Lọc Truyện

Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nhìn ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc của Hạ Đóa Nhi, khóe miệng tôi chậm rãi kéo ra một nụ cười xấu hổ. 

Việc này cũng thật sự quá trùng hợp đi mất. 

Tôi tuyệt đối không ngờ, Hạ Đóa Nhi lại là con gái của Hạ Trường Minh. Hết lần này tới lần khác cô ấy đều thể hiện rất rõ đang thích người bạn thân của mình, cũng bởi vậy nên mới coi tôi là tình địch, đối với tôi tràn ngập sự căm thù. 

Mối quan hệ này cũng hơi phức tạp một chút. 

Tôi giơ tay xoa xoa lông mày của mình, cười khổ nói: "Đúng là có quen, tôi đã từng đến nhà của cô chơi, cha cô và mẹ cô..." 

“Cô ấy không phải mẹ tôi." Hạ Đóa Nhi bỗng nhiên ngắt lời tôi, lạnh giọng nói: "Đó chỉ là một tên tiện nhân không biết xấu hổ, làm sao có thể là mẹ tôi được!” 

Tôi giật mình, không nói gì. 

Hạ Trường Minh và Tô Tiếu Nhiễm là một cặp vợ chồng già, con gái Hạ Đóa Nhi đã mười tám tuổi, Tô Tiểu Nhiễm thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, quả thật không giống mẹ ruột của Hạ Đóa Nhi. 

Xem ra quan hệ giữa Hạ Đóa Nhi và mẹ kế của mình 

không được tốt, có chút giống như nước với lửa, anh Hạ bị kẹp ở giữa chắc cũng khổ tâm lắm. 

Trong lòng tôi vì Hạ Trường Minh mặc niệm hai giây, mở miệng nói: "Thôi bạn tôi còn đang chờ tôi, nên tôi đi trước đây, lần sau gặp thì nói chuyện tiếp." 

“Được, học trưởng." Giản Âu Vi nhẹ giọng nói: "Vừa rồi thật ngại quá, Đóa Nhi không có ác ý đâu..." 

Tôi cười khoát tay áo, ý bảo mình cũng không thèm để tâm đâu, sau đó mới nhấc chân rời đi. 

Hạ Đóa Nhi cũng kéo cánh tay của Giản Âu Vi rồi bước nhanh về hướng ngược lại, trong lúc mơ hồ tôi còn có thể nghe được tiếng nói chuyện của hai người. 

“Đóa Nhi, vừa rồi rốt cuộc cậu làm sao vậy, tại sao lại có thái độ như vậy với học trưởng?" 

"Tôi... tôi không phải đã nói rồi sao, tôi lo lắng hắn ta sẽ lừa cậu, lòng người phức tạp, không thể không đề phòng nha!" 

“Không đâu, Thiên Vị học trưởng thật sự không phải người xấu, tôi có thể cam đoan mà." 

"Cậu dựa vào cái gì mà cam đoan như vậy? Vi Vi, cậu thành thật nói cho tôi biết đi, cậu và Trần Thiên Vị từ khi nào lại trở nên thân thiết như vậy? Có phải có chuyện gì tôi không biết không?" 

"Hả? Không... thật sự không có." 

"Không được nói dối! Sao mặt cậu lại đỏ bừng lên như 

vậy? Giản Ấu Vi, đừng nói với tôi là cậu thích Trần Thiên Vị nha?!" 

"Không có, làm sao có thể, tôi... đối với học trưởng tôi đơn thuần là cảm kích anh ấy mà thôi, hơn nữa, học trưởng 

đã có bạn gái, không phải cậu cũng biết rồi sao 

 

Shop 

“Cảm kích?” 

“Ừm, là do lần trước..." 

Hai người bọn họ càng đi càng xa, tiếng nói chuyện 

cũng dần dần không còn nghe được nữa. 

tối. 

Khi tôi đi tới cửa biệt thự số 56, vừa đúng bảy giờ 

Căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng và đã được bố trí vô cùng rực rõ, trong sân treo đủ các loại khí cầu, hoa tươi, các loại đèn lấp lánh và đồ trang trí, trên bàn dài trải vải bố và được còn bày sẵn các loại đồ ăn và rượu cao cấp. 

Ở trước cửa biệt thự, một thanh niên mặc âu phục 

màu trắng, thoạt nhìn hết sức tao nhã đang cầm điện thoại di động gọi điện thoại. 

“Này, tôi chỉ muốn hỏi một chút, tiểu tử tên Trần Thiên Vị kia không có vào đây chứ?" 

“Yên tâm đi, Cổ thiếu gia, tôi đã căn dặn bảo vệ ở cửa, khẳng định sẽ không được vào đây." 

