Xe nhanh chóng dừng lại trước một cánh cổng rào lớn bằng sắt.
Xung quanh vắng vẻ vô cùng.
Kho vũ khí xây dựng trên một mảnh đất vô cùng lớn, xung quanh hoang vắng.
Do mạt thế không người dọn dẹp nên khung cảnh đổ nát tiêu điều, cỏ dại đã mọc cao đến ngang thân người.
Kho vũ khí này trước mạt thế Tần Thương cũng không để lại nhiều người ở đây.
Bởi vì cửa của nó được xây dựng nên từ kim loại vô cùng cứng rắn, bên cạnh đó còn được lắp đặt khoá điện tử sử dụng pin vĩnh cửu.
Nếu cứng rắn dùng sức mạnh để phá cửa thì hệ thống tự động bên trong sẽ phát nổ, cả kho vũ khí chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi mà nổ tung, mọi thứ toàn bộ sẽ bị tiêu hủy.
Nhân viên bảo vệ kho vũ khí sau khi mạt thế đến người thì chạy trốn, kẻ thì trở thành zombie bị người sống sót giết chết.
Nên bây giờ, bên trong không có một bóng người.
Cổng rào mở toang nên xe trực tiếp lái vào bên trong khoảng sân rộng lớn.
Kho vũ khí được chia thành hai toà nhà.
Một toà là nơi chứa vật dụng, nơi ở của nhân viên.
Toà nhà còn lại chính là nơi chứa vũ khí được khoá bằng khoá điện tử.
Bên trong đây tuy không thấy bóng người nhưng mọi người kì lạ đều cảm nhận được có nhiều ánh mắt đang theo dỗi bọn họ.
Tần Thương quan sát chăm chú vào toà nhà nơi chứa vật dụng.
Hắn nhìn thấy bóng người chạy qua, mày hắn hơi nhíu lại:
" Cẩn thận một chút, ở đây có người".
Nhìn theo tầm mắt của Tần Thương, Tống Thực lên tiếng:
" Xem ra cũng không có ý tốt gì, kho vũ khí này coi bộ được rất nhiều người mong muốn có được".
Tuy vậy, họ vẫn mở cửa bước xuống xe.
Tần Thương không an tâm để một mình Danh Yển lại trong xe nên lấy một tấm chăn mỏng đắp kín người cậu rồi bế ra ngoài.
Danh Yển được Tần Thương dùng một tay nhẹ nhàng bế lên, mặt cậu áp vào lòng ngực của hắn, trong vô thức mà cọ cọ vài cái.
Tần Thương bị hành động bản năng của cậu đả động, trong lòng như có một sợi lông ngỗng nhẹ nhàng phớt qua, cả trái tim đều theo đó mà dần mềm nhũng.
Cả nhóm khoá kĩ xe, bước đến cửa kho vũ khí.
Phan Huân kiểm tra thì cánh cửa vẫn còn hoạt động bình thường.
Tần Thương dùng một tay bế Danh Yển lại gần, hắn dùng một tay còn lại nhập vào một chuỗi mật mã phức tạp.
Cánh cửa nhanh chóng "tích" một tiếng, sau đó ầm ầm mở ra.
Khung cảng phía sau cánh cửa dần xuất hiện.
Bên trong toàn là vũ khí được sắp xếp ngăn nấp, số lượng rất lớn, còn có 4 chiếc xe đã được cải tạo qua giống như xe bọc thép bọn họ đang dùng.
Mọi thứ đều chưa từng có dấu hiệu bị đụng chạm qua.
Tần Thương bảo nhóm người Phan Huân nhanh chóng thu dọn vũ khí vào không, gian tranh thủ thời gian đến biệt thự Tần gia nghỉ ngơi.
Còn Hắn thì ôm Danh Yển đứng ở cửa canh chừng.
Bọn người chốn ở toà nhà bên kia đã không chờ được nữa.
Một kho vũ khí lớn như thế, nếu có nó trong tay, bọn chúng có thể tha hồ mà tung hoành ngang dọc trong mạt thế này.
