếp tục nói: “Bắc Bắc, cho dù trong lòng anh rất rõ nếu Cố Niên Thành không cứu em thì có lẽ em sẽ gặp chuyện, nhưng nhìn thấy anh ta bế em, giúp em hô hấp nhân tạo, anh vẫn không kìm được mà để ý ở trong lòng. Trước giờ anh chưa bao giờ để ý chuyện gì, anh cảm thấy chắc chắn mình đã điên rồi, bây giờ chỉ cần nhìn thấy em hơi cười với người đàn ông khác là anh sẽ nảy sinh lòng đố kỵ. Bắc Bắc, có phải em cũng cảm thấy anh sắp điên rồi không, em nói cho anh biết anh nên làm thế nào đi? Có được không?”

Lộ Nam bỗng dưng nắm tay Tô Bắc áp lên mặt mình.

Tô Bắc suýt chút nữa nghẹt thở.

Cô cảm nhận được mặt anh có hơi lạnh.

Tô Bắc cuối cùng vẫn nhịn được.

Lộ Nam còn khẽ cọ nhẹ mặt mình vào tay Tô Bắc khiến cô bất giác nghĩ đến hai chữ “cún con”.

Lộ Nam đột nhiên hôn khẽ vào lòng bàn tay Tô Bắc.

Toàn thân Tô Bắc cứng đờ, ngay cả thở cũng không dám, cô cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng mang theo một chút ẩm ướt trên môi anh.

Lộ Nam tiếp tục lên tiếng, giọng nói mang theo chút tủi thân: “Bắc Bắc, em biết không? Vừa nãy ở ngoài kia anh đã đánh nhau với Cố Niên Thành, em thế mà lại không giúp anh, trong lòng anh rất khó chịu!”

Tô Bắc không còn lời nào để nói, ông anh à, hai người đánh nhau thì liên quan gì đến tôi!

Chẳng lẽ anh còn muốn tôi giúp anh đánh Cố Niên Thành à!

Tha thứ cho cô! Thật lòng thì cô không làm được chuyện này.

Lộ Nam khẽ “hừ” một tiếng, dường như biết được suy nghĩ trong lòng Tô Bắc, anh rầu rĩ cất lời: “Cố Niên Thành nói hai người là bạn bè, trong lòng anh rất không phục, nhưng anh suy nghĩ rất lâu, cũng không biết chúng ta có quan hệ gì. Hình như có thể nói ra cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng cấp trên có quyền quản lý đời sống tình cảm của cấp dưới ư? Chắc chắn là không rồi! Bắc Bắc, em nói xem anh phải làm thế nào? Trong lòng em anh rốt cuộc có địa vị gì, em có thể nói cho anh không?”

Tô Bắc nhắm mắt nhưng trong lòng lại rối bời.

Cô và Lộ Nam có quan hệ gì? Hình như cô cũng không biết!

Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, có chút mập mờ, cảm giác khác cũng đã sớm nảy sinh, chỉ là cô không dám nói ra mà thôi.

Đơn giản là không ai muốn phá vỡ sự cân bằng này.

Nếu như hôm nay không phải cô đã ngủ rồi thì chắc hẳn Lộ Nam cũng sẽ không nói ra những lời này đâu!

Tô Bắc đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy có người tới gần mình.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc vừa nãy rơi trên môi mình.

Tô Bắc hoàn toàn choáng váng.

Lộ Nam thế mà lại hôn mình, anh biết rõ là cô đang ngủ mà lại lén hôn cô.

Trong lòng Tô Bắc vừa kinh ngạc lại vừa mê loạn.

Dường như Lộ Nam không cam lòng với một nụ hôn nhẹ nhàng như vậy.

Anh đột nhiên đưa đầu lưỡi ra nhẹ liếm lên môi Tô Bắc.

Tô Bắc cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua, cả người đều sững sờ.

Cô rất muốn có ai đó xuất hiện ngay lúc này để cứu cô.

Nếu không cô không biết, tiếp theo mình phải diễn thế nào.

Lộ Nam đưa tay ôm lấy Tô Bắc đang nằm trên giường bệnh, dường như cả người đều nằm trên người cô.

Bỗng nhiên Tô Bắc nảy sinh ảo giác, chắc chắn là Lộ Nam cố ý.

Nếu không, lẽ nào anh là đồ ngốc sao?

Động tác của anh mạnh như vậy, bản thân mình chẳng lẽ không có chút phản ứng nào?

Cô cũng không phải heo, sao có thể ngủ sâu như vậy!

Trong lòng Tô Bắc hơi tức giận, nhưng lại không biết phải phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt này thế nào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ rực lên giống như một quả đào mật mọng nước.