Cố Trạch Khải? 

Khi khoảng cách đến gần, tôi nhận ra anh chàng mới gặp vài ngày trước. 

Cố Trạch Khải vừa gọi điện thoại vừa nhìn về phía tôi, nhất thời sửng sốt, thần sắc trong chớp mắt trở nên vô cùng tức giận, hướng về phía điện thoại thấp giọng quát: "Con mẹ nó, sao ông lại nói hắn không vào được? Hắn ta bây giờ đang ở ngay trước mặt tôi đây này!” 

"Hả? Không thể nào, Cố thiếu gia, tôi đã căn dặn nhân viên bên dưới, bất kỳ người nào không được chủ nhà mời đều không thể tiến vào khu biệt thự! Cố thiếu gia ngài đừng nóng vội, tôi sẽ dẫn người qua đó." 

"Đừng con mẹ nó đến đây, nếu không chuyện của lão tử sẽ bị bại lộ trước mặt Mộ tiểu thư. Thôi quên đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả." 

Cố Trạch Khải trực tiếp cúp máy. 

Lúc này tôi đã đi tới trước cửa biệt thự, cười híp mắt nhìn hắn, nói: "Ô, đây không phải là Cố thiếu gia sao? Không ngờ ngươi cũng là bằng hữu của Hồng Nhan, thật 

sự là trùng hợp quá." 

“Haha, thật là trùng hợp." 

Cố Trạch Khải giả bộ cười cười nhìn tôi, thấp giọng nói: "Trần Thiên Vị, ngươi cũng rất có bản lĩnh, vậy mà cũng có thể vào được trong này?" 

Cái gì mà vào được trong này? Tôi có chút nghe không hiểu, nhưng nghe giọng điệu của hắn ta thì cũng không phải là lời hay ho gì. 

Nhưng hôm nay là tiệc sinh nhật của Mộ Hồng Nhan, cũng không thích hợp phát sinh ra xung đột. 

Tôi đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lộ ra một nụ cười thản nhiên, không thèm nhìn hắn, trực tiếp nhấc chân lướt qua hắn và đi vào biệt thự. 

Bên trong biệt thự còn được trang trí xa hoa và tinh tế hơn ngoài sân, toàn bộ đều có thể dùng từ kim bích huy hoàng để diễn tả, thậm chí ngay cả bộ đồ ăn trên bàn đều được làm bằng thủy tinh, rõ ràng có thể nhận ra người phụ trách tổ chức tiệc đã hết sức có tâm, hơn nữa còn có ban nhạc chuyên môn được mời tới đang diễn tấu âm nhạc nhẹ nhàng và thư giãn. 

Tôi liếc mắt một cái liền thấy được Mộ Hồng Nhan đang ngồi ở trên ghế sô pha. 

Thân là nhân vật chính của ngày hôm nay, nên cô ấy ăn mặc rất rực rõ, giống như một cô công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy, đặc biệt là chiếc váy lụa đuôi dài 

màu trắng kia, càng làm cho khí chất của cô ấy càng thêm xuất chúng, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành. 

Lúc này trong biệt thự đã tụ tập rất đông người, có bạn học thời trung học mà tôi cũng quen biết, cũng có bạn học thời đại học của Mộ Hồng Nhan và các đồng nghiệp hiện tại, bởi vì tôi đã nhìn thấy được Lý Quyên, chính là cô đồng nghiệp bên cạnh Hồng Nhan lúc tôi tìm cô ấy mua xe ở cửa hàng 4S. 

Điều kỳ lạ là ngoài những người này, còn có một bộ phận nam nữ tụ tập ở bên kia. 

Những người này đều có bộ dạng tài trí hơn người, bất kể là quần áo hay cách ăn mặc, hay là cách ăn nói và khí chất, đều khác biệt hoàn toàn so với những người khác, dùng ánh mắt rụt rè nhưng cao ngạo đánh giá các bạn học và đồng nghiệp của Mộ Hồng Nhan, trong mơ hồ còn cảm nhận được một chút chán ghét và khinh thường. 

Quan trọng hơn là, nhìn bộ dạng của Mộ Hồng Nhan có vẻ như cũng không quen biết với những người này. Lúc này Mộ Hồng Nhan đang bị một đám con gái vây ở chính giữa líu ríu nói chuyện phiếm, hẳn là các bạn thân có quan hệ khá tốt với cô nàng. 

Chỉ thấy những cô gái đó và Lý Quyên đồng thời tỏ vẻ khiếp sợ và hâm mộ, cảm thán nói: "Trời ạ, nơi này cũng quá xa hoa đi! 

