Hoàng Phương sau khi làm ầm ï ở bệnh viện một hồi, cuối cùng cũng được Nguyễn Chính Quốc làm thủ tục cho chuyển tới bệnh viện trung ương, nằm hẳn phòng đắt đỏ nhất, hưởng những dịch vụ tối tân.
Bà thư thái đóng vai một quý tộc nằm bệnh viện, còn chưa kịp hưởng sự chăm sóc đến tận chân răng của y tá nơi này thì đã thấy con gái cưng từ ngoài cửa vọt vào, mặt mũi tức tối điên loạn.
“Mẹ, có chuyện lớn.”
Hoàng Phương giật mình, sợ hãi hỏi: “Làm sao? Chuyện gì?”
Nguyễn Vũ Như thẳng tay ném cái ví bằng da đà điểu xuống mặt bàn sáng bóng, nói một hơi: “Hôm nay An Nhiên đến chỗ Hoàng Kiên rồi”
“Vậy thì tốt chứ sao?”, Hoàng Phương vẫn ù ù cạc cạc làm Vũ Như càng tức thêm.
“Tốt gì mà tốt! Mẹ có biết nó gặp Hoàng Kiên để làm gì không? Chính là để tuyên bố chia tay, đoạn tuyệt quan hệ. Như vậy là nó quyết tâm ở lại với anh Thành rồi còn gì nữa!
Con chết tiệt đấy! Thế mà leo lẻo cái mồm nói muốn trốn đi, cuối cùng vẫn là lóa mắt vì tiền mà ở lại thôi”
“Cái gì?” Hoàng Phương đánh rơi cả miếng táo đang ăn dở, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Đúng là đồ con cái bất hiếu! Chỉ biết đòi hỏi!”
Vũ Như ngồi phịch xuống sofa, thẫn thờ: “Liệu… có được không? Anh ấy đồng ý gặp hẹn con sao?”
“Không thử sao biết! Giờ có bệnh phải vái tứ phương, thua keo này lại bày keo khác.
Hạnh phúc của con mà tự con không chịu nắm lấy thì đừng mong ai khác mang đến cho”
Lời của Hoàng Phương làm cho Vũ Như tỉnh ngộ. Quả thực, An Nhiên đã quay đầu, chính thức tuyên chiến. Nếu cô không mạnh dạn lên kế hoạch thì không biết đời nào Tống Thành mới về tay.
Về phía Hoàng Kiên, sau một thời gian bình ổn lại tâm trạng, việc lạm dụng chức vụ ở nhà Tống Thành cũng đã kiểm điểm xong, anh được thả về. Cục trưởng Bạch nhìn cấp dưới của mình đã hốc hác đi nhiều, đau lòng không để đâu cho hết, nhưng cũng đành an ủi: “Hiện tại mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, không nên quấy nhiễu người ta chỉ vì cái ham muốn ích kỉ của mình. Chú cấp phép cho cháu nghỉ ngơi vài ngày, đi đâu chơi cho khuây khỏa đi. Khi nào thoải mái hẳn thì về”
Hoàng Kiên gật đầu, lặng lẽ xoay người ra về.
Nhìn bóng lưng cô đơn của anh, cục trưởng Bạch như thấy lại chính mình năm xưa. Năm đó, Trần Tuyết Hoa dứt khoát bỏ ông để đi theo cha Hoàng Kiên. Đến bây giờ lại chính con trai của bà ta bị người ta bỏ, đúng là nhân quả tuần hoàn, không cách nào trốn thoát.
Hoàng Kiên đi xuống sân tòa nhà, tới nơi mới phát hiện mình không mang chìa khóa.
Bỏ đi… dù sao có hay không có cũng đều như nhau.
Anh lững thững đi bộ ra cổng, không hề chú ý tới bên đường có một chiếc xe sắc màu bắt mắt đang đỗ.
Tống Nguyệt Sương ngồi trong xe đã lâu, có chút sốt ruột. Theo tin tình báo từ người bạn, hôm nay Hoàng Kiên sẽ được thả về. Cô vội vã chạy tới đây từ sáng sớm, hai mắt chăm chăm nhìn cổng cơ quan, kiên trì chờ.
đã mấy tiếng đồng hồ.
Đến lúc mỏi mắt quá, Tống Nguyệt Sương vừa tính thu tầm nhìn thì một dáng người đính đạc bước ra. Tuy tóc tai có lộn xôn, khuôn mặt phờ phạc đầy nét mỏi mệt nhưng vẻ điềm đạm trên người anh vẫn không đổi.
Tâm tình đang thất vọng của Tống Nguyệt Sương lại bừng lên như hoa nở mùa xuân.
Cô vội vã mở cửa xe, chạy sang bên kia đường. Dường như Hoàng Kiên đang mãi suy tư, anh không hề biết có người cứ chạy phía sau. Tống Nguyệt Sương cảm thấy nếu không tự mình xông lên thì rất khó thu hút sự: chú ý, cuối cùng đánh bạo vờ chạy qua người anh, vấp một cái, ngã sóng xoài trên nên đất Không ngờ cú ngã lại mạnh hơn dự kiến khiến cho đầu gối cô xước một mảng lớn, chảy máu không ít.
“Ui da… đau..” Giả thành thật rồi! Tống Nguyệt Sương thực sự mất mặt. Cú ngã quá tệ, làm cho hình tượng thiếu nữ duyên dáng của cô bị tan vỡ trầm trọng.
Hoàng Kiên sững người, nhìn cô gái đang nằm úp sấp trên nền đất bẩn, tay chân dang rộng như vừa đáp xuống bằng cả tứ chỉ. Anh nhớ tới An Nhiên.
Bốn năm trước, cô xuất hiện trước anh cũng trong tình cảnh thê thảm như vậy.
Anh vẫn nhớ rất rõ, trán cô chảy máu ròng ròng, quần áo lấm lem bẩn thỉu, toàn thân một dáng vẻ chật vật, khốn khổ. Còn cô g: trước mặt chỉ là một vết thương trên đầu gối, đầu tóc, trang phục cũng thật sạch sẽ, đắt tiền.
Anh không nghĩ nhiều, đi lại đỡ cô dậy.
“Cảm ơn anh”
Hoàng Kiên gật đầu: “Không có gì” Anh tính bỏ đi.
Tống Nguyệt Sương ngỡ ngàng, anh không nhớ cô là ai. Rõ ràng bọn họ đã từng gặp nhau không dưới một lần, cô thậm chí còn cảnh cáo anh rằng anh trai cô sẽ không cho phép Hoàng Kiên thương nhớ chị dâu.
Sau lần gặp đó, cô đã về nhà trăn trở rất lâu.
Tâm trạng vừa sung sướng vì được gặp anh, vừa đau lòng vì anh, lại vừa hối hận bởi đã làm cho anh có ấn tượng không tốt.
Thế mà giờ phút này anh chẳng hề có chút kí ức nào về cô.
“Anh định đi đâu sao?” Cô vội túm lấy cơ hội đang chuẩn bị bay mất. “Sẵn tiện tôi có xe, tôi chở anh đi thay cho lời cảm ơn”
Hoàng Kiên lắc đầu, nhưng Tống Nguyệt Sương thực sự cố chấp, vẫn năng nặc đòi bằng được.
“Tôi vừa chạy xe cách đây không lâu, coi như anh book lịch đi, tôi cho anh mã giảm giá, anh chỉ cần trả tôi giá rất rẻ. Băng một nửa giá trên hệ thống. Thế nào?”
Hoàng Kiên định từ chối, sau đó, không biết nghĩ thế nào, anh lại quay đầu: “Được rồi. Vậy cô chở tôi đến biệt thự ở địa chỉ…”
Tống Nguyệt Sương há hốc miệng, đấy chẳng phải là nhà anh trai cô sao?
Nhưng cơ hội được Hoàng Kiên bước lên xe thì không thể bỏ lỡ. Cô đành liều mạng gật đầu, sau đó hấp tấp quay về lấy xe.
Hoàng Kiên nhìn chiếc Porsche thể thao đời mới đang dừng trước mặt mình, không hiểu nổi vì sao chủ nhân của nó lại phải chạy xe thuê để kiếm sống.
Chưa đầy nửa tiếng sau, chiếc Porsche đã dừng ở trước cổng biệt thự. Hoàng Kiên ngồi ở ghế phụ, chống căm nhìn cánh cửa gỗ khép kín rất lâu.
Tống Nguyệt Sương biết rõ Hoàng Kiên vẫn lưu luyến người kia, cô nén một tia ghen tị, nói: “Đây hẳn là đang thất tình đi..”
“Phải” Không ngờ Hoàng Kiên lại sẵn sàng thừa nhận ngay tắp lự. “Cô ấy giờ đang ở bên người khác rồi, không còn cần tôi nữa”
Tống Nguyệt Sương càng nổi rõ ghen tị Người đó có cái gì hơn cô mà lại hấp dẫn được cả Hoàng Kiên lẫn Tống Thành, hai người đàn ông hấp dẫn vào bậc nhất đất kinh kì?
“Nếu cô ấy đã chọn ở bên người khác rồi thì coi như hai người chỉ có duyên, không có phận. Anh cũng nên buông tay để sống thanh thản hơn”
“Không buông được.” Hoàng Kiên ngày càng rơi vào trầm lặng. Những tiếng cuối nhỏ dần, giống như đang tự nói với chính mình.
“Vĩnh viễn không buông được”
An Nhiên ở trong lòng anh là tốt nhất, không ai có thể quyến rũ, đáng yêu, chân thật, thẳng thắn, dịu dàng, thông minh, ngọt ngào bằng cô.
“Hừ, giờ anh muốn đi đâu nữa không?”
Tống Nguyệt Sương mở máy, định quay xe.
Vừa đúng lúc Hà Văn Nhĩ định ra ngoài Ông thoáng nhìn thấy chiếc Porsche bảt mắt đậu bên kia đường, không khỏi nheo mắt nhìn kĩ.
Đó chẳng phải là xe của Tống Nguyệt Sương ư?
Hà Văn Nhĩ tính chạy tới hỏi thăm, không ngờ điện thoại lại vang lên. Đầu dây bên kia gấp gáp nói: “Quản gia, Ngô Minh Châu đã tỉnh lại. Cô ấy nhất định đòi gặp bé Cá Chép, không được còn vứt đồ đạc lung tung, vô cùng hung dữ”
“Cứ để cô ấy vứt” Hà Văn Nhĩ thờ ơ đáp.
Nếu vứt mấy thứ đồ đạc nhảm nhí mà khiến cô bình tĩnh lại cũng là cái tốt.
“Nhưng… nhưng cô ấy dữ dẫn lắm. Còn nói là do cậu chủ nhà chúng ta đâm xe vào cô ấy. Quản gia, ông mau tới đây đi” Vốn dĩ phải cho Diệp Phong hoặc Ân Lãm, nhưng số điện thoại của cả hai đều không liên lạc được. Người chăm sóc đành gọi cho Hà Văn Nhĩ.
“Hả?” Hà Văn Nhĩ cau mày. “Cô ấy dám đổ oan cho cậu chủ? Để tôi đến xem sao.”