Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lộ Nam tức giận đến nỗi hai tay run rẩy.

“Đúng! Anh đánh em, bây giờ anh không đánh cho em tỉnh ra chẳng lẽ phải đợi đến lúc em giết người rồi mới quản sao? Suy cho cùng vẫn là mọi người trong nhà quá chiều chuộng em, nếu nghiêm khắc với em hơn một chút thì em sẽ không như thế này. Tây Tây, em biết em làm anh thất vọng đến mức nào không?”

Lộ Tây Tây nước mắt giàn giụa, khóc như chết đi sống lại.

“Em…ngoài việc thích anh ra, em…còn làm những…việc gì, khiến anh không thể tha thứ cho em…như vậy. Tô Bắc…Tô Bắc chị ta…chị ta rốt cuộc có gì tốt, mà khiến anh đối xử như vậy với em…” Lộ Tây Tây nghẹn ngào nói.

Lộ Nam lắc đầu thất vọng.

“Tây Tây, em không nên thích anh, càng không nên làm hại Tô Bắc…” Lộ Nam nói, ngẩng đầu nhìn Lộ Tây Tây.

Đột nhiên, anh sững người.

Tô Bắc!

Không phải cô đang ở trong phòng khách sao? Sao lại xuất hiện ở đây!

Tô Bắc nhìn Lộ Nam, đôi môi không ngừng run rẩy.

Cô biết rồi, biết hết rồi!

Hóa ra Lộ Nam biết tất cả mọi chuyện nhưng anh không nói với cô.

Cô như bị chìm vào khoảng không.

Việc cô bị quay lén là do Lộ Tây Tây làm, cô suýt chút nữa chết vì tai nạn đâm xe cũng là do Lộ Tây Tây làm.

Đến cả việc cô bị đẩy xuống nước hóa ra cũng có liên quan tới Lộ Tây Tây.

Cô ta thực sự quá đáng sợ!

Tìm kiếm lâu như vậy, hóa ra người thích Lộ Nam nhất chính là cô ta!

Chẳng trách cô ta căm ghét mình đến vậy, đối xử với mình như vậy.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt cay đắng đầy hận thù của Lộ Tây Tây, Tô Bắc không thể nào hiểu nổi.

Nhưng vào lúc này, cô hoàn toàn hiểu ra rồi.

Có điều, cô lại cảm nhận được một sự châm biếm trần trụi.

Rốt cuộc cô đã thờ ơ đến mức nào, vậy mà lại không có chút cảm giác nào đối với chuyện này.

Cô ngây thơ tin vào tất cả những lời giải thích của Lộ Nam.

Cô thậm chí còn không bao giờ nghĩ rằng người muốn hại chết mình lại chính là em ruột của Lộ Nam.

Tô Bắc nhìn Lộ Nam bằng đôi mắt sâu thẳm.

Có phải là chờ đến khi Lộ Tây Tây thực sự giết chết cô rồi thì anh mới ra mặt đúng không!

Cái gì mà cô chính là duy nhất, cái gì mà trọn đời trọn kiếp chứ, tất cả những gì anh nói đều là giả dối!

Tô Bắc cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.

Nhưng cô vẫn phải gắng gượng cười.

Bởi vì cô đang ở nhà họ Lộ, bởi vì cô chỉ là một công cụ để giải vận đen mà thôi.

Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, thật quá nực cười! Giống như một giấc mơ vậy.

Tô Bắc siết chặt hai tay vào nhau.

Lộ Tây Tây thấy ánh mắt kinh ngạc của Lộ Nam bèn nhìn theo hướng mắt anh.

Cô ta nhìn thấy khuôn mặt đầy ngạc nhiên và đau đớn của Tô Bắc.

Lộ Tây Tây lộ rõ vẻ đắc ý.

Chị ta biết rồi sao, biết rồi thì càng tốt!