Đột nhiên cô nghe thấy Lộ Nam thấp giọng nói bên tai mình: “Bắc Bắc, em có đói không? Anh ra ngoài mua đồ ăn cho em!”

Lộ Nam nói xong liền đứng phắt dậy rồi đi ra ngoài.

Tô Bắc thở phào nhẹ nhõm.

Cô không nhìn thấy khoảnh khắc khi Lộ Nam xoay người, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười đắc ý giống như một lão hồ ly xấu bụng.

Lộ Nam ra khỏi phòng bệnh, bước chân anh dường như trở nên nhanh nhẹn thoải mái hơn.

Anh lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, chỉ một vài suy nghĩ mà anh lại không nhìn thấu sao!

Vừa mới đầu, anh thật sự cho rằng Tô Bắc đã ngủ rồi.

Nhưng sau khi anh nói câu đầu tiên liền thấy vẻ mặt Tô Bắc rõ ràng có chút cứng đờ.

Thử hỏi, đây là phản ứng mà người đang ngủ nên có sao?

Cho nên mọi thứ sau đó đều là anh cố ý.

Anh thừa nhận mình có hơi vô sỉ, cố ý được đằng chân lân đằng đầu thăm dò Tô Bắc.

Thế nhưng cô cũng không đẩy mình ra, không phải sao?

Điều này chứng tỏ trong lòng cô cũng không ghét thân mật với mình, nói chính xác hơn là, trong lòng cô hoặc ít hoặc nhiều, vẫn có mình!

Nghĩ đến đây, bước chân Lộ Nam càng thêm nhẹ nhàng.

Tô Bắc nằm trong phòng bệnh, lòng lại bắt đầu rối bời.

Lộ Nam làm vậy là có ý gì, yêu thầm, lén thổ lộ?

Nhưng chuyện như vậy đặt trên người Lộ Nam sao luôn cảm thấy không đúng lắm nhỉ?

Hành động vừa nãy của anh thật sự đã khiến Tô Bắc kinh hãi.

Tim Tô Bắc bỗng loạn nhịp, cô không biết phải làm thế nào!

Mà kẻ đầu sỏ làm loạn tâm tư cô lúc này lại đang ở khách sạn Đế Tước đặt đồ ăn cho cô.

Khi Lộ Nam quay trở lại, Tô Bắc vẫn nhắm mắt nằm trên giường bệnh như cũ.

Cô bây giờ cũng không có ngủ.

Sau khi Lộ Nam đi, cô vẫn luôn nghĩ về hành động của anh.

Ngửi thấy mùi thơm, cô liền biết Lộ Nam đã về.

Nhưng bây giờ cô cũng không biết nên đối mặt với Lộ Nam thế nào bèn dứt khoát tiếp tục nhắm mắt.

Lộ Nam đặt đồ ăn lên chiếc bàn bên cạnh rồi xoay người nhìn Tô Bắc.

Mặc dù cô nhắm mắt nhưng hàng mi lại đang khẽ run.

Trên mặt Lộ Nam lộ ra nụ cười với ý tứ sâu xa.

Cô vẫn muốn tiếp tục giả vờ ngủ sao?

Bỗng nhiên Lộ Nam nảy ra một ý nghĩ đùa dai.

Anh tới gần Tô Bắc, cảm nhận được hơi thở cô dường như trở nên mỏng manh hơn, nụ cười trên mặt Lộ Nam càng thêm rõ ràng.

Lộ Nam lẩm bẩm: “Bắc Bắc, ai cho em cho phép Cố Niên Thành hôn mình, anh rất không vui, phải làm sao giờ? Anh muốn xóa đi dấu vết mà anh ta để lại, em nói xem có được không?”

Tô Bắc thật sự không còn lời nào để nói, cô căn bản không biết Lộ Nam có ý gì.

Nhưng giây tiếp theo cô đã cảm nhận được đôi môi mỏng lạnh của Lộ Nam cọ qua cọ lại trên môi mình!

Tô Bắc hoàn toàn hoá đá!

Đây là cách xoá đi dấu vết Cố Niên Thành để lại trong miệng anh hả?

Tô Bắc khóc không ra nước mắt.

Cô thật sự không nhịn được nữa.

Cô vừa định mở mắt thì nghe thấy có người gõ cửa phòng bệnh.

Tô Bắc nhẹ nhàng thở ra, Lộ Nam hơi tức giận ngẩng đầu lên, là ai phá hỏng chuyện tốt của anh?!

Anh mang theo một tia tức giận, đứng thẳng dậy, trầm giọng nói: “Vào đi!”

Tôn Tịnh Di và Mục Niệm Ảnh đẩy cửa đi vào.

Lộ Nam lập tức cứng đờ, sao họ lại đến đây?

Anh nhìn thấy Lộ Hướng Viễn sau lưng hai người thì thoáng cau mày.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT