Trong xe im lặng một lúc lâu.
Danh Yển lấy hết can đảm đánh vỡ bầu không khí im lặng này.
Cậu nhìn Tần Thương, vì đôi môi hơi mím lại mà hai lúm đồng tiền bên má càng hiện rõ, nhìn chỉ muốn véo một cái thật mạnh:
" Anh....à anh là Tần Thương đúng không, ờ thì....lúc trước là em không đúng, thật sự rất xin lỗi, lúc đó em còn trẻ người non dạ nghe lời xúi giục của người khác, tính tình bất đồng trỗi dậy mới trốn đi.
Anh đừng để bụng nhé!!”.
Cậu ngập ngừng giây lát, đầu cúi thật thấp lí nhí nói lời xin lỗi, bộ dáng mười phần học sinh ngoan đang nhận sai khi bị giáo viên trách phạt.
Vì tránh để đại boss ghim, cậu đã nhún nhường hết cỡ rồi đấy, cuộc sống dưới mái hiên người khác thật không dễ dàng gì mà.
Danh Yển quyết tâm trong lòng, sau khi đến được căn cứ Chu Bắc cậu sẽ tận lực không bao giờ muốn gặp lại boss phản diện này nữa.
" Chỉ một câu xin lỗi suông thôi sao, không có thành ý" - Tần Thương quan sát vẻ mặt nhăn nhó của cậu, môi hơi nhếch, hắn lười biếng ngã người dựa lưng vào ghế, khuông mặt góc cạnh toát ra hơi thở đàn ông ngập tràn.
Bị ánh mắt của Tần Thương nhìn chằm chằm làm cho tim Danh Yển nhảy loạn xạ, sợ lời nói của mình không làm cho người đàn ông trước mặt vừa ý.
Danh Yển rất muốn nói hay là lấy thân chuộc lỗi cũng được nhưng cậu không dám nên đành thôi.
Sau đó cậu cắn răng lấy một nửa hoa quả trong không gian ra đẩy về phía hắn, cậu trồng ra mấy loại hoa quả này cũng rất mệt đấy có biết không.
Rất nhiều trái cây gôm lại thành một đống nhỏ:
" Đại ca nhận trái cây, bỏ qua cho em nhé!!"
Tần Thương đúng thật là muốn cười, hắn chỉ thuận miệng mà nói một câu, không ngờ lại thấy dáng vẻ khúm núm này của cậu, tiểu hôn phu hắn cứu chỉ vì kho lương thực bây giờ đang cầu xin hắn bỏ qua chuyện cậu muốn từ hôn mà bỏ trốn.
Dáng vẻ dâng hoa quả này không khác gì đang dùng bảo bối của mình mà hối lộ hắn, chỉ mong hắn bỏ qua.
Rõ ràng trông hắn cũng đâu quá hung hăng.
Từ lúc cứu cậu đến bây giờ, hắn cũng chưa ác độc hành hạ gì cậu nhưng nhóc đáng thương này trông có vẻ sợ hắn vô cùng.
Ngược lại, thái độ khi đối với bọn Lục Tử Tự thì vẫn vô cùng bình thường.
Dường như cảm thấy không đủ, cậu còn nhích người lại gần hắn thêm một chút, giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai:
" Có được hay không?"
Tần Thương từ trước đến nay vẫn luôn thích người cùng giới, nếu không lúc trước hắn cũng không dễ dàng chấp nhận hôn ước với Danh gia.
Nhìn Danh Yển ngay lúc này, không thể phủ định đây chính là dáng vẻ mà hắn thích nhất.
Thiếu niên làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, trước mặt hắn thì ngoan ngoãn cứ như học sinh tiểu học.
Làm cho hắn muốn nặng lời cũng không tìm được lời lẽ hung hăng nào.
Tần Thương thu hồi tầm mắt, khoanh tay trước ngực không nhìn Danh Yển nữa, lên tiếng:
" Cất đi, tôi cũng không thiếu thức ăn đến nỗi mà phải tranh giành đồ ăn với em".
Giọng điệu lúc này nhẹ hơn rất nhiều.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, cũng không nói chuyện nữa.
Tống Thực tiết nuối nhìn Danh Yển hớn hở thu hoa quả vào không gian, Danh Yển không chịu nổi ánh mắt của cậu ta nên lấy một chùm nho đưa cho ba người.
Đổi lại trên tay cậu lại xuất hiện thêm một hộp bánh xốp.
Cuối cùng ai tâm trạng cũng đều vui vẻ!!.