22.
Đến thành phố Tân Hải, sau khi nghỉ ngơi một lát, thầy Cảnh dẫn chúng tôi đi xem phòng thi.
Trường học và khách sạn nơi chúng tôi ở gần biển, chỉ cần mở cửa sổ trong khách sạn là có thể cảm nhận được gió biển mang chút vị mặn.
Khoảng chín giờ tối, tôi và Vương Miêu Miêu đang rửa mặt trong phòng thì Tạ Nam Nam gõ cửa phòng: "Tư Dao, có rảnh không, mình có chuyện muốn nói với cậu."
"Có gì thì nói ở đây không được sao?"
Tạ Nam Nam có chút khó xử nhìn Vương Miêu Miêu: "Vẫn là ra ngoài nói thì hơn."
"Cậu đợi chút, tôi thay đồ."
Tôi gửi một tin nhắn cho Lục Nhất: "Tạ Nam Nam đến tìm mình, nói có chuyện muốn nói, mình giờ phải ra ngoài với cô ấy."
Lục Nhất nhanh chóng trả lời, "Chú ý an toàn, mình sẽ đứng ở xa xa theo dõi các cậu."
Mở camera ẩn trong chiếc ghim cài áo, tôi theo Tạ Nam Nam ra khỏi khách sạn.
Tối nay gió rất lớn, Tạ Nam Nam lặng lẽ đi phía trước, sóng biển đập vào lan can, tôi bỗng nhiên có chút bất an.
"Được rồi, đừng đi nữa, nói ở đây đi." Tạ Nam Nam quay đầu nhìn tôi: "Tư Dao, mình biết nói ra điều này có thể hơi quá đáng, nhưng mình thực sự không còn cách nào khác, cậu có thể... ngày mai đừng tham gia thi được không..."
Tôi ngạc nhiên: "Tạ Nam Nam, cậu biết mình đang nói gì không?"
Tạ Nam Nam cắn môi; "Tư Dao, mình biết, nhà cậu rất khá giả, dù cậu không tham gia cuộc thi này, sau này cậu vẫn có thể đỗ vào một trường tốt, nhưng đối với mình, đây là cơ hội duy nhất để mình có thể được cộng điểm. Lên lớp 12 mình không thể dành nhiều thời gian để chuẩn bị cho cuộc thi nữa, vì vậy xin cậu..."
Tôi tức giận cười, "Vậy nên cậu nghĩ rằng tôi đang cản trở cậu? Ai cho cậu tự tin nghĩ rằng nếu tôi không tham gia thi thì cậu sẽ có cơ hội giành giải nhất vậy?"
Tạ Nam Nam gần như run rẩy hét lên, "Nhưng đây là cậu nợ tôi! Trước đây cậu liên tục bắt nạt tôi, nhốt tôi trong nhà vệ sinh, chặn tôi ở con hẻm sau giờ học, chẳng lẽ không nên trả giá sao!"
"Dựa vào đâu cậu muốn thay đổi, muốn tiến bộ, cậu liền có thể nhận được tài nguyên tốt, mọi người đều thích cậu, ngay cả Lâm Cảnh cũng nhìn cậu bằng con mắt khác, vậy tất cả nỗ lực của tôi trước đây thì tính là gì!"
"Tôi xin lỗi về những hành động sai trái trước đây đối với cậu, nhưng Tạ Nam Nam, điều này không liên quan gì đến việc tôi có đi thi hay không."
Tôi lạnh lùng nói: "Hơn nữa, cậu chẳng phải đã sai Thường Viễn trả thù tôi rồi sao, nếu không may mắn, tôi có lẽ đã biến mất khỏi thế giới này từ lâu rồi."
"Còn Hướng Phong, tên lưu manh từng quấy rối cậu, hắn ta thật sự đã mất mạng."
"Để tôi nghĩ xem, điều này có tính là xúi giục phạm tội không nhỉ?"
Tạ Nam Nam hét lên: "A— hắn ta đã lấy đi thứ quý giá nhất của tôi, hắn ta đáng chết!!!"
"Ngày mai tôi sẽ tham gia thi như dự định, cũng chúc cậu may mắn."
Tôi không muốn tranh cãi thêm với cô ta, muốn về khách sạn nghỉ ngơi sớm để ngày mai thi tốt.
Sau lưng vang lên giọng nói rít răng của Tạ Nam Nam: "Tống Tư Dao, là mày ép tao.”
23.
Trước khi mất đi ý thức, dường như tôi nghe thấy tiếng hét đầy tức giận của Lục Nhất.
Lần nữa mở mắt ra, diễn biến của sự việc đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của tôi.
