Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lộ Nam hơi nghiêng người, tấm thẻ trong tay Tô Bắc lại rơi xuống đất một lần nữa.

Tô Bắc hít một hơi thật sâu, cô lặng người nhìn Lộ Nam: “Lộ Nam, rốt cuộc anh muốn làm cái gì, anh cứ nói rõ ra đi, đừng làm cái vẻ bí ẩn như vậy, mau trả lời câu hỏi của em đi, em sốt ruột lắm rồi!”

Lộ Nam lắc đầu đầy bí ấn: “Chuyện này tạm thời phải giữ bí mật, đợi tầng trên sửa xong, đến lúc đó em sẽ biết tại sao anh muốn mua căn hộ ở lầu trên ấy, còn hai tấm thẻ ngân hàng này nếu em không thích thì để anh ném đi vậy!”

Lộ Nam nói một cách thản nhiên.

Tô Bắc hít một hơi thật sâu, hay lắm!

Nhưng cô thực sự vẫn không thể hiểu nổi Lộ Nam.

Thật sự là người khó thuyết phục!

Sao bây giờ, cô dường như rất muốn đánh người!

Nhìn dáng vẻ Tô Bắc phụng phịu bĩu môi, tay vỗ nhẹ vào má, khóe miệng Lộ Nam khẽ nhếch lên.

Người dẫn đầu nhóm công nhân dường như có chút không kiên nhẫn: “Thưa ông, bây giờ chúng ta có thể bàn bạc một chút cầu thang xoắn đặt ở vị trí nào được không?”

Lộ Nam khẽ gật đầu, đi về phía mấy người công nhân.

Tô Bắc vốn dĩ muốn nói thêm vài câu.

Nhưng vừa nhìn vào bóng lưng của Lộ Nam cô lại thấy hơi nản lòng.

Thôi bỏ đi, tùy anh vậy, thích làm gì thì làm!

Tô Bắc quay trở lại giường, chán nản lăn qua lăn lại.

Cuối cùng, cô ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau khi đi làm, Tô Bắc bỗng thấy hai tấm thẻ mà Lộ Nam đưa cho mình lại đang ở trong túi xách.

Chẳng cần nghĩ cô cũng biết là ai nhét vào.

Lần này, cô thật sự không nói nên lời.

Cô không thể không khâm phục sự kiên trì và nghị lực của tổng giám đốc Lộ!

Tô Bắc suy nghĩ một hồi, nếu anh đã cố chấp như vậy thì trước mắt cô sẽ thay anh giữ chúng!

Tô Bắc nhét thẻ vào túi xách, tiếp tục làm việc.

Dù cho Nghiêm Nghệ Đình có rời đi thì trong tay cô vẫn còn Cố Thiến Doanh.

Thật ra cô đã quan sát rất lâu, tính cách của Cố Thiến Doanh còn điềm tĩnh hơn nhiều so với Nghiêm Nghệ Đình.

Hơn nữa, cô ấy cũng tốt bụng hơn Nghiêm Nghệ Đình.

Bây giờ chính là thời điểm thích hợp để cô ấy ra mắt.

Tô Bắc hài lòng đọc tập kịch bản trước mặt.

Chính là bộ này, Huyết Linh Lung!

Bộ phim này cho dù không thể khiến Cố Thiến Doanh lập tức trở nên nổi tiếng.

Nhưng cũng có thể nâng cô ấy lên một tầm cao mới.

Hy vọng Cố Thiến Doanh sẽ không làm mọi người thất vọng giống Nghiêm Nghệ Đình.

Từ sau chuyện ngày hôm ấy, Nghiêm Nghệ Đình hoàn toàn biến mất.

Không biết cô ta đã đi đâu, về sau cũng không nghe được chút tin tức liên quan tới cô ta nữa.

Cô ta như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này, vai diễn của cô ta cũng ngay lập tức có người thay thế.

Việc tuyên truyền phim được thực hiện trước đó cũng đang được khởi động lại một vòng mới.

Chỉ có điều, nữ phụ không còn là Nghiêm Nghệ Đình.

