Gió lồng lộng không ngừng thổi, càng lên cao càng cuộn xoáy khác thường.
Biên giới tự nhiên ngoài biển là một cái mốc hoang đảo được đánh dấu mờ nhạt giữa muôn trùng khơi.
Trên bãi cát khô căn, những hòn đá được xếp theo quy luật nhất định. Ba cụm đá nhỏ xếp hàng ngang nối tiếp ba cụm đá dài rồi lại tiếp tục ba cụm đá nhỏ nữa. Ở cách đó không xa, tín hiệu S.O.S được vẽ xiên xẹo trên cát.
Cá Chép nằm sóng xoài trên bờ biển, thở dốc. Suốt cả buổi nó chạy đi chạy lại gom đá xếp theo hình mà Diệp Phong hướng dẫn, sau đó lại kiếm một cái que dài hơn cả người mình vẽ được mấy hình loằng ngoằng kia theo tay Diệp Phong chỉ, đến giờ vẫn chưa một hạt cơm, chưa một giọt nước nào vào.
bụng. Nó thực sự đã kiệt sức.
“Cố gắng cầm cự, sắp có người tới cứu chúng ta rồi” Diệp Phong tuy đau đớn toàn thân nhưng vẫn không ngừng an ủi thẵng bé.
Đứng giữa lằn ranh sinh tử, ý chí sống là vũ khí tối thượng, tuyệt đối không được để mất.
“Bố có đến không?” Cá Chép mơ màng nhìn trời, chưa bao giờ thấy trời mênh mông và tĩnh lặng đến thế.
Diệp Phong nhấc bàn tay lên, khẽ chạm vào bắp chân tròn lắn đang cháy nắng của thẳng bé, nói “Đến chứ. Tín hiệu cầu cứu S.O.S mà con vừa làm ra chính là để cầu cứu khi gặp nạn.
Tất cả các nước trên thế giới đều thống nhất dùng tín hiệu này. Cho nên dù là tàu thuyền của nước nào đi ngang qua cũng sẽ biết ở đây có người gặp nạn cần cứu giúp.”
Mặt trời khuất bóng dần, nhiệt độ trên đảo xuống nhanh đột ngột. Diệp Phong.
nhanh chóng nhận ra lí do sao nơi đây trở thành hoang đảo, không có sinh vật sống.
Đó là bởi nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch quá lớn. Buổi trưa nắng như đổ lửa, đến đêm nhất định sẽ lạnh run người.
Anh lết cái chân còn lành lặn đến một chỗ an toàn, cùng Cá Chép đào một cái hố trên cát, hai chú cháu cùng nhau chui vào, đắp lên đám rong biển đã được phơi khô để giữ nhiệt.
Cá Chép đã khát đến nỗi môi nứt nẻ, khuôn mặt nhỏ hốc hác không còn thần sắc.
Thăng bé nép mình rúc vào lòng Diệp Phong, không nói thêm lời nào nữa, chỉ một mực.
ôm anh như sợ rằng nếu mình nhắm mắt ngủ, sóng thần sẽ lại cuốn trôi ông chú của mình mất, điều đó khiến Diệp Phong đau lòng mãi không thôi ‘Vốn từng lăn lộn trong quân ngũ, Diệp.
Phong vẫn chịu đựng được nghịch cảnh. Có điều vết thương trên chân quá nặng, lại không được cứu chữa kịp thời, không ngừng sưng to, mưng mủ đến phát sốt. Anh không chăm sóc được thăng bé nhiều, trái lại còn phải dựa vào nó.
Chỉ thỉnh thoảng mỗi khi tỉnh lại, Diệp Phong lại cản răng chịu đựng, một mặt hướng dẫn Cá Chép vài quy tắc sinh tồn, mặt khác an ủi tinh thần đã rệu rã của đứa nhỏ.
“Cố gắng chịu qua đêm nay, sáng mai sẽ có nước uống”
“Nước?” Thắng bé mơ hồ nhắc lại, gần như mê sảng, sinh ra ảo giác mà thèm thuồng.
Diệp Phong vỗ vỗ nó, nói: “Đêm xuống sẽ có sương đọng lại trên lá rong biển. Sáng sớm mai dậy trước lúc mặt trời mọc, liếm lấy sương đó sẽ đỡ khát”
Cá Chép đã díu cả mắt, vẫn kiên cường nói: “Mai chúng ta uống sương. Chú cũng cố lên: Nói xong, không yên lòng, lại lồm cồm bò dậy tìm tới chỗ vết thương đã bốc mùi hôi thối của anh, cúi xuống thổi thổi. Mẹ nó vẫn bảo bị thương nếu thổi sẽ không đau.
Diệp Phong cả đời lăn lộn, lúc này lại rưng rưng nước mắt. Một đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiếu thảo mà lại mạnh mẽ, kiên cường như vậy, đời này khó có được.
“Được rồi, nhóc. Năm xuống đi. Chú đỡ rồi. Không ngờ một Phong từ trước đau rồi tới nay từng nằm gai nếm mật, vào sinh ra tử trước mũi tên hòn đạn vẫn giữ phong độ, đẹp trai ngời ngời, bây giờ lại thật là thê thảm.
Mặt mũi đen đúa, tóc tai tơi tả, lại còn thêm cái chân què.”
“Không. Chú sẽ khỏe lại thôi.” Cá Chép.
không đồng tình, lại mệt nhọc cất lời. “Chú có què cũng là chú què đẹp trai nhất mà con biết”
Sợ Diệp Phong không tin, nó lại nói thêm “Cô Minh Châu mà tỉnh lại, nhất định sẽ rất thích chú.”
Diệp Phong suýt thì phì cười: “Thật à?”
“Thật mà. Cô Minh Châu thích trai đẹp, toàn đặt mua tạp chí có các chú đẹp trai mặc quần bơi. Lúc nào mất hứng, cô ấy sẽ mang tạp chí ra ngắm một lúc, thế là lại có hứng làm việc.”
“Ha ha, có lý đấy!” Diệp Phong cười đến quên cả đau. Tỉnh thần lại tốt hơn một chút.
Hóa ra Ngô Minh Châu này lại mê trai đẹp như vậy. Nếu nhìn thấy anh, không biết cô sẽ phản ứng thế nào.
Hai người cứ thế trải qua một đêm. Đến sáng hôm sau, quả nhiên trên những lá rong biển khô có đọng những giọt sương nhỏ.
Diệp Phong làm một vài thao tác, đem lá rong có sương đưa đến miệng Cá Chép cho.
thẳng bé liếm. Nhìn đầu lưỡi nhỏ hấp tấp quét lấy những giọt nước ngọt quý giá, anh đau lòng không thôi. Lượng sương đọng quá ít, chỉ đủ cho đứa nhỏ. Diệp Phong cuối cùng kiệt sức, không thể trụ được thêm nữa.
Trước khi anh nhắm mắt, chỉ kịp dặn lại một câu: “Tuyệt đối không được uống nước biển.”
Sau đó, anh rơi vào hôn mê, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Cá Chép hoảng hốt ôm lấy Diệp Phong, khóc hai tiếng rồi ngừng. Đến nước mắt cũng không còn đủ mà chảy ra nữa. Nghĩ một hồi, nó lại chạy ra nơi đã đặt tín hiệu, ra sức tô đậm thêm hình S.O.S trên cát, sau đó lại lấy đá đắp thêm vào mấy tụ đá kia, làm cho.
chúng to hơn, mong cho ai đó đi thuyền từ nơi xa dễ dàng nhìn thấy.
Làm xong việc, thằng bé chạy đi rửa tay theo thói quen, vừa tới sát mép nước đã nhìn thấy trong biển phản chiếu hai bóng trực thăng nhỏ xíu như đôi cánh chuồn chuồn Thắng bé ngẩng lên tìm, không ngờ lại đúng lúc có gió lốc. truyện ngôn tình
Nhớ lời Diệp Phong dặn, nó vội vàng chạy về cái hố của mình, không dám chậm trễ. Biển nơi này thật quái ác, nếu chậm chạp lề mề, có khả năng sẽ bị sóng biển cuốn đi mất.
Thắng nhỏ vừa nhảy vào cái hố, lập tức có một cơn sóng cuốn lên cao mấy mét, ầm ầm đổ xuống như thác nước.
Từ trên không, tầm nhìn xuống bên dưới không được rõ ràng. Hai chiếc trực thăng mang kí hiệu chữ thập đỏ bay lại gần, lượn vòng trên hoang đảo một hồi cũng không dám đáp xuống vì gió lốc bên dưới.
Tống Thành ngồi trong cabin, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chăm vào ống nhòm.
Hắn có một dự cảm đặc biệt khác thường, giống như thứ gì đó thôi thúc hắn phải chú ý tới.
S.0.S Mấy nét vẽ ngoằn ngoèo đập vào ống.
kính làm hắn chú ý. Hắn lập tức điều chỉnh ống nhòm nhìn cho rõ, phát hiện ra bên cạnh còn một đống đá xếp theo kí hiệu cầu cứu.
Mạch máu hắn lập tức sôi trào.
Liệu có phải con trai hắn đang ở đây, bằng hữu chí cốt của hẳn cũng đang ở đây?
“Bên kia có tín hiệu S.O.S”, phi công cũng phát hiện ra đống đá bày biện, lập tức phát tín hiệu.
Tống Thành đã gấp đến sôi sục nhưng giọng nói ra vẫn giữ được trầm ổn: “Cứu”
Không biết bao nhiêu phần trăm là người nhà, nhưng đã biết có người gặp nạn đều phải cứu. Hi vọng rằng hẳn cứu người ta, người nhà hắn cũng được ai đó cứu.
“Lốc xoáy này quá nguy hiểm, trực thăng không thể áp sát, nếu không, có khả năng bị cuốn vào.” Phi công đánh giá tình hình một hồi, đành bất lực lượn vòng. Tình huống máy bay gặp phải lốc xoáy bị hút vào rồi xé tan xác không phải là chuyện hiếm. Nhưng chờ đến khi gió lốc tan, không chừng người dưới kia đã chết rồi.
Tống Thành rơi vào trầm tư một lát, sau đó vẫn quyết định xông vào.
“Không thể đâu..” Phi công nghe mệnh lệnh của hắn thì hoảng hốt vô cùng. “Trực thăng sẽ bị…”
“Tôi sẽ vào” Hắn kiên định ngắt lời. Mỗi sinh mệnh đều quý giá, hắn không muốn hại chết người đi cùng. “Một mình tôi”