Hoàn toàn không biết trận sóng gió xôn xao bên ngoài cánh cửa, An Nhiên vẫn ngay ngắn ngồi trên bộ sofa màu đen, tỉ mỉ quan sát văn phòng rộng rãi, ngập tràn ánh sáng chiếu rọi từ bên ngoài tường kính.
Không rõ lí do gì mà cô được người ta chuyển từ văn phòng có bộ sofa màu kem ấm áp sang đây. Nhìn tới nhìn tới, xung quanh bày biện rất hợp lí, không có lấy một đồ vật dư thừa. Bàn làm việc rất lớn, bằng gỗ gụ đen bóng, cực kì vững chãi. Bàn tiếp khách, tủ tài liệu, đồng hồ toàn bộ đều cùng một tông màu tối, nổi bật trên nền tường sạch sẽ.
So ra, văn phòng lúc trước giống phong cách của Ân Lãm hơn, có nơi lạnh lẽo này lại đầy rẫy hơi thở của Tống Thành. Điều đó làm cho An Nhiên có chút không thoải mái, không phải vì cô ghét bỏ phong cách của hẳn, mà ngược lại, cô lại thấy quen thuộc quá đỗi với phong cách này.
Không sao, An Nhiên tự nhủ, cô tới đây cũng đã xác định tinh thần từ trước. Cô cần gặp hẳn để hỏi chuyện của Cá Chép và Ngô Minh Châu cho rõ ràng.
“Mời cô dùng trà. Đây là trà thanh nhiệt loại tốt nhất được nhập khẩu từ Hymalaya.”
Một thư kí xinh đẹp mặc bộ vest trắng muốt mở cửa đi vào, mang theo lỉnh kỉnh một loạt đồ đạc khác nhau. Ngoài bộ tách uống trà cùng một bình trà thanh nhiệt tinh xảo còn có mấy đĩa trái cây sắp xếp đẹp mắt. Tiếp theo đó là laptop dùng để lên mạng đọc tin tức hoặc chơi trò chơi, kính 3D để xem phim, bộ đồ chơi điện tử cầm tay…
Mỗi khi mang một thứ ra bày biện, thư kí xinh đẹp lại cẩn thận giới thiệu một lượt, thái độ cực kì tự hào về sản phẩm của chính công ty làm ra “Tôi là Đàm Mai. Sếp phó hiện tại đang bận họp. Nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi nhé.”
Đàm Mai ngọt ngào cười nói, có trời mới biết trong lòng cô đang đủ thứ hương vị lẫn lộn thế nào. Người này vừa tới đã thản nhiên gọi tên Ân Lãm rất quen thuộc, lại được anh chăm sóc chu đáo, tỉ mỉ. Còn có… văn phòng này, nơi mà cô ta đang ngồi… Trong đầu Đàm Mai đang nảy ra một loạt câu hỏi khó mà kìm nén được.
An Nhiên cảm ơn Đàm Mai, sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Đi tới nơi sang trọng, chuyên nghiệp này, cô không tránh khỏi hồi hộp. Hơn nữa, cô tới vì việc tìm con, cũng không có tâm trí đâu mà tán dóc.
Thấy vị khách không có vẻ gì muốn nói chuyện, Đàm Mai rất thức thời, lịch sự cáo lui: “Nếu không còn gì thì tôi xin phép ra ngoài. Sếp phó đã dặn tôi đi lấy mấy mẫu điện thoại mới nhất mang tới để cô chọn. Xin hỏi cô có yêu cầu gì về sản phẩm không?”
An Nhiên ngỡ ngàng, không nghĩ Ân Lãm lại chu đáo thế. Cô mỉm cười đáp: “Không, cảm ơn. Cái nào dễ sử dụng và bền là được”
Điện thoại dù sao cũng chỉ để liên lạc, không cần thiết phải lãng phí tiền mua những thứ nhiều chức năng rắc rối. Đàm Mai lịch sự khép cửa đi ra, để lại An Nhiên ngồi một mình trong phòng.
Cô mở máy tính, gửi một bức thư điện tử vào hòm thư của Ngô Minh Châu. Cho dù cô ấy có đi đâu, nhất định cũng sẽ kiểm tra hộp thư. Trong đó, An Nhiên nói rõ tình hình hiện tại của bản thân, còn cẩn thận ghi chú khi nào có điện thoại sẽ gọi cho Minh Châu.
Bức thư điện tử được gửi đi trong niềm hi vọng không nói thành lời. Cô gập máy tính lại, chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa cũng không thấy Ân Lãm quay lại. Bên ngoài tường kính, mặt trời đã ngả bóng dần dần.