Mà là Tô Noãn, cô ta dạo này dường như rất thuận buồm xuôi gió.

Bởi vì Tô Bắc nói với Lộ Nam việc Tô Noãn đẩy mình xuống nước đều là kế hoạch của Nghiêm Nghệ Đình.

Mặc dù Lộ Nam sẽ không tin.

Nhưng Lộ Nam cũng không còn đối phó Tô Noãn nữa.

Tô Bắc chuẩn bị cho Cố Thiến Doanh ra mắt, vì vậy dạo này cô càng ngày càng bận bịu.

Mặc dù mỗi ngày thời gian cô ở nhà không nhiều, nhưng mỗi khi nằm trên giường cô đều có thể nghe thấy tiếng sửa chữa ở tầng trên.

Tầng trên đã sửa chữa một tuần rồi, Tô Bắc cũng bị tiếng ồn tra tấn suốt cả tuần nay.

Dù sao căn hộ ấy là Lộ Nam mua, hoàn toàn là tự làm tự chịu, Tô Bắc cũng không thể nói gì.

Nếu như là nhà người khác sửa chữa ồn ào khiến cô không ngủ được thì chắc chắn cô sẽ chạy lên mà quyết sống mái một trận.

Một tuần sau, tầng trên dừng sửa chữa hai ngày.

Bởi vì ngày hôm sau phải đưa Cố Thiến Doanh đi tham dự một bữa tiệc, cùng dùng bữa với các nhà đầu tư của phim mới, đạo diễn và nhà sản xuất phim.

Vì vậy buổi chiều Tô Bắc liền được về sớm.

Tô Bắc mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Lộ Nam còn về sớm hơn cô.

Tô Bắc cười nói: “Sao hôm nay anh về sớm vậy? Xong việc rồi à?”

Lộ Nam vẫy vẫy tay với cô như thể đang gọi cún: “Nào, lại đây!”

Tô Bắc không có phản ứng gì, nghe lời bước đến.

Lộ Nam nhếch miệng cười nuông chiều: “Ừm, ngoan lắm!”

Tô Bắc lúc này mới phản ứng kịp, cô nhào lên muốn bắt lấy Lộ Nam nhưng bị Lộ Nam nhanh nhẹn né đi.

Anh nhìn Tô Bắc, giọng nói đầy ý cười: “Ngoan! Đừng nghịch, anh sẽ cho em một bất ngờ!”

Tô Bắc sững người.

Bất ngờ!

Lẽ nào anh đang nói về kiệt tác ở tầng trên sau những ngày ồn ào vừa rồi?

Chỉ có điều, cô thật sự có chút tò mò.

Lộ Nam phí nhiều công sức như vậy, khiến mọi người làm việc cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc là làm cái gì đây!

Nhưng mà chỉ sợ là kinh ngạc thì có nhưng vui mừng thì không.

Điều này xảy ra với Lộ Nam thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Suy cho cùng thì tư duy của anh cũng kỳ lạ hơn những người bình thường.

Tô Bắc mím mím môi: “Được thôi, em đây sẽ cùng anh đi xem thử rốt cuộc anh có bất ngờ gì dành cho em, hy vọng tới lúc đó đừng làm cho em sợ!”

Lộ Nam lắc đầu đầy bí ẩn: “Không đâu, chắc chắn sẽ không làm em sợ, cái này là anh đặc biệt thiết kế cho em đấy!”

Không biết vì sao, lúc nghe thấy mấy chữ đặc biệt thiết kế ấy, trong lòng Tô Bắc có chút sợ hãi.

Anh đặc biệt thiết kế cái gì? Có lẽ nào là thứ rất đáng sợ, rất khủng khiếp!

Tô Bắc ném túi xách lên ghế sofa, đi theo sau Lộ Nam.

Mắt cô đảo vài vòng, nhanh nhảu nói: “Được rồi, đi thôi! Anh đi trước, em theo sau!”

Nhìn bộ dạng cẩn thận đề phòng của cô, Lộ Nam cười bất đắc dĩ.

Hai người đi lên cầu thang xoắn ốc, tới một hành lang.

