12.
Sau khi quyết định xong, tôi cùng Lý phu nhân cùng lên phòng VIP tư nhân trên lầu hai để chọn lựa đồ.
Nhưng trước khi vào phòng, tôi đã hối lộ một người phục vụ ở quầy lễ tân.
“Làm phiền giúp tôi để mắt tới cặp nam nữ kia, nếu nhìn thấy họ mua cái gì, thì hãy nói cho tôi biết.”
Trong lúc tôi cùng Lý phu nhân ngồi ở ghế sofa trong phòng riêng vừa xem trang sức vừa trò chuyện, Lý phu nhân kể cho tôi một drama:
“Nghe nói con trai cả nhà họ Tư hai ngày trước vừa về nước.”
Tôi lướt lướt điện thoại trên tay mình.
“Nhà họ Tư?”
Lý phu nhân quan sát vẻ mặt của tôi.
“Nghe rất quen phải không? Trước kia chính là đối thủ sống còn của chồng cô, sau này thay đổi chiến lược phát triển liền sang Châu Âu phát triển, cô nhớ ra chưa?”.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì gia đình họ với gia đình cô quen biết nhau từ khá lâu.”
Tôi cuối cùng cũng từ ký ức mỏng manh của nguyên chủ mà nhớ ra.
“Quả thực là vậy, năm xưa liên hôn…”.
Lý phu nhân tiếp lời tôi:
“Năm xưa nếu không phải hai nhà cô cùng Thẩm gia liên hôn, Thẩm gia đã không thể vượt qua được trận chiến đó.”
Kế hoạch hiện lên trong đầu, tôi vui vẻ cong lên khóe môi:
“Vậy thì vị đại thiếu gia họ Tư này không phải là kẻ thù không đội trời chung của Thẩm Tu Du sao?”.
Lý phu nhân gật gật đầu.
Đầu ngón tay tôi gõ nhẹ vào thành ly.
Vào lúc này Thẩm Tu Du còn có tâm tư đem theo Liễu Yên Yên chạy khắp nơi, xem là vì bản thân chưa đủ nhận thức được mức độ nghiêm trọng, làm một người vợ tốt, lúc này tôi nên giúp anh ta một chút.
Điện thoại sáng lên, là tin nhắn của nhân viên phục vụ gửi đến.
Tiền tiêu đúng chỗ sẽ kiếm cho bạn một người vì bạn mà cống hiến.
Bất kể mua cái gì, thậm chí giá cả nhiều ít đều có thể giúp tôi hỏi thăm.
Hóa ra Thẩm Tu Du tốn công sức lớn mạo hiểm việc bị tôi phát hiện để đưa Liễu Yên Yên tới dự tiệc, lại chỉ sẵn lòng mua cho cô ta một chiếc vòng cổ trị giá vài chục vạn tệ.
Tôi còn cho rằng yêu nhiều như thế nào, mang cả buổi hóa ra lại là tình yêu thuần khiết a~
Tôi gọi nhân viên của thương hiệu, mỉm cười ngọt ngào nói:
“Hôm nay tất cả những đồ tôi đã xem, toàn bộ đều lấy, ghi vào tài khoản thanh toán của Thẩm tổng- Thẩm Tu Du.”
“Cứ nói là Thẩm phu nhân ở yến tiệc bị kinh hãi, cần phải giảm bớt cú sốc.”
13.
“Oa, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Sau khi về đến nhà, tên nhóc Thẩm Sơ Nghiên vậy mà vẫn đang đợi tôi ở phòng khách.
Tôi vô thức ngửi mùi rượu trên người mình xem có nồng hay không, xác định không có mùi gì mới quỳ xuống bế tên nhóc thối này vào lòng.
“Bảo bối, hôm nay sao lại ngoan như vậy?”.
Thẩm Sơ Nghiên ôm lấy cổ tôi, ở trên mặt tôi hôn vài miếng.
“Mẹ ơi, lần trước con nghe lời mẹ nói, sau đó làm một số bài tập về nhà.”
“Mẹ thật là một vũ công vừa tuyệt vời lại vừa lợi hại.”
“Nhưng sau này vì có con rồi nên mẹ liền không khiêu vũ nữa mà toàn tâm toàn ý chăm sóc cho con.”
“Mẹ đã vì con mà từ bỏ ước mơ của mình, lần trước con còn nói với mẹ những lời đó.”
“Mẹ ơi, thực xin lỗi, con thực sự biết sai rồi.”
Tôi ôm Thẩm Sơ Nghiên ngồi trên ghế sofa, vành mắt có chút hồng.
“Sao con lại ngoan như vậy, hửm?”. Đứa nhóc vừa tuyết trắng vừa đáng yêu cũng rơi nước mắt, nhưng vẫn trước tiên lấy tay lau nước mắt cho tôi.
“Mẹ ơi, mẹ có thể đổi cho con một người cha khác được không?”.
“Con xem cái chú mà mỗi ngày đều cùng mẹ nói chuyện cũng không tồi.”
Khi nghe Thẩm Sơ Nghiên nói những lời này tôi thực sự rất sốc.
“Bảo bối, sao con lại…”
Thẩm Sơ Nghiên ôm lấy tôi, giọng điệu chân thành nói:
“Mẹ ơi, con biết như thế nào là yêu một người.”
“Bố đối xử với mẹ như vậy, căn bản là không có yêu mẹ.”
“Nhưng mẹ vẫn còn có con, con sẽ luôn yêu mẹ.”
Lần đầu tiên đến thế giới này tôi bị cảm động làm cho rơi lệ.
Thẩm Sơ Nghiên giúp tôi lau nước mắt, nhìn tôi với đôi mắt to lấp lánh.
“Bố hôm nay có phải là sẽ không về nhà không ạ?”
“Mẹ, hôm nay con có thể ngủ cùng mẹ được không?”.
14.
Sau khi Thẩm Sơ Nghiên được người giúp việc đem đi tắm, tôi liền nhận được điện thoại của Thẩm Tu Du.
“Lâm Tinh Thần, cô phát điên cái gì mà bỏ ra 10 triệu tệ để mua trang sức trong buổi tiệc thương hiệu tối nay vậy!”.
Nghe giọng nói giận dữ bất lực của anh ta, tôi ở bên này cảm thấy rất sảng khoái.
“Gấp à?”
“Cái cô quẹt là thẻ của tôi!”
Tôi móc móc móng tay.
“Bữa tối thương hiệu hôm nay anh mang theo người lại không phải là vợ của anh.”
“Thẩm Tu Du, tôi tưởng lời của tôi chắc hẳn đã truyền đến rồi, anh đang ở đây giả ngốc với tôi?”.
Thẩm Tu Du im lặng.
Tôi cười cười, nghe tiếng cười trong phòng tắm ngày càng gần, cuối cùng nói câu tiếp theo.
“Thẩm Tu Du, hạnh phúc có cái giá của nó, người trưởng thành cần phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, hiểu không?”.
Thẩm Sơ Nghiên quấn khăn tắm chạy từ trong phòng tắm ra tới.
“Mẹ ơi, mẹ tắm xong chưa, mau đến ngửi ngửi con nè, con hiện tại siêu cấp thơm!”.
Tôi ôm chiếc bánh bao nhỏ thơm lừng vào lòng.
“Đúng rồi, bảo bối hiện tại thơm quá.”
Vừa lau tóc cho Thẩm Sơ Nghiên, tôi vừa thăm dò hỏi:
“Bảo bối, người chú mà con nhắc tới, cái người mà ngày ngày nói chuyện với mẹ là ai vậy?”.
Thẩm Sơ Nghiên nghịch nghịch điện thoại trên tay, không suy nghĩ gì liền đáp:
“Chính là cái chú mà mỗi lần mẹ buồn hoặc vui đều sẽ cùng mẹ nói chuyện nha.”
Đầu óc tôi trống rỗng, chẳng lẽ Thẩm Sơ Nghiên đang nói đến chính là hệ thống đã ẩn thân hai ngày nay đấy chứ?
“Con có thể nhìn thấy chú ấy?”
Thẩm Sơ Nghiên gật gật đầu.
“Con có thể nhìn thấy chú ấy, nhưng hình như mẹ vẫn luôn không nhìn thấy được chú ấy, chú ấy nhìn lúc nào cũng luôn không vui vẻ.”
Tôi cứng người tại chỗ, một cảm giác lạnh lẽo không thể giải thích được chạy dọc sống lưng lan khắp cơ thể
15.
Cả đêm tôi ngủ không ngon giấc, sáng sớm tôi bị điện thoại của cha mẹ đánh thức.
“Tinh Thần, con còn nhớ anh trai nhà bên hồi bé không?”.
“Chính là con trai lớn nhà họ Tư, có nhớ không?”.
Tôi chưa tỉnh hẳn nên mơ màng “ưm” một tiếng.
“Thằng bé từ nước ngoài về rồi, mẹ muốn mời cả nhà họ ăn một bữa cơm.”
“Tối nay con trở về có được không, Tu Du có rảnh không? Còn có cả Sơ Nghiên nữa?”.
