Cửu Chấn lái xe đến công ty, 30 phút sau thì Thụy Ly dậy, cô chuẩn bị đến gặp vị bác sĩ kia.
...Tại phòng khám...
Vị bác sĩ ôn tồn hỏi:
- Sao? Con có vấn đề gì với các kí ức mình đã nhớ ra?
Thụy Ly hít 1 hơi dài, cô chầm chậm nói:
- Con.. chắc chắn rằng.. toàn bộ những kí ức con nhớ ra sẽ khiến người bất ngờ...
Cô bắt đầu kể ra toàn bộ chuyện, từ lần quay trở về từ Anh, đến gặp Cửu Chấn và những lần anh có thái độ vô cùng lạ với cô, kể cả những chuyện dạo gần đây. Từ đó cô mới lần ra các kí ức, nhắm mắt nhớ lại và kể ra cho vị bác sĩ kia. Cô tường thuật lại 1 cách chắc chắn, Cửu Chấn ở công ty đeo tai nghe, anh chống tay cằm, mắt nhắm lại, cô không biết rằng mình đang bị anh nghe lén, theo dõi mọi hoạt động. Cho đến khi hết chuyện, vị bác sĩ kia có phần hơi hoang mang, nói:
- Vậy... giờ con có ý định gì chưa? Ta thực sự lo lắng cho con... Theo như câu chuyện con kể và những mảng kí ức con nhớ lại, ta nghĩ chắc rằng cậu ấy có vấn đề về mặt nhân cách và chắc cũng gặp chấn thương tâm lí mới dẫn con người ta đến những hành động như vậy...
Thụy Ly nhẹ nhàng lắc đầu:
- Con.. con không rõ... Hay đây là 1 sự hiểu lầm.. Con rối quá... Tạm thời con sẽ âm thầm tìm hiểu, con kể với người để giải tỏa hết những mớ lộn xộn trong đầu con mấy ngày gần đây...
Vị bác sĩ cầm lấy tay Thụy Ly vẻ an ủi, nói:
- Ngay khi ngày con tai nạn cho đến lúc tỉnh, ta luôn đồng hành cùng con trong suốt khoảng thời gian khôi phục trí nhớ... Nhất định nếu có chuyện gì không ổn, con phải báo ta nhé Thụy Ly....
Cô gật đầu, bắt đầu rời về. Không hiểu sao khi nhìn bóng lưng cô rời đi khỏi cửa lần này, vị bác sĩ kia có cảm giác lạ khó tả, như thể đây là lần gặp cuối cùng của ông và cô. Trời chiều chiều, cô đi dạo trên vỉa hè, ngay dưới là 1 chiếc hồ lớn, phản chiếu bóng mặt trời tà tà xuống mặt nước sóng sánh. Thụy Ly đi lại gần, nhìn dòng nước êm đềm kia, cô ngoài sợ rắn, các loài bò sát còn có chứng sợ nước. Cô không dám đi bơi ở bể hay lội nước bất cứ bơi đâu. Nhìn chiếc hồ to lớn với mặt nước phẳng lặng, không thể biết bên dưới có những thứ sâu xa gì, chỉ biết nó ẩn chứa 1 quá khứ bị tra tấn của Thụy Ly trước đây. Lần bỏ trốn này chưa rõ trong kí ức của Thụy Ly, chỉ biết rằng lần ấy là lần cô bỏ trốn thứ 3, lại không thành, Thụy Ly là Tuê Mạn lúc bấy giờ bị bắt lại. Đem vào 1 căn phòng không có bất cứ con vật gì hết, chỉ đơn giản là 1 bể nước trong to lớn. Tuê Mạn bị trói chặt ở giữa, có 1 cần trục lớn ở giữa, nó có nhiệm vụ là nâng đỡ dây trói người Tuê Mạn lên xuống. Cô bị bịt mắt, băng dính dán chặt bên mồm, dây kéo buộc chặt người, hai tay còng chặt phía sau. Cửu Chấn ngồi trước bể, kê ghế và 1 cái bàn, nhàn nhã vuốt ve con rắn nhỏ đằng sau cổ. Anh cất giọng trầm đục lên tiếng:
- Bắt đầu đi....
Ngay sau đó, trục cần hạ thẳng dây kéo xuống, cả người Tuê Mạn chìm sâu xuống bể nước, áp suất nước dồn nén lại nơi đáy, Tuê Mạn vùng vẫy, cố ẩn chân ngoi lên nhưng thành bể cao, hai tay bị trói chặt khiến cô khó di chuyển lên. Nước trong bể dần dần tràn vào trong phổi, cô như hấp hối. 1 lúc sau Tuê Mạn được kéo lên ngay, cần trục thả bộp cô xuống đất, cú đáp đất mạnh khiến nước lại ồng ồng tuôn ra, băng dính nơi miệng được bóc ra, Tuê Mạn nằm rạp nôn ọe không thôi. Vừa thở lại được 1 chút, Tuê Mạn lại bị trói chặt lại, cô kháng cự, la hét lớn:
- Không.. Buông tôi ra... Cửu Chấn... Anh điên rồi... Buô...
Lời nói chưa hết thì Tuê Mạn lại bị buộc vào cần trục trở lại, cô tiếp tục bị nhấn lên dìm xuống, chưa kể có cả những lúc truyền điện vào bể khiến cả người Tuê Mạn co giật đầy đau đớn trong nước. Màn hành hình kéo dài 1-2 tiếng cho đến lúc tưởng như cô đã ngạt nước mà chết. Cho đến sáng tỉnh dậy, bác sĩ chuẩn đoán Tuê Mạn bị phù phổi cấp, toàn bộ phần phổi bị đè hơi nặng khiến nó đang dần sưng phù nội tạng trong.