Sau này cô ta không cần phải giấu giếm nữa, cuối cùng có thể chính thức mà theo đuổi anh.

Cô ta không tin anh trai sẽ làm vậy với mình!

Tô Bắc cảm thấy rằng cô không còn can đảm để tiếp tục nữa.

Bởi vì cô thích Lộ Nam, cô có điểm yếu, trái tim của cô không thể mạnh mẽ được nữa rồi.

Tô Bắc quay lại, nhanh chóng đi về phía biệt thự.

Cô ngước lên trời, từng làn gió lạnh thổi vào mặt.

Cô tự nhủ bản thân rằng không được khóc! Không được khóc!

Nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Tô Bắc nhanh chóng lấy tay lau nước mắt, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo mình.

Tô Bắc lập tức vội vã chạy đi.

Cô nhanh chóng chạy vào trong biệt thự nhà họ Lộ.

Lộ Nam vừa chạy vào phòng khách liền nhìn thấy Tô Bắc mở cửa đi vào nhà vệ sinh.

Lộ Nam siết chặt hai tay vào nhau.

Lộ Tây Tây cũng chạy theo Lộ Nam vào nhà.

Lộ Nam nhìn những giọt nước mắt trên mặt cô ta, trừng mắt nhìn cô ta một cái.

Lộ Tây Tây khịt mũi rồi đi lên trên tầng.

Lộ Nam nhanh chóng bước tới cửa nhà vệ sinh.

“Bắc Bắc, là anh, em mở cửa ra nghe anh giải thích được không?”

Nước mắt Tô Bắc lặng lẽ chảy dài trên má, cô khóc trong âm thầm lặng lẽ.

Cô đứng dựa vào cửa nhà vệ sinh.

“Anh đi đi, tôi không muốn nghe anh nói gì hết, tôi muốn yên tĩnh một mình!” Tô Bắc bình tĩnh nói, nước mắt ngày một giàn giụa hơn.

Lộ Nam đứng trước cửa, trong lòng cảm thấy có chút bất lực.

Bản thân anh cũng không biết phải làm sao để giải thích một chuyện vô lý như vậy.

Năm năm trước, khi biết Lộ Tây Tây thích mình, anh liền chọn cách rời đi.

Tuy nhiên, năm năm sau anh về nước, Lộ Tây Tây không những không từ bỏ mà còn thích anh nhiều hơn.

Anh không sống ở nhà chính vì sợ rằng Lộ Tây Tây không hiểu chuyện sẽ có những hành động khiến ba mẹ nhận ra.

Nhưng đến cuối cùng cô ta đã thành công trong việc khiến Tô Bắc hiểu lầm mình.

Lộ Nam cảm thấy vô cùng chán nản và tuyệt vọng.

Anh chưa từng đáp lại tình cảm của Lộ Tây Tây, nhưng trong tình huống như lúc này anh lại không thể thanh minh.

Lộ Nam bất lực dựa vào bức tường ở phía ngoài nhà vệ sinh.

Một cánh cửa, hai tâm trạng.

Trong lòng Lộ Nam biết rõ rằng dù bây giờ anh có nói gì thì Tô Bắc cũng sẽ không tin.

Anh cũng biết chắc chắn cô đang rất đau lòng.

Anh yêu cô, nhưng lại không thể làm gì cho cô.

Đột nhiên, Lộ Nam cảm thấy có chút tức giận, anh căm ghét chính bản thân mình.

“Bắc Bắc, nếu em không muốn ở lại đây vậy chúng ta không ăn cơm nữa, mình về nhà nhé!” Lộ Nam nhẹ nhàng nói như thể đang dỗ dành một đứa trẻ, anh không dám nói to vì sợ làm cô kích động.

Anh vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh.

Tiếng nước vang lên một lúc rồi dừng lại.

Lộ Nam đứng trước cửa nhà vệ sinh khoảng ba đến bốn phút thì cửa được mở ra.

Tô Bắc lạnh lùng bước ra.

Nhìn biểu hiện của cô như thể không có chuyện gì xảy ra cả.

Cô đi thẳng tới chỗ ghế sofa trong phòng khách, không nhìn Lộ Nam lấy một lần.

Lộ Nam bỗng không biết nên nói gì.

Anh bất lực thở dài, dường như chỉ có thể đợi đến tối về nhà rồi giải thích rõ ràng.

Lộ Nam đi đến, ngồi xuống bên cạnh Tô Bắc.

Tô Bắc liền đứng dậy, ngồi sang chỗ khác.

Lộ Nam bất lực, anh vừa đứng lên thì thấy Tôn Tịnh Di từ ngoài đi vào.

Lộ Nam đành phải ngồi xuống chỗ cũ.

Tôn Tịnh Di nhìn Lộ Nam và Tô Bắc đang ngồi trên ghế.

“Các con về rồi à!” Bà ấy hỏi.

Lộ Nam khẽ “vâng” một tiếng, Tô Bắc gật đầu, không nói.

Tôn Tịnh Di vừa đi được hai bước thì Lộ Tây Tây đã phi như bay từ trên tầng xuống.

Cô ta kéo cánh tay của Tôn Tịnh Di.

“Mẹ, sao giờ mẹ với về, cơm nấu xong rồi, con gọi bà nội xuống ăn cơm nhé!” Lộ Tây Tây nhanh nhảu nói.

Tôn Tịnh Di gật đầu.

“Vậy con đi mời bà nội xuống ăn cơm, để mẹ đi gọi ba!” Tôn Tịnh Di đáp.

Lộ Tây Tây gật đầu lia lịa.

“Mẹ, ba đang ở vườn hoa hồng sau nhà, mẹ đừng tìm nhầm chỗ nhé!” Lộ Tây Tây vừa nói vừa đi lên trên tầng.

“Mẹ biết rồi!” Tôn Tịnh Di cười.

Tôn Tịnh Di và Lộ Tây Tây vừa đi khỏi, không khí trong phòng bỗng trở nên trầm xuống.

Tô Bắc cúi đầu xuống, không nói một lời.

Lộ Nam nhìn một nửa gương mặt của cô, tóc cô vẫn còn ướt, có lẽ vừa rồi cô ở trong nhà vệ sinh rửa mặt.

Lúc này cô cứ im lặng như vậy, chắc chắn là đang trách mình!

Lộ Nam muốn qua bên đó ngồi cạnh cô, nhưng lại cảm thấy rằng hình như có một bức tường vô hình ngăn cách bọn họ.

Một lúc sau Tôn Tịnh Di và Lộ Hướng Viễn quay lại.

Lộ Tây Tây cũng đang đỡ Mục Niệm Ảnh đi xuống.

Trên bàn ăn, cả nhà không ngừng hỏi Tô Bắc về chuyện đứa bé ở trong bụng.

Tô Bắc điềm tĩnh trả lời từng người một.

Lúc cô cúi đầu xuống ăn cơm, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm.

Nhìn xem, cái gọi là hạnh phúc của cô đang dần sụp đổ ngay trước mắt.

Em gái của chồng cô lại có tình cảm với anh trai mình.

Nói ra có vẻ khó tin nhưng sự thực chính là như vậy.

Người nhà gia đình chồng cô dường như chỉ quan tâm tới “đứa bé” trong bụng cô.

Tô Bắc không tưởng tượng nổi nếu như bọn họ biết được sự thật thì mọi chuyện sẽ như thế nào.

Liệu có phải còn tệ hơn bây giờ không?

Nụ cười của Tô Bắc phảng phất chút buồn, chắc cũng không phải chuyện gì to tát đâu.

Dù sao thì cô cũng chỉ là người ngoài.

Sau khi ăn tối xong, Lộ Nam dường như không muốn ở lại nhà thêm một giây một phút nào nữa.