Tôi và Tạ Nam Nam đều bị trói lại, dây thừng quấn quanh cổ. Tôi thấy Lục Nhất đứng không xa đối diện, nhìn tôi với vẻ lo lắng.
Thường Viễn cầm dao trong tay, đắc ý cười: "Nam Nam, cậu thuộc về tôi, tại sao luôn muốn ở bên Lâm Cảnh?"
"Lâm Cảnh sẽ đến ngay thôi, cậu nói xem, nếu chỉ có thể cứu một người, anh ta sẽ chọn cứu cậu hay cứu Tống Tư Dao? Hahaha, tôi rất mong đợi sự lựa chọn của anh ta đấy."
Lục Nhất hét về phía này: "Thường Viễn, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến ngay, nếu cậu thả họ ra bây giờ, chúng tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Thường Viễn khinh miệt nhìn cậu ta: "Mày đúng là đồ ngu."
"Hôm đó là tao đã đẩy Tống Tư Dao xuống hồ, sau khi cô ta chìm xuống, tao đợi bên bờ hồ mười phút, cô ta đáng lẽ đã chết rồi."
"Bây giờ cái người bò lên đây, không biết là người hay ma nữa, hahaha."
Tôi không dám nhìn phản ứng của Lục Nhất, tuyệt vọng nhắm mắt lại, Thường Viễn đúng là kẻ điên.
Lâm Cảnh thở hổn hển chạy đến đầu tiên: "Chuyện gì đang xảy ra thế này, Thường Viễn cậu đang làm gì vậy, mau thả họ ra."
"Ồ, đại thiếu gia của chúng ta đến rồi."
"Hôm nay chỉ một trong hai người họ có thể ở lại, người kia chỉ có thể ngủ mãi với biển cả."
"Lâm Cảnh, cậu chọn cứu ai?"
Lâm Cảnh nghiến răng: "Cả hai tôi đều sẽ cứu!"
Thường Viễn cười nhạo: "Đại thiếu gia, cậu phải nhanh chóng quyết định đấy, trong vòng 1 phút, nếu cậu không quyết định được, tôi sẽ đẩy cả hai xuống!"
"10 9 8 7 6 5 4 3 2——"
Lâm Cảnh nắm chặt tay, gân xanh nổi lên: "Tôi chọn Tống Tư Dao!"
Tạ Nam Nam oà khóc, "Không, tôi không muốn chết——"
Thường Viễn nhẹ nhàng vén tóc trên mặt cô ta: "Nam Nam, đừng khóc, trách chỉ trách em đã từ chối tôi, sau đó lại chọn Lâm Cảnh."
"Giờ đây, em lại muốn lợi dụng tôi để loại bỏ chướng ngại, Nam Nam của tôi ơi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy."
Cậu ta đẩy mạnh, khuôn mặt trở nên lạnh lùng: "Nếu không có được em, thì tôi chỉ có thể hủy hoại em thôi!"
Tạ Nam Nam hét lên khi rơi xuống biển, sợi dây quanh cổ tôi đột nhiên siết chặt.
Thường Viễn thực sự đã buộc tôi và Tạ Nam Nam lại với nhau!
Dây thừng ăn sâu vào cổ tôi, do thiếu oxy, đầu óc tôi choáng váng, tôi có thể cảm nhận được vẻ mặt tôi lúc này cực kỳ méo mó.
Thường Viễn dường như đứng bên cạnh quan sát tôi một cách thích thú, cậu ta nói với vẻ ngán ngẩm: "Đau đớn quá nhỉ, để tao giúp mày nhé."
Cậu ta kéo tôi lên, muốn đẩy tôi xuống biển, trong lúc hỗn loạn, tôi thấy Lục Nhất và Lâm Cảnh lao tới, cuối cùng, tôi vẫn mất thăng bằng và rơi xuống biển. Trước khi chìm xuống, tôi cảm nhận được một thân thể mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi…
24.
Những chuyện sau đó, tôi chỉ biết được qua lời kể của Vương Miêu Miêu khi tôi nằm trên giường bệnh.
Hôm đó cảnh sát và đội cứu hộ đến kịp thời, tôi, Lục Nhất, và Tạ Nam Nam đều được cứu lên.
Chỉ có điều, sau khi tỉnh lại, Tạ Nam Nam cứ lảm nhảm những điều vô nghĩa, dường như tinh thần không còn bình thường nữa.
Thường Viễn bị khống chế tại chỗ và tạm thời bị giam giữ trong trại tạm giam.
Lục Nhất ôm tôi rơi xuống biển, có lẽ đã va vào đá ngầm, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Lâm Cảnh tham gia cuộc thi như dự định, sau khi tôi tỉnh lại cũng có ghé qua một lần, nhưng tôi viện cớ mệt để cậu ta rời đi sớm.