Hai bên hành lang đều là đá cẩm thạch nhẵn bóng, tạo cho người ta cảm giác ánh sáng phản chiếu mọi phía.

Tô Bắc thè lưỡi, rốt cuộc là thứ gì mà bí ẩn vậy!

Họ đi đến cuối hành lang, Lộ Nam lấy trong tay ra một chiếc chìa khóa.

Anh không nhanh không chậm mở cửa.

Sau đó, anh giơ tay lên ấn khóa vân tay, cánh cửa mở ra.

Tô Bắc tò mò lắm rồi, thứ gì vậy chứ, lại còn có tận hai lớp khóa.

Cô rướn cổ nhìn vào bên trong.

Lộ Nam cười nhẹ: “Vào đi, không vào không nhìn thấy được đâu!”

Lộ Nam đẩy cửa, trực tiếp đi vào.

Tô Bắc nhanh chóng đi theo.

Vừa nhìn thấy quang cảnh bên trong, cô lập tức sững sờ.

Tô Bắc cứ đứng đó như một đứa ngốc, toàn thân cứng đờ.

Nước… Toàn là nước, một căn phòng tràn ngập nước!

Đây chính là bất ngờ mà Lộ Nam muốn dành cho mình sao?

Đây nào có phải là bất ngờ, đây rõ ràng là khiếp sợ.

Rõ ràng anh biết mình sợ nước, vậy mà còn làm một cái bể bơi to như vậy, chắc chắn là anh cố ý!

Tô Bắc quay người lại tức giận nhìn Lộ Nam: “Lộ Nam, anh cố tình đúng không! Anh tốn công trang trí lộng lẫy lâu như vậy hóa ra chỉ là một cái bể bơi thôi sao!”

Lộ Nam cười cười nhìn Tô Bắc, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chính là bể bơi!”

Tô Bắc hoàn toàn không nói nên lời.

Cô sụp đổ nhìn Lộ Nam: “Anh tránh ra, em muốn đi, anh đừng cản em, em sợ nước! Nơi này từ sau em sẽ không bao giờ tới nữa!”

Ai ngờ rằng, Lộ Nam vậy mà chặn cô lại.

Anh như một bức tường thịt đứng chắn trước mặt Tô Bắc.

“Không được, nếu hôm nay em không xuống nước thì đừng mong rời khỏi đây!” Lộ Nam bất chấp nói.

Tô Bắc trừng mắt giận dữ nhìn Lộ Nam: “Lộ Nam, bất ngờ này của anh em thật sự không có phúc để hưởng, anh để em đi đi!”

Ánh mắt Lộ Nam chợt lóe lên, anh nhanh chóng bước tới khóa cửa lại.

Anh lạnh lùng nhìn Tô Bắc: “Sao, còn muốn đi nữa không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bắc lập tức nhăn lại.

Cô nhìn Lộ Nam: “Anh bị điên à, anh chắc chắn điên rồi, làm gì có ai lại đi ép người khác làm những điều mà người ta không thích, anh đưa chìa khóa cho em, em muốn đi xuống!”

Lộ Nam giơ chiếc chìa khóa lên: “Không đưa! Anh nhất định không đưa, em mà không xuống nước thì anh cũng sẽ không để em rời khỏi căn phòng này!”

Tô Bắc tức đến hộc máu.

Ngay lúc này, cô thực sự muốn đăng lên trang cá nhân cho bạn bè nhìn thấy.

Có một kẻ thần kinh đã mua nguyên một căn hộ và xây nó thành cái bể bơi, mọi người nói xem tên này có phải điên rồi không!

Cô cố gắng kiễng chân để cướp chiếc chìa khóa trong tay Lộ Nam.

Nhưng Lộ Nam cao hơn cô cả một cái đầu, chỉ có thể tốn công vô ích.

Tô Bắc vật lộn với anh rất lâu, cuối cùng cũng nản lòng.

Cô thở hổn hển nhìn Lộ Nam: “Anh Lộ, chú Lộ, xin anh hãy thương xót mà tha thứ cho em đi!”

Lộ Nam nhướn mày, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt anh.

Anh đứng bên cạnh bể bơi nói: “Em đến cướp đi, lần này nếu em cướp được chìa khóa anh sẽ để em ra ngoài!”

Tô Bắc suy nghĩ một lúc, hạ quyết tâm, dũng cảm tiến về phía trước.

Mới đầu cô kiễng chân, dùng hết sức mình ngửa đầu ra sau để với lấy chìa khóa.

Nhưng cô vật lộn một hồi, cuối cùng mới phát hiện ra.

Với chiều cao của cô, muốn lấy được chìa khóa căn bản là nằm mơ giữa ban ngày.

Lộ Nam làm vậy rõ ràng là đang muốn trêu chọc mình.

Nhìn Lộ Nam vẫn đang hiên ngang đứng thẳng ở đó.

Trong đầu Tô Bắc chợt nghĩ ra một cách.

Có rồi!

Đột nhiên, cô giống như một con bạch tuộc trực tiếp leo lên người Lộ Nam.

Khuôn mặt tuấn tú của Lộ Nam co giật dữ dội.

Anh biết người phụ nữ này sẽ không đi theo cách thông thường mà.

Nhưng mà tư thế này của cô, thật sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Lộ Nam khẽ ho một tiếng, Tô Bắc có vẻ sắp lấy được chiếc chìa khóa rồi.

Tô Bắc bỗng bị tiếng ho đột ngột ấy của anh làm cho sợ hãi, cơ thể lắc lư.

Hai người không làm chủ được, trực tiếp ngã nhào xuống nước.

“Ùm” một tiếng, những dòng nước lớn bắn tóe lên.

Tô Bắc uống phải một ngụm nước, cơ thể cô vùng vẫy muốn nổi lên mặt nước.

Lộ Nam thấy cô khó thở, ân cần ôm cô ra khỏi nước.

Tô Bắc hít một hơi không khí trong lành.

Cô cố gắng đạp chân để đứng xuống liền phát hiện ra tên biến thái Lộ Nam này đã xây một cái bể bơi vô cùng sâu!

Tô Bắc nhăn mặt, túm chặt Lộ Nam không buông tay: “Lộ Nam, anh bế em lên đi, cứ thế này dọa chết em mất!”

Lộ Nam ân cần khuyên bảo: “Bắc Bắc à, nghe lời anh, anh tốn bao nhiêu công sức để xây cái bể bơi này là muốn dạy em tập bơi, sợ nước là không tốt đâu! Sau này nếu như không có ai cứu em, em có rơi xuống nước cũng sẽ không việc gì có đúng không, nào, ngoan!”

Lộ Nam nói xong liền buông Tô Bắc ra.

Tô Bắc lập tức khóc không ra nước mắt rồi chìm dần xuống nước.

Cô khua khua hai tay, cố gắng với lên trên, mãi tới khi thấy cô sắp chìm xuống Lộ Nam mới nhanh chóng bơi đến kéo tay cô.

Tô Bắc cứ như vậy bị tra tấn trong nước hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, cô phát hiện ra nếu như mình cứ vùng vẫy thì cũng có thể kiên trì được khoảng 4, 5 phút.

Lộ Nam cũng rất mệt mỏi vì liên tục phải giúp cô nổi lên rồi lại ném cô xuống nước.

Nhìn thấy Lộ Nam có thể dễ dàng bơi trong nước, đôi mắt của Tô Bắc đột nhiên lóe lên sự ngưỡng mộ.

Cô vừa vùng vẫy vừa hét lớn: “Lộ Nam, anh dạy em tập bơi đi! Em muốn học!”

Khuôn mặt Lộ Nam lập tức hiện lên một nụ cười mê hoặc.

Giọng anh tràn đầy ý cười: “Vậy sao? Chẳng phải bây giờ anh đang dạy em tập bơi đây à?”

Tô Bắc tức giận: “Anh không thể dùng cách bình thường để dạy mà cứ phải dùng cách thảm hại như vậy chứ?”

Lộ Nam hét lớn: “Em nói cái gì, tiếng em đập nước mạnh quá, anh không nghe thấy gì cả!”

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT