Mắt Tần Thương đã đỏ ngầu bởi tơ máu.
Hắn nhẹ nhàng ôm cả cơ thể nóng bừng của nhóc con vào trong lòng.
Người trong ngực suy yếu vô cùng nhưng vẫn có thể phát hiện chuyển động nhẹ nhàng phập phồng lên xuống ngay vị trí trái tim.
Thật may mắn bảo bối nhỏ của hắn vẫn còn sống, cuối cùng hắn cũng tìm được cậu.
Ba người Lục Tử Từ đỏ cả mắt, cuối cùng cũng tìm thấy Danh Yển, thật tạ ơn trời đất.
Tần Thương nhanh chóng kiểm tra cơ thể Danh Yển.
Trên tay cậu tuy đã được băng bó nhưng rất sơ xài, máu đã thấm ướt cả băng gạc.
Tim Tần Thương đau như ai đó dùng dao rạch một đường.
Hắn gấp gáp hô lớn tên Phan Huân.
Phan Huân cũng không chậm trễ thời gian, cậu ta lấy từ trong không gian ra băng gạc và thuốc khử trùng, sau đó ngồi xuống giúp đỡ Tần Thương xử lý vết cắn ghê người trên tay Danh Yển.
Tiết Y Đoan ngạc nhiên nhìn người đàn ông hung ác ôm Danh Yển vào lòng bằng sự dịu dàng nhất, tay hắn cẩn thận mà băng bó vết thương cho người đang nằm trong lòng.
Cánh tay nhè nhẹ lau đi vết bẩn và nước mắt trên mặt Danh Yển, sau đó còn nhẹ nhàng yêu thương hôn khắp khuôn mặt của cậu.
Hình như Tiết Y Đoan có thể đoán ra người này là ai rồi.
Danh Yển hôn mê vẫn còn lẩm bẩm cái tên Tần Thương.
Danh Yển từng nói qua, cậu đang tìm kiếm một người, là người thương của cậu.
Có lẽ người đàn ông cao lớn trước mặt chính là người đó.
Tiết Y Đoan lựa lời, sau đó rụt rè lên tiếng:
" Anh...anh là Tần Thương đúng không".
Tần Thương không đáp lời nên Phan Huân đành trả lời thay.
Tiết Y Đoan sau khi đã xác định mới nói tiếp: " Thật xin lỗi, Danh Yển vì....vì cứu tôi mà bị zombie cắn, nhưng may mắn vaccine có hiệu quả với cơ thể em ấy nên bây giờ đã không đáng lo ngại..."
Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị ánh mắt đáng sợ của Tần Thương nhìn qua, ánh mắt ấy như muốn ngay lập tức bóp chết cô, vì cô mà Danh Yển mới thành ra bộ dạng này.
Đúng lúc bầu không khí đang ngưng động đáng sợ thì người đang trong lòng Tẩn Thương rên rỉ một tiếng.
Tần Thương ngay lập tức quay sang, Danh Yển vẫn mê man không tỉnh, nhưng cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc và vòng tay ấm áp của người nọ nên trong cơn mơ hồ mà rút người càng sâu vào lòng Tần Thương.
Hai tay nắm chặc vạt áo trước ngực hắn không buông.
Nước mắt lại tiếp tục chảy xuống, giọng nói run rẩy pha lẫn một chút sợ hãi gọi tên hắn:
" Tần Thương.....đau.....em đau...".
Tần Thương cũng sắp không giữ được bình tĩnh, dịu dàng ôm cậu càng chặc.
Đôi môi dịu dàng hôn lên trán, lên hai gò má cậu, nhỏ giọng an ủi:
" Ngoan, đã không sao rồi, không phải sợ, có tôi ở đây, tôi tìm được em rồi".
Danh Yển như là nghe thấy giọng của Tần Thương, hai tay vô thức càng nắm chặc áo hắn hơn nữa, cuối cùng như đã an tâm mà chìm vào hôn mê.
Tiết Y Đoan nhìn thấy cảnh này, cô lấy hết can đảm lên tiếng:
" Tuy vaccine có hiệu quả với Danh Yển, nhưng bây giờ em ấy lại sốt và hôn mê, không thể cứ như vậy được.
Phải tìm một nơi an toàn, đầy đủ điều kiện để chăm sóc em ấy mới là tốt nhất"
Tần Thương nhìn nhóc con trong lòng, ánh mắt dịu dàng đông đầy tình yêu.
Hắn cẩn thận bế cậu lên che chở trong lòng, nói với ba người Lục Tử Tự:
" Chúng ta lập tức về căn cứ Chu Bắc".
Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Ba người Lục Tử Tự cũng nhanh chân chạy theo sau.
Ở đây cách Chu Bắc bốn ngày đường.
Nhưng nếu bọn họ không ngừng không nghỉ đi cả ban đêm thì chỉ cần chưa đến hai ngày sẽ về đến căn cứ Chu Bắc.
Phải tranh thủ thời gian nhất có thể.
Tiết Y Đoan nhìn bọn họ nhanh chóng rời đi thì không biết phải làm gì.
Cô không dám xin bọn họ mang mình theo, nhưng ở lại đây lại rất nguy hiểm, với lại cô cũng không an tâm sức khoẻ của Danh Yển.
Tiết Y Đoan vô cùng rối rắm.
Mọi người đã ngồi vào xe, Lục Tử Tự thì còn đang đứng trước cửa xe, ánh mắt cậu ta nhìn Tiết Y Đoan khó hiểu:
" Cô làm gì vậy, còn không nhanh trèo lên xe, muốn bị bỏ lại hả?"
Tiết Y Đoan hoàn hồn, vội vàng chạy ra trèo lên xe, liên tục hướng bọn họ nói lời cảm ơn.
Cũng không phải là Lục Tử Tự tự ý quyết định, cậu ta đã được Tần Thương ngầm cho phép.
Cô gái này nói được Danh Yển cứu, tuy nhiên vẫn chưa biết là nói thật hay nói dối.
Vậy thì mang theo cùng trở về, đợi đến khi Danh Yển tỉnh lại sẽ có đáp án.
Tần Thương nâng niu ôm thiếu niên vào ngực.
Suốt cả đoạn đường hắn đều ôm cậu trong lòng.
Tự tay cho cậu ăn và uống thuốc.
Trên đường Danh Yển có mơ màn tỉnh lại một lần, nhưng cậu chỉ mở mắt vài giây sau đó lại tiếp tục mê man.
Tần Thương lo lắng vô cùng, ba người Lục Tử Tự cũng càng lúc lái xe càng nhanh.
May mắn trên đường không gặp rắc rối gì lớn.
Hai ngày sau bọn họ thuận lợi lái xe vào địa phận thành phố Chu Bắc.
Phía trước xuất hiện một bức tường được xây dựng vô cùng kiên cố cao tới hơn 20m.
Bức tường này được xây dựng bao quanh toàn bộ căn cứ, bảo vệ không gian bên trong.
Căn cứ Chu Bắc là căn cứ lớn nhất phía bắc, diện tích bao trùm hơn nữa thành phố Chu Bắc, bên trong chính là một quốc gia thu nhỏ, điện cũng được phủ khắp căn cứ.
Bao quanh là hai lớp tường được xây dựng kiên cố.
Người từ bên ngoài muốn vào trong căn cứ phải tiến hành đăng ký, nộp một lượng lương thực theo quy định.
Sau đó sẽ được tiến vào bên trong vách tường đầu tiên.
Người đi vào sẽ được lấy máu tiến hành xét nghiệm đo lường để phát hiện virus.
Sau đó, trong một ngày nếu không có dấu hiệu của virus zombie sẽ được tiến vào bên trong vách tường thứ hai của căn cứ.
Chiếc xe của bọn họ dừng lại trước một cánh cửa kiên cố rắn chắc được làm từ kim loại cứng rắn nhất.
Bên trong cánh cửa có người thay phiên nhau canh gác, trong đó cũng có người của Tần gia.
Thủ hạ của Tần gia nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, vội vã thông báo cho ông nội và cha của Tần Thương.
Sau đó lập tức ra đón.
Tần gia là thế lực lớn nhất trong căn cứ Chu Bắc song song thế lực của quân đội.
Hai bên từ khi mạt thế đến đã bắt tay hợp tác cùng nhau trao đổi lương thực và vũ khí.
Xe vừa dừng lại Tần Thương đã vội vàng bế Danh Yển bước xuống.
Sau đó dẫn đầu đi vào cánh cửa nhìn khá đặc biệt ở cạnh bên cửa chính.
Người đàn ông là cấp dưới của Tần gia đi ra đón bọn họ.
Ông ta nhìn thấy khí tràng đáng sợ của Tần Thương cũng không dám hó hé gì, im lặng dẫn đường cho bọn họ.
Tần Thương quay sang trầm giọng nói với ông ta:
" Thông báo cho người chuẩn bị kĩ càng để tiến hành chữa trị, nhanh một chút".
Người đàn ông vội vàng đáp vâng, không dám hỏi nhiều..