Tôi nghĩ đến bản thỏa thuận ly hôn đã được soạn thảo, cũng đến lúc nên đưa nó cho Thẩm Tu Du rồi.
“Cha, mẹ! Hôm nay con sẽ dẫn Sơ Nghiên cùng quay về, vừa lúc con có chuyện muốn nói với hai người.”
Khi tôi mang theo Thẩm Sơ Nghiên quay trở về nhà, bản thỏa thuận ly hôn mà tôi đã ký cũng được gửi tới cho Thẩm Tu Du.
Chiếc điện thoại ở trong túi vẫn điên cuồng rung lên, tôi bình tĩnh ấn xuống nút tắt nguồn.
Con chó nhỏ trong nhà nhìn thấy chúng tôi bước vào điên cuồng chào đón, tôi cảm thấy có hơi lạ.
Đúng vậy, sau khi kết hôn, vì Thẩm Tu Du không thích chó, nên tôi thậm chí còn không thể mang theo chú chó tôi đã nuôi ba năm cùng trở về nhà.
Thẩm Tu Du, cái tên đáng chết này.
“Tinh Thần, mau vào đi, người nhà họ Tư sắp đến rồi.”
“Sơ Nghiên, hôm nay có mình cháu đến thôi à, cha cháu sao không đến?”.
Mẹ tôi nhìn Thẩm Sơ Nghiên đang thân mật nắm lấy tay tôi, có chút tò mò tại sao thằng bé này đột nhiên lại thân thiết với tôi như vậy.
Thẩm Sơ Nghiên ngoan ngoãn chào hỏi sau đó trả lời các câu hỏi của bà ngoại.
“Bởi vì cha là một người cha xấu, cha đối xử với mẹ không tốt chút nào, không cho phép cha về nhà cùng với mẹ.”
Ánh mắt của mẹ tôi dần thay đổi, Thẩm Sơ Nghiên cũng ngoan ngoãn hỏi xem có thể chơi với chó nhỏ hay không, sau khi được tôi cho phép, Thẩm Sơ Nghiên liền ra sân sau chơi với chó nhỏ.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với cha và mẹ.”
Tôi đã cố gắng bảo trì vẻ bình tĩnh trước khi vào thư phòng, nhưng đợi đến rời khỏi thư phòng, vành mắt liền đỏ hoe.
Dưới sự giáo dục nghiêm khắc, cha tôi hiếm bộc lộ vẻ mặt ôn hòa với tôi, mẹ tôi nhiều lúc cũng như vậy.
Nhưng lần này, cả hai người họ đều cùng nhất trí đồng ý với quyết định ly hôn của tôi.
“Cuộc đời ngắn ngủi, con nên làm những gì khiến bản thân mình cảm thấy vui vẻ.”
16.
Sau khi cúi đầu buồn bã, phía trước sảnh liền vang lên tiếng chào hỏi.
Người nhà họ Tư đã đến, tôi nhanh chóng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Giây phút ngước mắt lên, tôi bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm lẫn trong trẻo, toàn thân tôi nhất thời tê dại.
“Tinh Thần, còn ngây người ở đó làm gì? Mau đến chào hỏi chú dì đi!”.
Tôi bước tới lần lượt chào hỏi chú dì, đợi đến khi đứng trước mặt người đàn ông, anh ấy đưa tay về phía tôi rồi nói:
“Tôi là Tư Triệt.”
“Đã lâu không gặp, Tinh Thần.”
Những làn sóng điện từ không thể giải thích được xuyên qua toàn bộ cơ thể dọc theo những đầu ngón tay đan vào nhau của chúng tôi.
Những ngón tay của người đàn ông cũng rút lại cùng với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lúc chuẩn bị ăn cơm, tôi liền ra sân sau gọi Thẩm Sơ Nghiên, người đang chơi đùa vui vẻ.
Thẩm Sơ Nghiên ngoan ngoãn theo tôi đi rửa tay, đợi đến khi trở lại bàn ăn, thằng bé còn chào hỏi từng người lớn một, nhưng đến khi nhìn thấy Tư Triệt ở bên cạnh tôi thì liền sững sờ.
Trước khi ăn, Thẩm Sơ Nghiên kéo lấy vạt áo của tôi xuống, nhỏ giọng nói:
“Mẹ ơi, cái chú bên cạnh mẹ kia, chính là chú mỗi ngày đều cùng mẹ nói chuyện!”.
“Mẹ không nhận ra chú ấy à?”.
Đột nhiên những cảm giác kỳ lạ kia đều đã giải thích ra được.
Rất lâu trước kia tôi đã quen biết Tư Triệt, anh ấy chính là hệ thống.