Cô ngắm mãi một khung cảnh không thay đổi cũng thấy nhàm chán, bắt đầu uể oải, hai mí mắt cứ díp vào.
Cả sáng nay cô đã trải qua nhiều biến động, đi bộ cũng nhiều, còn giằng co với mẹ chán chê. Bây giờ không gian tĩnh lặng làm cho cô cảm nhận rõ sự mệt mỏi bủa vây, cuối cùng, không cưỡng lại được mà gối đầu lên tay vịn sofa, chợp mắt một lát.
An Nhiên mơ màng một hồi, còn chưa sâu giấc thì cửa bỗng mở toang, một người diện bộ váy công sở đen thẫm viền đỏ bước vào.
Bị tiếng động đánh thức, An Nhiên vội dụi mắt ngồi lên, chưa nhìn rõ đối phương đã cất tiếng hỏi: “Ân Lãm, anh về rồi à?”
Đáp lại cô là một lưỡng khí hung hãn ập đến, khiến cô giật mình mở to mắt nhìn.
Đại mỹ nữ thân hình bốc lửa, eo thon ngực nở mông cong đang đứng trước mặt cô, trừng trừng đôi mắt được kẻ vẽ cẩn thận.
“Đây là nơi cho cô tùy tiện ngủ sao?”
An Nhiên ngượng ngùng, theo thói quen muốn nói xin lỗi, nhưng ánh mắt như sắp ăn tươi nuốt sống cô kia làm cho lời ra đến môi lại phải nuốt ngược trở về.
Sự im lặng của An Nhiên khiến cho.
Đường Vi càng ghét bỏ. Cô nâng cảm, kiêu ngạo nói “Sếp tổng nhà tôi ưa sạch sẽ. Cô dựa vào sofa ngủ như vậy sẽ làm bẩn tay vịn mất Mau đứng lên!”
An Nhiên cau mày: “Tôi không làm bẩn.
Cô có thể nhìn xem”
Không ngờ, điều đó lại càng làm Đường Vi nổi giận. Nghe nói có bạn gái của Ân Lãm đến, cô ở bộ phận khác vốn tò mò nên chạy tới xem sao, không ngờ lại thấy “cô bạn gái” này vô duyên vô cớ ngủ ở trong phòng của Tống Thành. Định chơi trò giả mù sa mưa, định tỏ ra là thiếu nữ ngây ngô để bẩy sếp.
tổng nhà cô chắc! Đúng là không biết loại người gì mà trơ trẽn đến thế! Đường Vi xưa nay cư xử rất khéo, nhưng cứ động đến người đàn ông trong mộng thì cô sẽ không ngần ngại mà thẳng tay xé nát đối thủ.
Cô đưa ngón trỏ nuột nà chỉ thẳng ra cửa: “Đồ mắt mù. Văn phòng của Ân Lãm ở bên cạnh, cút đến đó đi”
An Nhiên không đi. Lúc trước Đàm Mai đã dặn cô phải ở nơi này, không được đi lung tung. Cô cũng biết nơi sang quý như vậy, tùy tiện chạy ra ngoài rất dễ lạc, còn có khi đụng phải quý nhân. Lỡ xảy ra sự cố gì thì không hay, cho nên dù Đường Vi có đuổi, cô cũng chỉ di chuyển vị trí, rời khỏi sofa.
Vừa nãy cô ta nói đây là văn phòng của Tống Thành, chẳng trách không khí lại lạnh lẽo, u ám như vậy. Ý nghĩ đó làm cô bật cười, vô thức đi lại gần bàn làm việc, thấy chiếc ghế da của hắn thì ngồi lên.
Mỗi ngày hắn đều ở vị trí này gánh vác công to việc lớn, chắc chắn áp lực rất nặng nề. Muốn giành được những thứ người khác không giành được thì phải chịu đựng được những điều người khác không chịu được, nhìn Tống Thành hiên ngang, mạnh mẽ như thế, ai biết được hản phải chịu đựng những gì. Liệu có lúc nào hẳn thấy mệt mỏi, kiệt sức, muốn bỏ cuộc không?
An Nhiên không thể ngờ cô vừa chạm đúng nọc của Đường Vi. Lúc trước, cô ta thường xuyên được ra vào văn phòng này, mỗi lần đều ôm lấy ghế dựa của Tống Thành mà hít hà hương thơm của hẳn lưu lại.
Thế mà con nhỏ xấu xí kia lại dám ngồi lên chiếc ghế đó, chiếc ghế mà chỉ dành riêng cho cô và hắn.
Chỉ có Đường Vi cô mới được phép ngồi lên ghế đó, dù chỉ là những lúc tan ca, trong văn phòng chẳng còn ai. Nhưng được.
ôm lấy lưng ghế da, ngửi mùi đàn ông rất mực quen thuộc cũng khiến cô thỏa mãn Bây giờ lại có kẻ thứ ba ngồi lên, Đường Vi tức đến chảy máu mắt, hầm hầm tóm lấy đĩa nam việt quất, đổ thẳng lên đầu An Nhiên. Những quả mọng bị va đập, tứa ra nước màu xanh biếc khiến An Nhiên sững sờ.
Tống Thành lại có loại thư kí này sao? Khác xa với dáng vẻ lịch thiệp, nho nhã của Ân Lãm, cũng không điềm đạm như Đàm Mai.
Cô không biết mình chọc phải cái gì của cô ta, nhưng chưa kịp đáp lời thì đã thấy có người đến. Nhận ra đối phương, cô liền lịch sự gật đầu chào một tiếng làm Đường Vi giật mình, vội quay lại phía sau.
Đứng ngoài cửa là Ân Lãm, tuy vẫn dáng vẻ thư sinh như thường ngày nhưng thái độ hoàn toàn khác lạ. Một cơn ớn lạnh chạy dọc.
sống lưng của Đường Vi, khiến cô ta vội nhớ lại cách đây mấy năm, Ân Lãm cũng từng có biểu cảm như vậy trong một lần đối đầu với công ty đối thủ ở tòa.
Lần đó đối phương bị dập tơi tả, thua đến không còn mảnh giáp. Vốn dĩ chỉ cần sang nhượng lại công ty cho NC là được, nhưng cuối cùng lại thành mất sạch cổ phần, ngay đến tài sản của ông chủ đó cũng bị niêm phong để điều tra nhiều loại tội danh khác nhau. Sau đó một tuần thì chính thức.
tuyên án mấy chục năm tù Khi đó, địa vị của Ân Lãm được củng cố mạnh mẽ, khiến cho người người kính nể.
Bây giờ ánh mắt như kẻ mạnh nhắm được con mồi kia lại xuất hiện, Đường Vi chỉ còn biết run rẩy hối hận. Nhưng trước mặt lại không thể tỏ ra yếu thế, cô cong môi nói: “Bạn gái anh thật không biết phép tắc.
“Mười phút” Ân Lãm chầm chậm nói.
“Xuống kế toán lấy nốt lương tháng này rồi đi đị”
Đường Vi đờ người: “Anh… đuổi tôi???”
Sự lãnh đạm của Ân Lãm chính là câu trả lời.
“Anh dám đuổi tôi? Tôi là người của sếp tổng, anh lấy quyền gì mà đuổi?”
Quả thực, vị trí của Đường Vi lúc trước là do Tống Thành đồng ý tuyến dụng, cũng chính hắn kí vào phê duyệt cho cô thăng chức. Nên Đường Vi thường dựa vào đó mà vênh vang với đồng nghiệp khác, ngầm ám chỉ mình nhận được sự chú ý của Tống.
Thành, không ai dám qua mặt.
Nhưng xui cho cô, tuy xét về cấp bậc làm việc, Án Lãm với cô ta đồng cấp, về lí, anh không thể làm gì cô. Thế nhưng ở một góc độ khác, Ân Lãm lại là cổ đồng lớn của công ty, được gọi là sếp phó không phải vì anh thường thay mặt Tống Thành giải quyết công việc mà quả thực anh đứng ngay bên dưới hẳn, cổ phần của NC nãm trong tay Ân Lãm không ít. Cho nên, chỉ trong tích tắc, Đường Vi đã bị hai nhân viên bảo vệ cao lớn lôi xênh xệch ra ngoài. Mái tóc bóng mượt xoăn như: sóng nước cũng thành rơm khô xác xơ.
Cô giận dữ hét: “Tôi là người của sếp tổng. Anh dám…?”
An Nhiên bị Đường Ví làm cho giật mình, hơi ngẩn ra: “Cô ấy là bạn gái Tống Thành?” Vẫn biết hắn phong lưu, không ngờ ngoài Vũ Như ra vẫn còn người khác. Nói không chừng về sau lại xuất hiện nhiều cô nữa không chừng!
Ân Lãm đẩy mắt kính, điều chỉnh lại sắc mặt: “Không. Bà chủ đừng bận tâm.”