Khi cơ thể hồi phục đôi chút, tôi chậm rãi bước sang phòng bệnh bên cạnh để thăm Lục Nhất.
Trên khuôn mặt cậu cũng có vài vết thương nhỏ, sắc mặt hơi tái, cậu yên lặng nằm trên giường bệnh.
Trong nguyên tác, nhân vật Thường Viễn sau khi Tống Tư Dao chết thì không xuất hiện nữa.
Khi biết được sự thật về cái chết của mình, tôi không hiểu tại sao một người có sự chiếm hữu mạnh mẽ đối với Tạ Nam Nam như Thường Viễn lại biến mất trong những tình tiết sau này.
Giờ tôi đã có suy đoán đại khái, sau khi Lục Nhất nghỉ học hẳn đã luôn điều tra nguyên nhân cái chết của Tống Tư Dao, cuối cùng cậu đã tìm ra Thường Viễn, không biết cậu đã dùng cách gì để khiến hắn ta phải chịu sự trừng phạt thích đáng.
Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng với sống mũi cao của Lục Nhất với sự lưu luyến.
Được một người tốt như Lục Nhất yêu thương, nguyên chủ thực sự rất hạnh phúc.
Bây giờ bị Thường Viễn nói toạc ra tôi không phải là nguyên chủ, tôi không biết phải đối mặt với cậu thế nào.
Đôi mắt của Lục Nhất động đậy, dường như sắp tỉnh lại, tôi có chút hoảng loạn, đứng dậy muốn rời đi.
Lục Nhất phát ra âm thanh yếu ớt: "Dao Dao, đừng đi."
Tôi lắp bắp: "Cậu... Cậu thấy thế nào rồi, để tôi gọi bác sĩ."
"Không cần." Lục Nhất lặng lẽ nhìn tôi, "Dao Dao, tớ muốn nói chuyện với cậu."
Tôi ngồi xuống, cảm thấy bồn chồn.
"Thực ra... Tớ đã cảm nhận được từ lâu, cậu không phải là Dao Dao ban đầu," Lục Nhất cười khổ: "Chỉ là, tớ luôn hy vọng, giữ cậu bên cạnh, một ngày nào đó có thể Dao Dao sẽ trở lại, sau này tớ thậm chí luôn tự lừa dối mình, rằng cậu chính là Dao Dao."
"Vì cảm giác ở bên cạnh cậu thực sự quá tuyệt vời, khoảng thời gian này, tớ thực sự rất hạnh phúc."
Tôi cúi đầu, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay: "Nhưng tôi không phải là cô ấy, tôi chỉ là một linh hồn lạc lối từ thế giới khác, không biết sao lại đến được cơ thể của cô ấy."
"Cô ấy rất tốt, cậu cũng rất tốt... xin cậu thay cô ấy, sống thật tốt trong thế giới này."
Tôi lấy hết dũng khí hỏi Lục Nhất: "Vậy hiện tại, cậu thích Dao Dao ban đầu hay là tôi bây giờ?"
Lục Nhất im lặng. Một sự im lặng đáng sợ, cuối cùng Lục Nhất chậm rãi trả lời: "Tớ... không biết, cho tớ chút thời gian, Dao Dao, tớ... tớ dường như đã không phân biệt được nữa rồi..."
Tôi cố gắng mỉm cười, không để nước mắt rơi thêm lần nữa: "Tôi hiểu rồi, cậu mau chóng hồi phục, tôi về trước đây."
Tôi đứng dậy định mở cửa rời đi, giọng nói trầm thấp của Lục Nhất vang lên: "Cậu có thể cho tớ biết tên thật của cậu không?"
Tay tôi nắm chặt tay nắm cửa: "Tống Noãn, tôi tên là Tống Noãn.”
25.
Phần kết
Sau đó, tôi chuyển trường và rời khỏi thành phố đó, mỗi ngày dành rất nhiều thời gian để học, dường như như vậy thì tôi sẽ không phải nhớ đến người đó nữa.
Kỳ thi đại học kết thúc, như mong đợi, tôi đã đỗ vào khoa Toán của Bắc Đại.
Ngày nhập học, tôi từ chối yêu cầu mạnh mẽ của bố mẹ muốn đi cùng, một mình kéo vali đến cổng trường Bắc Đại.
Tại cổng trường với những họa tiết điêu khắc tinh xảo, tôi nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Anh nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng đều.
"Tôi tên là Lục Nhất, rất vui được làm quen với bạn, Tống Noãn."
Tôi nhìn anh và cũng mỉm cười, "Bạn Lục Nhất, sau này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."