“Không sai, đã sớm nghe nói khu biệt thự Phong Đình 

là khu biệt thự cao cấp nhất của Lôi Trạch, không nghĩ tới bên trong lại xa hoa như vậy, quả thực vượt quá sức tưởng tượng của tôi." 

“Tôi ngây ngốc ra rồi đó, Hồng Nhan, bữa tiệc sinh nhật lần này của cậu cũng quá phô trương đi mất!" 

“Đừng nói tiệc sinh nhật, nếu như hôn lễ tương lai của tôi có thể xa hoa như vậy, tôi cũng đã mãn nguyện rồi!" "Mấu chốt là... các cậu hãy nhìn xem những người bên 

 

đó kìa, tất cả đều là phú nhị đại nhà giàu của Lôi Trạch chúng ta! Trong đó có một người tôi đã gặp qua, là con gái của ông chủ chúng ta, lúc bình thường rất kiêu ngạo, cũng không thèm để mắt đến những nhân viên như chúng ta. Nhưng hôm nay những công tử tiểu thư này lại cố ý tới tham gia tiệc sinh nhật của Hồng Nhan, cậu quả thực rất lợi hại nha!" 

Biệt thự Phong Đình Lệ chiếm diện tích hơn một ngàn 

mâu, cũng chỉ có sáu mươi sáu tòa biệt thự, được xưng là khu nhà giàu cao cấp nhất tại Lôi Trạch, người bình 

thường đừng nghĩ tới việc có thể tổ chức sinh nhật ở một nơi xa hoa như vậy, thậm chí ngay cả việc đi vào trong đã không dễ dàng gì. 

Mà tòa biệt thự số 56 này, trên dưới ba tầng, tổng cộng hơn một ngàn mét vuông, còn có hoa viên trước sau và bể bơi, đối với những người bạn học và đồng nghiệp của Mộ Hồng Nhan mà nói, đích thật là nơi xa hoa khó có thể tưởng tượng được. 

Cả đám phụ nữ liên tục tỏ ra kinh ngạc và cảm thán, nhưng ngược lại thần sắc của Mộ Hồng Nhan có vẻ không vui mừng như trong tưởng tượng của tôi. 

“Tôi nào có lợi hại như vậy, biệt thự này do một người bạn cho tôi mượn thôi, tiệc tùng cũng là cô ấy hỗ trợ sắp xếp." 

Mộ Hồng Nhan lắc đầu nhẹ giọng nói:" Tôi... thật ra tôi cũng cảm giác có chút không thích hợp cho lắm, ở hoàn cảnh này tổ chức tiệc sinh nhật, hình như có chút quá phô trương." 

“Cậu không phải là đang giả khiêm tốn rồi sao, Hồng Nhan!” Lí Quyên cười hihi nói: "Tôi biết người bạn kia của cậu, Cố Linh Huyên tiểu thư nhà họ Cổ, ông nội của cô nàng chính là hiệu trưởng đại học Lôi Trạch, trong nhà cũng thuộc loại rất có tiền!” 

"Tôi nghe nói Cố Linh Huyện có một người anh họ, 

hình như đang theo đuổi hồng nhan? Vừa rồi còn nhìn thấy anh ta ở đây, mặc một bộ âu phục màu trắng, bộ dạng cũng không tệ lắm.” 

“Chậc chậc, thật hâm mộ Hồng Nhan của chúng ta quá đi, chỉ cần nhẹ nhàng gật đầu là có thể trực tiếp giả vào hào môn, trở thành phu nhân nhà giàu." 

“Các cậu đừng nói mò, tôi và anh họ của Cố Linh Huyên không có bất kì quan hệ gì." Mộ Hồng Nhan nhíu mày, có vẻ có chút bất đắc dĩ. 

Tôi từ xa xa nhìn thấy Mộ Hồng Nhan, nhưng thấy cô nàng không phát hiện ra tôi, liền tính đi qua đó để chào hỏi cô ấy. 

Ai ngờ vừa mới nhấc chân, liền có một bóng người đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện, ngăn ở trước mặt tôi. 

Lý Uyển Uyển? 

Tôi có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt này. 

Lý Uyển Uyển cũng là bạn học thời trung học của tôi và Mộ Hồng Nhan, nhưng cô ấy là bạn thân của Trình Niệm Niệm, mà Trình Niệm Niệm từ thời trung học đã không hòa thuận với Mộ Hồng Nhan rồi, cho nên trong ấn tượng của tôi, cô ấy hắn là sẽ không đến tham gia tiệc sinh nhật của Mộ Hồng Nhan mới đúng. 

Nếu Lý Uyển Uyển ở đây, chẳng lẽ Trình Niệm Niệm 

cũng tới đây sao? 

Tôi theo bản năng mà nhìn trái nhìn phải, dù sao hai người này từ trước đến nay đều như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT