“Thế thì dễ rồi” của Tống Thành nói ra khiến cho Vũ Như ngượng chín cả mặt, không biết nên trốn vào đâu. Rốt cuộc hẳn nghĩ thế nào, cái gì dễ? Nguyễn Vũ Như: không dám ngước mắt lên nhìn một giây nào.
Đám phụ nữ không hiểu gì, hết nhìn Tống Thành lại nhìn sang sắc mặt đen dần của Tống Sơn. Là đàn ông, dĩ nhiên Tống Sơn hiểu rõ ý con trai mình nói gì. Đem vợ mình ra miệt thị ngay trước mặt bố mẹ chính là đang muốn tát vào mặt cả hai ông bà.
“Anh nói dễ à?” Tống Sơn siết chặt tay dưới gầm bàn. “Được, dễ thì đêm nay động phòng đi”
Tống Nguyệt Sương và Nghiêm Thu Nhi hít một hơi, chuyện người lớn không nên nghe nha!
Khuôn mặt Vũ Như lại càng cúi gắm hơn nữa. Nhà họ Tống nói chuyện phóng khoáng tới vậy sao?
Tống Thành bắt chéo chân, một tay gác ngược lên lưng ghế, nhàn nhạt phun một câu khiến tất cả sửng sốt: “Mệt lắm”
Thu Nhi không kìm được một tiếng hinh hích. Nhìn Tống Thành cao lớn mạnh mẽ, khí thế nam tính áp đảo thế kia mà miệng hẳn lại than mệt, ai mà tin được.
Nghe con trai vô lý khước từ, Tống Sơn muốn nổi điên. Hai cánh mũi ông phập phồng ra sức kìm nén cơn phát ra không khác tiếng gầm gừ của một con gấu là bao: “Làm một lần. Đủ có bầu là được”
Ai dall! Cái gì làm, cái gì bầu. Mấy thứ này một ông bố bình thường có thể nói ra trước mặt cả nhà trong bữa cơm tối hay sao?!
Hạ Cẩm thấy hai cô bé nhà mình sắc mặt đem so với cà chua chín thì chỉ có hơn không có kém, vội kéo cả hai ra ngoài: “Ăn xong rồi thì mau đi uống nước đi.”
Tống Nguyệt Sương cười méo xệch, nào cô đã kịp ăn cái gì. Anh trai vừa tới mĩ giương cung bạt kiếm với bố, thật nhức đầu.
Bao nhiêu năm rồi mà bọn họ vẫn chẳng thay đổi chút nào!
Trong lúc Nguyệt Sương đang mải than vấn thì Thu Nhi vẫn lén lút liếc về phía ghế chủ vị, nơi Tống Sơn đang ngồi đĩnh đạc. Cô là đứa trẻ được chị gái Tống Sơn nhận nuôi, về lí phải gọi ông bằng cậu. Nhưng không.
hiểu sao, trong lòng Thu Nhi vẫn tồn tại một cảm giác khác thường mỗi khi đối mặt với ông, có lẽ vì cả hai không hề chung huyết thống Từ góc độ của cô nhìn lại, ông thật bệ vệ, uy nghiêm. Tống Sơn tuy tuổi ngoài năm mươi nhưng phong độ ngời ngời, so với những gã trai trẻ Thu Nhi từng gặp ở trong làng thì ông chính là bức tượng oai phong được người người tôn kính, còn đám thanh niên kia chỉ là lũ nhặng vo ve bay phía xa Trước khi ra khỏi phòng, Thu Nhi còn nghe rõ tiếng tim mình đập bình bịch khác.
thường.
Cậu…
Hai cô gái vừa bị lôi đi, Tống Sơn lập tức.
vứt ra một mảnh khăn giấy trằng bóc.
“Cầm theo.”
Ông nói xong, Tống Thành không hề nhúc nhích. Vũ Như thấy hắn vẫn ngồi im phăng phắc, không còn cách nào khác, đành tự mình cầm lấy mảnh khăn giấy, trong đầu lờ mờ hiểu ra điều gì đó.
Tống Thành nhìn bộ dạng khúm núm nâng tờ giấy của cô, liền khinh bỉ nhếch mép.
chế nhạo: “Thế nào mà lại có chuyện bố chồng đòi xem máu trinh của con dâu? Định đóng phim con heo đấy à?”
Đến đây thì dây thần kinh nhẫn nhịn của Tống Sơn vốn đang căng hết cỡ liền đứt phựt một cái. Ông nện cú đấm lên mặt bàn kính, thét một câu vang dội: “Láo toét!”
Mặt kính lập tức xuất hiện những vết rạn, thủy tinh vỡ văng ra, găm vào da thịt ông. Vũ Như bị một phen dọa đến giật mình, líu ríu không biết nên chạy lại xem cha chồng ra sao hay chạy ra ngoài gọi mẹ chồng vào cứu viện.
Tiếng động ầm ï cũng lôi kéo sự chú ý của ba người bên ngoài. Nghiêm Thu Nhi lo lắng hỏi: “Cậu Sơn với Thành cãi nhau to quá, liệu có sao không?”
Tống Nguyệt Sương ôm trán thở dài: “Kệ bọn họ đi. Cả chục năm nay lúc nào chả vậy.
Hễ bố với anh trai mà đụng mặt là lại như hai con hổ xông vào tranh cướp địa bàn. Số họ chiến nhau còn nhiều hơn số lần em bị mọc mụn ấy”
Thu Nhi muốn cười vì câu nói đùa của cô em họ mà không dám, vẫn nhất mực dỏng tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng ăn.
Bên trong, bàn ăn đã lộn xộn thành một đống lớn. Tống Sơn rút luôn cái muôi inox cán dài, xông tới muốn bổ vào đầu thẵng con trai trời đánh. Tống Thành không thèm đánh lại, hắn vẫn là nhường nhịn người cao tuổi.
Nhìn dáng vẻ cáu tiết đến mức không màng đến việc giữ hình tượng của Tống Sơn, hẳn biết mình đã thẳng trận này. Muôi inox bổ đến đâu, hắn né đến đấy.
Tống Sơn tha hồ đập tan nát từng thứ, vỡ tan tấm kính trên mặt bàn, khiến Vũ Như sợ đến nỗi lập cà lập cập chui vào gầm bàn trốn. Tống Thành là người có chút võ nghệ, thân thủ nhanh nhẹn, thoăn thoắt chuyển từ chỗ nọ sang chỗ kia, dẫn theo cái muôi inox cứ liên tục phát ra uy lực “bổ củi thần chưởng” tung hoành khắp nơi. Vũ Như mà không trốn cho nhanh, đến khi ăn một bổ thì chắc chắn không rạn xương sọ cũng đứt vài mạch máu não.
Âm thanh rầm rầm như tiếng phá đá mở đường khiến Hạ Cẩm hoảng hốt, vội mở cửa lao vào. Đập vào mắt bà là hình ảnh hết sức khó coi.
Căn phòng bừa bộn, ghế đổ tứ tung. Một bên, Tống Thành đứng ngạo nghễ, hai tay đút túi quần. Bên kia, Tống Sơn vẫn cầm cái muôi, phì phò thở như một con trâu nước.
Giữa hai bọn họ là cái bàn ăn bị đập cho nát be nát bét, thức ăn tanh bành lênh láng đổ thành một đống bầy nhầy. Dưới gầm bàn, Vũ Như co ro ngồi xổm ôm đầu, váy áo xộc xệch hở toang hoang cũng không biết.
“Hai bố con này làm cái gì thế hả?” Hạ Cẩm lớn tiếng can ngăn. “Bao lâu rồi cả nhà mới có được bữa cơm đông đủ thành viên, thử nhìn xem hai người đã làm ra cái đống lộn xộn gì đây?”
Bà mạnh dạn tiến tới gần, giật mình nhận ra tay của Tống Sơn đã chảy máu do bị thủy.
tinh vỡ găm vào. Bà vừa mới kịp kêu một tiếng, Thu Nhi từ phía sau đã vọt lên, chạy tới cầm bàn tay đang chảy máu ròng ròng của Tống Sơn, xót xa: “Cậu… tay cậu chảy máu…” Một luồng.
điện thình lình xuất hiện, từ bàn tay bị thương của Tống Sơn truyền qua bàn tay nhỏ nhắn của Thu Nhi. Mặt cô không tự chủ mà đỏ lựng, giọng ấp úng hẳn: “Con… để con băng bó cho cậu…”
Tống Sơn đang giận phừng phừng, thấy bàn tay thiếu nữ mềm mại, mát lạnh nhẹ nhàng phủ lên tay mình thì rất mực thoải mái. Ông coi như không nhìn thấy thái độ ngượng ngùng đáng ngờ của Nghiêm Thu Nhi, cứ thế để mặc cô dẫn ra ngoài, tìm bông băng xử lý.
Hạ Cẩm cũng hoàn toàn không phát hiện sự bất thường của hai người. Bà còn mải tập.
trung về phía đứa con trai ngang tàng đang giương thái độ thách thức lên với thế gian Vũ Như được Tống Nguyệt Sương vừa đỡ vừa kéo, loay hoay một lúc mới chui ra khỏi bàn được.
Hạ Cẩm nhìn con trai sảc mặt trắng nhợt, ánh mắt dửng dưng không buồn không giận thì trong lòng nổi lên một cảm giác xót xa.
Bà hạ giọng: “Bao nhiêu năm rồi, con vẫn cố tình đối đầu với bố con sao?”
Tống Thành nhìn em gái mình đỡ Vũ Như đi khuất, lúc đó mới chậm rãi nói: “Từ khi ông ta đánh con trận đòn đó, con đã không coi ông ta là bố rồi”
Trận đòn năm ấy đau còn hơn đòn thù.
Tống Sơn dùng hẳn cái thang giường để đánh. Trên thang, không rõ vì sao có đinh sắt hoen gỉ, Tống Thành bị đập đến rạn xương sườn, đỉnh nhọn cào rách da, gỉ sắt làm cho.
vết thương nhiễm trùng rất nặng, làm hắn phải tiêm mấy mũi uốn ván, khâu rất nhiều mũi trên lưng.
Hắn chua chát nói: “Vụ tai nạn đó là lỗi của con, nhưng con không cố ý làm cho.
Thanh Trí bị như vậy” Vì chuyện này mà hai nhà chấm dứt quan hệ, rất nhiều kế hoạch hợp tác cũng đổ bể. Thời điểm đó, công ty của Tống Sơn lâm vào cảnh lao đao khốn khổ, vừa mất nhiều mối hàng quan trọng, vừa phải đền bù một số tiền khổng lồ. Nếu không nhờ Hạ Cẩm bán đi rất nhiều bất động sản là của hồi môn thì chắc chẳn công ty không thể vượt qua đợt sóng gió ấy. Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy kinh hoàng Hạ Cẩm nhìn ánh mắt tối tăm đau khổ của con trai, lời ra đến môi lại ngừng, không biết nói gì cho phải. Sở dĩ ngày đó sự việc không chỉ dừng lại ở việc Thanh Trí bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà còn một nạn nhân nữa có liên quan.
Cô bé ấy oan uổng bị liên lụy, không may bị người ta cưỡng bức, làm nhục đến thê thảm. Sau đó lập tức phát điên.
Chuyện này… bà phải nói thế nào với con trai đây?