Sau khi mạt thế bùng nổ, bọn chúng đã tình cờ phát hiện được kho vũ khí này nhưng làm cách nào cũng không lấy được vũ khí bên trong.
Nên dứt khoát ở lại nơi đây, chờ có người phá được cửa sẽ đi ra cướp vũ khí.
Bọn chúng có hơn 20 người, hơn một nửa trong số đó là người có dị năng.
Nhóm người Tần Thương chỉ có 5 người cho nên bọn chúng không hề sợ hãi mà xông ra ý định cướp lấy đống vũ khí.
Tên cầm đầu là một gã đàn ông cao lớn dáng vẻ hung ác, đầu gã trọc lóc, hai bắp tay đầy hình xăm rồng phượng, trên mặt còn có một vết sẹo lòi kéo dài từ trán xuống tới đuôi mắt.
Gã ta là một tên tội phạm giết người khét tiếng bị tống vào tù.
Khi mạt thế bùng nổ thì thức tỉnh dị năng, nhân lúc nhà tù hỗn loạn mà dẫn theo đám đàn em trong tù bỏ trốn ra ngoài.
Bọn chúng nhanh chóng bao vây bên ngoài cánh cửa.
Gã ta khà khà cười lớn một tràng dài, giọng nói ồm ồm oanh tạc:
"Mẹ nó, hôm nay vận may của tao cuối cùng cũng đến, chờ đợi ở đây lâu như thế cũng có thể đem kho vũ khí này thu vào trong tay rồi".
Đám đàn em của gã vội vàng lớn tiếng ồn ào nói hùa theo, hoàn toàn không để Tần Thương đang đứng ở cửa vào mắt.
Mặt Tần Thương lạnh tanh vô cảm mà nhìn bọn chúng.
Danh Yển đang nằm trong lòng hắn bị âm thanh ồn ào của bọn chúng đánh thức.
Cậu lim dim mở mắt, đôi mắt mơ hồ quay sang hướng âm thanh phát ra.
Khuôn mặt luôn áp vào ngực Tần Thương lúc này hoàn toàn xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Gã đàn ông mặt xẹo nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cậu, trong mắt toàn là ngạc nhiên sau đó bị thay bằng vẻ mặt háo sắc ghê tởm.
Tần Thương bắt gặp ánh mắt của gã ta, trong mắt càng lạnh lùng, nhìn bọn chúng như nhìn người chết.
Hắn nâng tay áp mặt Danh Yển vào ngực mình, nhẹ giọng nói vào tai cậu:
" Có khó chịu hay không, không cần để ý đến bọn chúng, đợi một lát nữa chúng ta sẽ về biệt thực của Tần gia tại thành phố này để nghỉ ngơi".
"Em ngủ thêm chút nữa, mở mắt ra thì đã đến nơi rồi".
Danh Yển bị sốt làm cho đầu óc một mảnh mơ hồ, hỗn loạn.
Cậu không thể suy nghĩ gì nhiều nên chỉ nhẹ gật đầu với Tần Thương xem như đáp lại hắn.
Nhóm người Lục Tử Tự nghe động tĩnh ồn ào ngoài cửa nên vội chạy ra đây để xem tình hình.
Gã mặt sẹo thấy hai người Tần Thương không quan tâm đến mình, gã giận dữ ác độc nhìn Tần Thương, to miệng quát mắt:
"Bà nó, bọn mày khôn hồn thì giao đống vũ khí cho tao, tao sẽ thiện lương mà tha cho chúng mày một mạng".
"Nếu không....khà khà...!hôm nay tao cho chúng mày thử cảm giác làm thức ăn cho zombie một lần".
- Nói xong gã còn nhe cặp răng ố vàng đắc ý cười to vài tiếng.
Bọn đàn em theo sau gã tham lam nhìn vào vũ khí chất đầy bên trong.
Chỉ cần gã mặt sẹo ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ ngay lập tức xông lên cướp vũ khí.
Cười xong hai tiếng, gã còn nhìn chằm chằm vào Danh Yển đang nằm trong lòng Tần Thương bằng ánh mắt thèm thuồng, ghê tởm.
_______________
Alo alo, chương sau tính cách hung ác của đại boss online lên sàn °.°.