“Bà nội, ba, mẹ, con và Bắc Bắc xin phép về trước.” Lộ Nam nhanh chóng nói.

Mục Niệm Ảnh nhíu mày.

“Mới ăn xong bữa cơm sao đã phải vội về rồi, bà thấy hơi mệt muốn lên ngủ một lúc, không nói chuyện với các con nữa, cứ ở lại thêm lúc nữa nhé!” Mục Niệm Ảnh đáp.

Tô Bắc đứng lên, bước đến lấy ra những món đồ mình đã mua.

Cô tặng tượng Phật cho Mục Niệm Ảnh.

“Bà nội, con nghe Lộ Nam nói bà rất thích tượng Phật nên con đặc biệt mua tặng bà!”

Nói xong, Tô Bắc lại tặng rượu và trà cho Lộ Hướng Viễn, tặng sườn xám cho Tôn Tịnh Di, tất cả đều được cô lấy ra và trao tận tay cho họ.

Lộ Hướng Viễn khẽ gật đầu, Tôn Tịnh Di mỉm cười dịu dàng.

“Con thật chu đáo!” Tôn Tịnh Di nói.

Tô Bắc khẽ mỉm cười.

“Việc con nên làm mà!” Nói xong, cô lại lấy ra một chiếc trâm cài tóc đưa cho Lộ Tây Tây.

“Cái này là chị dâu đặc biệt chọn cho em, nó rất hợp với phong cách của em, em thử xem!” Tô Bắc nở một nụ cười giả tạo nói với cô ta.

Lộ Tây Tây sững sờ, đưa tay nhận lấy chiếc trâm Tô Bắc tặng.

Cô ta nghe Tô Bắc tự xưng là chị dâu liền cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nhưng vì đang ở trước mặt nhiều người như vậy nên cô ta cũng không dám nói linh tinh.

Nếu ba mẹ và bà nội biết chuyện cô ta thích anh trai thì chắc chắn họ sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem.

Bí mật này chỉ cần cô ta và anh trai, còn có người phụ nữ trước mặt mình biết là được rồi.

Cô ta muốn Tô Bắc khó chịu.

“Cảm ơn chị, chị dâu!” Hai từ chị dâu này Lộ Tây Tây nói đặc biệt nặng nề.

Tô Bắc khẽ cười một tiếng, không biết là đang mỉa mai hay là không biết nói gì.

“Không cần khách sáo!” Tô Bắc nói.

Sau khi tặng quà cho mọi người xong cô mới quay sang chỗ Lộ Nam.

“Ba mẹ, mọi người và bà nội nhớ giữ gìn sức khỏe, con và Lộ Nam xin phép về trước, sau này có thời gian, chúng con sẽ thường xuyên về thăm mọi người!” Tô Bắc mỉm cười nói.

Mục Niệm Ảnh gật đầu.

“Đi đường cẩn thận, về tới nhà thì gọi điện báo cho bà và ba mẹ một tiếng, bình thường cũng phải cẩn thận, hết sức chú ý tới đứa bé trong bụng, không được bất cẩn nhớ chưa!” Mục Niệm Ảnh dặn dò Tô Bắc.

Tô Bắc gật đầu rồi cùng Lộ Nam đi ra ngoài.

Mọi người trong nhà họ Lộ đều đứng lên tiễn bọn họ.

Họ lên xe, Tô Bắc nhìn vào gương chiếu hậu thấy Mục Niệm Ảnh và mọi người vẫn đứng đó, khi xe từ từ chuyển bánh thì họ mới đi vào.

Từ khi lên xe, Tô Bắc chỉ quay đầu nhìn ra cửa sổ, không nhìn Lộ Nam lấy một lần.

Lộ Nam không hiểu rõ tâm trạng lúc này của Tô Bắc.

Anh nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Bắc Bắc, em không sao chứ?”

Tô Bắc cười lạnh một tiếng, không nói câu gì.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT